Tôi không nghĩ số phận đàn ông Nhật đáng thèm muốn hơn là bao. Thậm chí ngược lại là khác. Chí ít phụ nữ Nhật vẫn còn cơ hội rời bỏ cái địa ngục công ty bằng cách đi lấy chồng. Với tôi, không phải làm việc trong một công ty Nhật là một mục tiêu đương nhiên.
Nhưng đàn ông Nhật không phải là mẫu người bị bóp nghẹt. Người ta không tìm cách xóa bỏ sạch trong anh ta mọi dấu vết của lý tưởng từ hồi thơ bé. Anh ta vẫn còn được hưởng một trong những quyền con người cơ bản nhất: đó là quyền được mơ ước, được hy vọng. Và anh ta cũng không tự từ bỏ những quyền cơ bản ấy. Anh ta mơ tới những thế giới viển vông là nơi anh ta được làm chủ và tha hồ vùng vẫy.
Người phụ nữ Nhật nào được giáo dục đến nơi đến chốn thì không có được điểm tựa ấy - Và đó là trường hợp của đa số phụ nữ Nhật. Như vậy, người ta đã cắt phăng cái khả năng cơ bản ấy của họ. Vì lẽ đó mà tôi cảm thấy ngưỡng mộ sâu sắc những người phụ nữ Nhật không tự vẫn. về phần họ, bản thân việc chấp nhận tiếp tục sống đã là một hành động kháng cự đầy dũng cảm vị tha và thật cao cả.
Tôi vừa nghĩ như vậy vừa lặng ngắm Fubuki.
- Cô đang làm gì thế? - Cô ta hỏi với giọng gay gắt.
- Tôi đang mơ. Cô có bao giờ mơ màng không?
- Không bao giờ.
Tôi mỉm cười, ông Saito vừa có thêm đứa con thứ hai, một cậu con trai. Một trong những điều kỳ diệu trong tiếng Nhật là người ta có thể sáng tác ra vô số những cái tên, xuất phát từ mọi thể loại chủ đề. Một trong nhiều ví dụ về những nét kỳ cục của nền văn hóa Nhật là những người phụ nữ không có quyền mơ mộng lại mang những cái họ khiến người ta mơ mộng, như Fubuki chẳng hạn. Cha mẹ tự cho phép chọn những cái tên mơ mộng tinh tế nhất cho con gái. Ngược lại, nếu phải đặt tên cho con trai thì thường họ chọn những cái tên thô kệch và buồn cười.
Bởi vậy, tuân theo lệ chọn tên là động từ nguyên thể, ông Saito đặt tên con trai là Tsutomeru, có nghĩa là “làm việc”. Tôi thấy rất buồn cười mỗi khi nghĩ về chú bé vừa mới chào đời đã bị gán cho cả một chương trình cài sẵn.
Tôi cứ tưởng tượng, trong vài năm nữa, đứa bé sẽ đi học và mẹ nó gọi: “Làm Việc ơi! Đi làm việc đi!” Mà nhỡ nó thất nghiệp thì sao nhỉ?
Fubuki là người hoàn hảo. Thiếu sót duy nhất của cô ta là đã hai mươi chín tuổi mà vẫn chưa chồng. Chắc chắn đây là một vấn đề khiến cô xấu hổ. Tuy nhiên, suy cho cùng, nếu một người phụ nữ đẹp đến vậy mà vẫn không tìm được tấm chồng thì chính là bởi cô hoàn hảo. Bởi cô đã áp dụng quá ư nhiệt tình cái quy tắc tối cao được dùng làm tên cho con trai ông Saito. Từ bảy năm nay, cô chỉ biết sống để làm việc. Kết quả là cô đã đạt được một sự thăng tiến nghề nghiệp hiếm có với phái nữ.
Song với một thời gian biểu như vậy thì làm sao có thể nghĩ đến việc chồng con được. Mặc dầu vậy, người ta không thể trách cô làm việc quá nhiều, bởi với người Nhật thì không bao giờ có chuyện làm quá nhiều. Cho nên có một điều không ăn khớp trong cái quy tắc đặt sẵn cho phụ nữ: làm việc cật lực để trở thành người hoàn hảo sẽ dẫn tới việc vượt qua tuổi hai mươi lăm mà vẫn chưa lấy chồng, và hậu quả là lại bị chê trách. Đỉnh cao của sự tàn bạo trong hệ thống này nằm ngay trong cái mâu thuẫn nan giải là tôn trọng quy tắc sẽ dẫn tới việc không tôn trọng nó nữa.
Liệu Fubuki có cảm thấy xấu hổ về tình trạng độc thân kéo dài của mình không? Chắc hẳn là có. Cô ta bị ám ảnh bởi sự hoàn hảo của mình tới mức không tự cho phép bất cứ một sai lầm dù nhỏ nhất phạm tới những quy định tối cao. Tôi tự hỏi không biết thi thoảng cô ta có mối tình thoảng qua nào không: một điều chắc chắn là cô ta sẽ không ca ngợi cái tội coi thường nadeshiko (nadeshiko nghĩa là “hoa cẩm chướng”, tượng trưng cho lý tưởng hoài cổ về hình ảnh thiếu nữ Nhật còn trinh trắng). Tôi nắm vững thời gian biều của Fubuki nên biết rỗ là cô ta thậm chí chẳng còn lúc nào mà nghĩ đến những mối tơ vương tầm thường nhất.
Tôi quan sát cách cư xử của cô ta khi làm việc với một người đàn ông độc thân - không quan trọng người đó đẹp trai hay xấu trai, trẻ hay già, nhã nhặn hay khó chịu, thông minh hay ngốc nghếch, miễn là không thuộc cấp dưới của cô ta trong công ty chúng tôi hay trong công ty của người đó: cấp trên của tôi bỗng trở nên dịu dàng quá đỗi, tới mức gần như khêu gợi. Luống cuống vì căng thẳng, đôi bàn tay của cô sờ soạng cả tới chiếc thắt lưng to bản đang có xu hướng không nằm đúng vị trí ở cái eo quá mỏng của cô và đặt lại chiếc khóa thắt lưng bị lệch vào đúng vị trí đằng trước. Giọng nói của cô ta êm dịu tới mức nghe như rên ri.
Trong vốn từ vựng riêng của mình, tôi gọi đó là “tiết mục dụ bạn tình của cô Mori”. Thật hài hước khi nhìn đao phủ của tôi lại làm những trò nực cười khiến cô trở nên thấp kém và xấu đi rất nhiều. Dấu vậy, tôi không thể ngăn mình cảm thấy xót xa, nhất là khi đám đàn ông mà vì họ cô đang phô bày cái âm mưu quyến rũ thống thiết lại không hề nhận thấy gì, và bởi thế họ hoàn toàn dửng dưng. Đôi lúc tôi những muốn lay cho họ tỉnh ra và hét lên với họ rằng:
- Này, hãy tỏ ra ga lăng một chút đi chứ! Anh không thấy cô ta đang khổ sở vì anh sao? Đành là cái trò quyến rũ đó chẳng có lợi cho cô ta chút nào, nhưng giá mà anh biết bình thường, những lúc không làm vậy, cô ta đẹp tới mức nào! Quá xinh đẹp đối với anh là đằng khác. Lẽ ra anh phải khóc vì vui sướng khi được một viên ngọc như thế thèm muốn chứ.
Về phần Fubuki, tôi những muốn nói với cô ấy biết bao:
- Thôi đi! Cô thực sự tin rằng sẽ hấp dẫn được người ta với trò đóng kịch kỳ cục của cô sao? Cô thực quyến rũ hơn nhiều khi cô mắng chửi tôi và đối xử với tôi như rác rưởi. Nếu điều đó có thể giúp được cô, thì cô chỉ cần tưởng tượng anh ta là tôi thôi. Hãy tưởng tượng là cô nói với anh ta như đang nói với tôi ấy: và thế là cô sẽ mang vẻ khinh thường, cao ngạo, cô sẽ nói với anh ta rằng anh ta là một kẻ tâm thần bệnh hoạn, một kẻ vô tích sự - rồi cô sẽ thấy, anh ta sẽ không còn dửng dưng nữa đâu.
Tôi rất muốn nói thầm với cô ấy điều này nữa:
- Thà ở vậy suốt đời còn hơn là vướng thân vào cái gã chẳng đáng gì kia! Cô biết làm gì với một gã chồng như vậy? Cô thật cao vời, thật uy nghiêm, cô là tuyệt tác của hành tinh này, vậy việc gì phải xấu hổ khi không cưới một trong những gã đàn ông kia? Hầu như tất cả bọn họ đều nhỏ bé hơn cô: cô không nghĩ đó là một dấu hiệu sao? Cô là một cánh cung quá lớn đối với đám xạ thủ thảm hại kia.
Khi người đàn ông-con mồi đi rồi, vẻ mặt của cấp trên tôi ngay lập tức chuyển từ điệu bộ làm duyên sang cực kỳ lạnh lùng. Vì vậy, không hiếm khi cô ta bắt gặp cái nhìn ranh mãnh của tôi. Cô ta mím chặt môi vẻ căm thù. Có anh chàng người Hà Lan hai mươi bảy tuổi, tên là Piet Kramer, làm việc trong một công ty bạn của Yumimoto. Dù không phải là người Nhật, song anh ta cũng giữ một vị trí ngang hàng với cô nàng khủng bố của tôi. Vì Piet cao tới một mét chín mươi nên tôi nghĩ anh ta có thể là một đám cho Fubuki. Quả thực, khi anh ta rẽ qua phòng chúng tôi, cô ta lại lăn xả vào chiêu quyến rũ hết sức cuồng nhiệt để kiếm chồng, cứ xoay qua xoay lại chiếc thắt lưng.
Đó là một người tử tế, dáng dấp đẹp. Càng hay thêm ở chỗ anh ta là người Hà Lan: nguồn gốc Giéc-manh này làm cho việc anh ta thuộc dòng máu da trắng bớt nghiêm trọng hơn.
Một hôm, anh ta nói với tôi:
- Cô thật may mắn được làm việc với cô Mori. Cô ấy tử tế quá đi mất!
Câu nói của anh ta làm tôi thấy thú vị. Tôi quyết định tận dụng nó bằng cách nhắc lại với cô đồng nghiệp của tôi, không quên kèm theo một nụ cười mỉa mai trong khi nêu rõ sự “tử tế” của cô ta. Tôi nói thêm:
- Điều đó cho thấy anh ta đang phải lòng cô.
Cô ta ngạc nhiên nhìn tôi.
- Thật à?
- Tôi chắc chắn đấy, - tôi cam đoan.
Fubuki hơi lúng túng trong giây lát. Chắc chắn cô đang nghĩ: “Cô ta là người da trắng, cô ta biết rõ những thói quen của người da trắng. Trong chuyện này thì mình có thể tin cô ta được. Nhưng nhất thiết không được để cho cô ta biết.”
Cô ta làm vẻ lạnh lùng và nói:
- Anh ta trẻ hơn tôi nhiều quá.
- Anh ta kém cô hai tuổi. Theo truyền thống Nhật thì đây là khoảng cách tuổi tuyệt vời để cô trở thành một anesan niôbô, người “vợ-đàn chị”. Người Nhật cho rằng khi vợ hơn chồng một chút kinh nghiệm thì đó là cuộc hôn nhân chuẩn mực nhất. Như thế, cô ta sẽ khiến chồng thấy thoải mái.
- Tôi biết rồi, biết rồi.
- Vậy thì cô còn chê anh ta điểm gì?
Cô ta im lặng. Rõ ràng là hồn vía cô ta bắt đầu treo ngược cành cây rồi đây.
Vài ngày sau, người ta báo tin Piet Kramer đến. Fubuki có vẻ xao động khủng khiếp.
Không may, hôm ấy trời quá nóng. Anh chàng người Hà Lan cởi bỏ chiếc áo vét và để lộ chiếc áo sơ mi có những vệt mồ hôi loang rộng hai bên nách. Tôi thấy mặt Fubuki biến sắc. Cô ta cố nói năng một cách bình thường như không nhận thấy điều gì.
Giọng Fubuki nghe rất lạ bởi cô ta cứ phải dướn đầu ra đằng trước mà nhả từng lời một. Cô gái mà tôi luôn thấy xinh đẹp và bình tĩnh nhường ấy giờ đây đang luống cuống vụng về hết mức như một chú gà con đang chuẩn bị phòng vệ.
Vừa cố giữ vẻ bình tĩnh thật đáng thương, cô ta vừa lén quan sát những người đồng nghiệp. Hy vọng cuối cùng của cô ta là mong sao họ không trông thấy gì: nhưng hỡi ôi, làm sao biết được ai đó có trông thấy hay không? Nhất là làm sao biết được liệu một người Nhật có thấy hay không? Nét mặt các nhân viên của Yumimoto vẫn lộ vẻ khoan dung vô cảm điển hình khi gặp gỡ với đối tác công ty bạn.
Điều buồn cười nhất là Piet Kramer không hề nhận thấy vụ bê bối mà anh ta là mục tiêu chính lẫn cơn khủng khoảng bên trong đang làm nghẹn lời cô Mori tử tế. Cánh mũi của cô phập phồng: thật dễ đoán biết lý do. Đó là để phân định xem cái điều tồi tệ từ nách anh người Hà Lan này có thể cảm thông được không.
Anh chàng người Hà Lan gốc Đức tử tế không hề hay biết mình đã có một hành động làm lỡ cơ hội được đóng góp vào sự phát triển của dòng giống lai Âu-Á: trông thấy một quả khí cầu bay trên trời, anh ta chạy vội tới chỗ cửa kính. Việc di chuyển rất nhanh phả vào không khí một chùm phân tử bốc mùi mà làn gió nhanh chóng làm lan tỏa khắp gian phòng. Không còn nghi ngờ gì nữa: mồ hôi của Piet Kramer có mùi.
Và khắp căn phòng làm việc rộng thênh thang, không ai có thể làm ngơ được nữa. Chẳng ai thấy mủi lòng trước vẻ háo hức trẻ thơ của Piet khi anh ngắm quả khí cầu quảng cáo thường bay trên bầu trời thành phố.
Khi anh chàng ngoại quốc nặng mùi đi khỏi, cấp trên của tôi mặt cắt không còn giọt máu. Nhưng điều tồi tệ nhất vẫn còn ở phía trước, ông trưởng phòng Saito là người đầu tiên mở miệng:
- Tôi không thể chịu nổi thêm một phút nào nữa!
Được lời như cởi tấm lòng, ngay lập tức những người khác tranh thủ cơ hội:
- Mấy người da trắng này liệu có biết họ bốc mùi như xác chết không nhỉ?
- Giá làm cho họ hiểu được là họ bốc mùi thì chúng ta sẽ có cả một thị trường tuyệt vời ở phương Tây cho các loại sản phẩm khử mủi hiệu quả!
- Có thể chúng ta sẽ giúp cho họ đỡ hôi hám, nhưng không thể ngăn họ ra mồ hôi. Cái giống họ là thế rồi.
- Ở bên họ, ngay đến các người đẹp cũng ra mồ hôi.
Họ cười đùa thản nhiên, chẳng bận tâm tới việc liệu những lời nói ấy có làm tôi mếch lòng hay không. Thoạt tiên, tôi thấy mừng: có thể họ không coi tôi là một người da trắng. Song tôi tỉnh ngộ ra ngay tức thì: họ nói năng như vậy trước mặt tôi bởi đơn giản họ chẳng coi tôi ra gì.
Không ai trong số họ hay biết sự việc vừa rồi có ý nghĩa thế nào với cấp trên của tôi: nếu như không ai phát hiện ra vụ bê bối về cái nách của anh chàng người Hà Lan, thì cô ta còn có thể tự lừa dối mình và nhắm mắt làm ngơ trước khiếm khuyết bẩm sinh của vị hôn phu tiềm năng này.
Từ lúc đó, cô ta biết rằng chẳng có bất cứ điều gì có thể xảy ra với Piet Kramer: chỉ cần có bất cứ quan hệ nào với anh ta thì cô sẽ mất thể diện, nghĩa là còn nghiêm trọng hơn là mất thanh danh. Cô ta còn may là ngoại trừ tôi, vốn chẳng được đếm xỉa đến, thì không ai biết những ánh mắt cô ta dành cho anh chàng độc thân này.
Miệng mím chặt và đầu ngẩng cao, cô ta quay lại với công việc. Nhìn nét cứng nhắc quá mức trên mặt Fubuki, tôi có thể hiểu cô ta đã đặt biết bao hy vọng vào người đàn ông này, và điều này phần nào cũng tại tôi. Tôi đã khuyến khích cô ta. Không có tôi thì liệu cô có nghĩ nhiều tới anh ta như vậy không?
Bởi vậy, nếu cô ta đau khổ thì phần lớn là tại tôi. Tôi tự nhủ rằng chắc mình sẽ cảm thấy thích thú với điều đó. Song tôi không hề cảm thấy như vậy.
Lúc bi kịch xảy ra thì tôi đã ngừng làm kế toán được khoảng hơn hai tuần.
Trong công ty Yumimoto, hình như người ta đã quên tôi. Đó là điều tốt nhất với tôi. Tôi bắt đầu cảm thấy vui. Từ tận thẳm sâu sự trơ ỳ không tham vọng tới mức lạ kỳ của mình, tôi không thấy có gì hay hơn được ngồi tại bàn làm việc và được lặng ngắm sắc thái biến đổi trên khuôn mặt cấp trên của tôi. Phục vụ trà và cà phê, thường xuyên thả hồn qua khung cửa sổ rộng lớn và không phải dùng đến cái máy tính nữa là những hoạt động thỏa mãn nhu cầu hết sức nhỏ bé của tôi là tìm một chỗ đứng trong xã hội.
Khoảng thời gian nhàn rỗi sung sướng đó lẽ ra có thể kéo dài cho tới hết đời nếu tôi không phạm phải cái điều mà ta thường gọi là nói hớ.
Dấu sao thì cũng đáng kiếp cho tôi. Tôi đã tự chuốc họa vào thân khi chứng tỏ với các cấp trên rằng thiện ý không ngăn tôi trở thành kẻ gây họa. Lúc này, họ đã hiểu. Chính sách ngấm ngầm của họ có thể hiểu nôm na thế này: “Mong cho cái cô này đừng động vào việc gì nữa cả!” Và tôi tỏ ra rất xứng đáng với nhiệm vụ mới này.
Một ngày đẹp trời, chúng tôi nghe thấy từ xa tiếng sấm nổ trong núi: đó là tiếng hú của ông Omochi. Tiếng gầm rú nghe mỗi lúc một gần. Chúng tôi nhìn nhau vẻ e sợ.
Cửa phòng kế toán bật ra như một cái đập chắn mục nát trước sức đẩy từ cả khối thịt của ông phó chủ tịch đang lao vào giữa đám chúng tôi. ông ta khựng lại giữa phòng và hét lên với giọng của con quỷ đói đòi bữa trưa:
- Cô Fubuki!
Và chúng tôi biết ngay ai sẽ là kẻ bị giết để hiến tế cho tên quỷ đói là lão béo. Những người được tạm thời chừa ra thì thở phào giây lát rồi lập tức rùng mình trong cơn đồng cảm chân thành với nạn nhân.
Cấp trên của tôi đứng bật dậy tức thì, người cứng đờ. Cô ta nhìn thẳng phía trước, tức là nhìn vào hướng tôi, nhưng tất nhiên là không nhìn tôi. Cô cố hết sức kìm nén nỗi kinh hoàng và chờ đợi số phận của mình.
Trong khoảnh khắc, tôi tin rằng Omochi sẽ lôi ra một cái gươm giấu giữa hai ngấn thịt và chém phăng đầu cô ta. Nếu cái đầu rơi về phía tôi thì tôi sẽ đỡ lấy và chăm sóc yêu quý nó đến hết đời.
“ò không, tôi suy luận, đấy là những phương pháp xưa rồi. ông ta sẽ tiến hành việc này như thường lệ: triệu cô ta tới văn phòng và la mắng theo cách riêng của ông ta.”
Ông ta làm điều tồi tệ hơn. Phải chăng hôm đó ông ta hung hăng hơn mọi khi? Hay là bởi nạn nhân của ông ta là phụ nữ, mà lại là một phụ nữ trẻ cực kỳ xinh đẹp? Hôm đó, ông Omochi không la mắng Fubuki trong phòng làm việc của ông ta, mà la mắng ngay tại chỗ, ngay trước mặt bốn chục nhân viên của phòng kế toán.
Với bất kỳ ai, nhất là đối với bất kỳ người Nhật Bản nào, hơn nữa là với cô Mori kiêu hãnh tuyệt vời này, không có gì tủi nhục hơn là sự hạ nhục trước đám đông này. Rõ ràng là con quái vật muốn cho cô ta mất thể diện.
Lão chậm rãi tiến về phía cô ta, như thể để tận hưởng trước sức mạnh quyền uy hủy diệt của mình. Fubuki không hề chớp mắt. Trông cô rực rỡ hơn bao giờ hết. Rồi đôi môi dày bự bắt đầu rung rung và Omochi hét ra một tràng những tiếng rú bất tận.
Người Tokyo có xu hướng nói với tốc độ siêu thanh, nhất là khi nổi giận quát mắng. Không những là người Tokyo, lão phó chủ tịch còn là một kẻ béo phì nóng nảy, điều này khiến giọng lão lúc điên tiết nghe cứ ồ ồ đầy mỡ: hậu quả của vô số yếu tố này làm cho tôi hầu như chẳng hiểu gì về đòn tấn công miệng mà lão ta cứ đổ lên đầu cấp trên của tôi mãi không ngớt.
Tuy nhiên, dẫu với tôi tiếng Nhật là tiếng nước ngoài, thì tôi cũng vẫn nắm bắt được sự việc đang diễn ra: người ta đang bắt một con người chịu cái cảnh mà cô không đáng phải chịu, và sự việc đang diễn ra chỉ cách tôi có ba mét. Một cảnh tượng hết sức ghê tởm. Tôi những muốn trả giá thật đắt để nó dừng lại, song nó vẫn không ngừng: tiếng rú bật ra từ trong bụng của kẻ tra tấn dường như là bất tận.
Fubuki đã phạm tội nghiêm trọng cỡ nào để nỡ phải chịu hình phạt như vậy? Tôi chẳng thể biết. Song rốt cuộc, tôi hiểu rõ người đồng nghiệp của tôi: năng lực, tinh thần làm việc hết mình và ý thức nghề nghiệp của cô là vô cùng đặc biệt. Dù cô có mắc sai lầm nào chăng nữa thì chúng hẳn cũng chẳng đáng kể gì. Và thậm chí dù không phải như thế chăng nữa, thì chí ít cũng phải tính tới giá trị đặc biệt của người phụ nữ thượng thặng này chứ.
Chắc chắn là tôi quá ngây thơ khi tự hỏi Fubuki có lỗi gì. Khả năng lớn nhất là vì cô ta chẳng có gì để bị chê trách, ông Omochi là cấp trên: ông ta tất nhiên có quyền, nếu ông ta muốn, tìm ra một cái cớ vớ vẩn nào đó để bắt cô gái có dáng vẻ người mẫu này phải hứng chịu cơn thèm hành hạ người khác của mình. Lão ta chẳng cần phải đưa lý do gì hết.
Chợt trong đầu tôi nảy ra ý nghĩ mình đang được chứng kiến một trường đoạn trong đời sống tình dục của lão phó chủ tịch, hoàn toàn xứng với chức vụ của lão: chẳng biết với thân xác đồ sộ nhường ấy, liệu lão ta còn khả năng ngủ với đàn bà không? Bù lại thì cái cơ thể đồ sộ làm cho tiếng gầm thét của lão càng khủng khiếp, khiến dáng vẻ yếu ớt mảnh khảnh của người đẹp Fubuki run lên bần bật. Quả thực, lão ta đang cưỡng hiếp cô Mori, và nếu lão ta phó mặc cho những bản năng thấp hèn nhất của mình trước sự hiện diện của bốn mươi con người thì đó là để đồng thời thỏa mãn bản tính thích phô bày của lão.
Lời giải thích này chính xác tới mức tôi trông thấy cơ thể cấp trên của tôi oằn xuống. Ấy thế mà cô ta vốn là người cứng rắn, một tượng đài kiêu hãnh. Nếu cơ thể cô phải khuất phục, thì điều đó chứng tỏ rằng cô ta đang chịu một cuộc tấn công tình dục. Đôi chân cô nhũn ra như đôi chân nàng tình nhân mệt nhoài: cô ngã ngồi xuống ghế.
Nếu phải dịch song song bài diễn văn của ông Omochi, thì tôi sẽ dịch như sau:
- Đúng, ta cân nặng một trăm năm mươi kilô còn cô em nặng năm mươi, cả hai ta cộng lại là vừa hai tạ và điều đó kích thích ta lắm. Người ta lắm thịt quá, cử động hơi vướng víu, nên khó làm cho cô em thỏa mãn. Nhưng cũng nhờ cơ thể đồ sộ mà ta có thể vật ngửa cô em ra mà nghiền nát, mà ta thì khoái cái đó lắm, nhất là trước một lũ ngớ ngẩn đang nhìn hai ta kia. Ta rất khoái làm cô em phải khổ sở trong sự kiêu ngạo, ta khoái cảnh cô em vô phương tự vệ, ta khoái cái trò cưỡng hiếp này!
Tôi hẳn không phải là người duy nhất hiểu bản chất sự việc đang xảy ra: chung quanh tôi, các đồng nghiệp đang bị giày vò bởi một cảm giác vô cùng khó chịu. Họ gắng hết sức để khỏi phải tận mắt chứng kiến cái cảnh nhục nhã này, giấu nổi hổ thẹn của họ sau những chồng hồ sơ hoặc đằng sau màn hình máy vi tính.
Lúc này, Fubuki đang gập người xuống. Hai khuỷu tay gầy gò của cô ta chống lên bàn, hai nắm tay siết chặt ôm lấy trán. Đôi vai gầy của cô rung lên từng chặp đều đặn theo tràng đạn tiểu liên bắn ra từ mồm của lão phó chủ tịch.
May sao, tôi không ngốc đến mức để mặc cho mình làm theo phản xạ tự nhiên trong những trường hợp tương tự, tức là can thiệp vào. Nếu làm vậy chắc chắn tôi sẽ làm cho số phận của nạn nhân càng thêm nguy hiểm, nếu không nói tới cả số phận của tôi. Tuy nhiên, tôi không thể tự hào về sự phớt lờ khôn ngoan của mình. Thường giữ gìn danh dự nghĩa là tỏ ra ngốc nghếch. Song liệu tỏ ra ngốc nghếch có hay hơn là mất thể diện không? Đến tận hôm nay, tôi vẫn còn đỏ mặt vì đã lựa chọn sự thông minh thay cho ngốc nghếch. Lẽ ra phải có ai đó can ngăn, và vì chắc chắn sẽ chẳng có ai khác chịu làm, lẽ ra tôi phải chịu hy sinh thân mình mới phải.
Nếu tôi làm thế, hẳn Fubuki sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho tôi, song cô ta đã nhầm: điều tệ hại nhất chính là cách chúng ta vẫn hay cư xử: bình thản tham dự vào màn trình diễn hèn hạ này - điều tệ hại nhất chẳng phải chính là sự phục tùng tuyệt đối của chúng ta với quyền lực đó sao?
Lẽ ra tôi phải đo thời gian của trận chửi mắng. Kẻ tra tấn thừa sinh lực. Thậm chí tôi còn có cảm tưởng là càng lúc tiếng hét của lão càng to. Điều đó chứng tỏ, nếu như điều này còn cần thiết, bản chất xác thịt của tấn bi kịch: cũng giống như kẻ đang hưởng nhục dục thấy sức lực của mình được tăng thêm gấp bội bởi quang cảnh do cơn cuồng nhiệt xác thịt gây ra, lão phó chủ tịch tỏ ra mỗi lúc một hung bạo, tiếng gầm rú của lão tuôn ra mỗi lúc một dữ dội, khiến cho cô gái bất hạnh run rẩy khiếp đảm.
Đến đoạn gần kết, có một lúc nạn nhân hoàn toàn buông xuôi: giống hệt với trường hợp khi người ta phải chịu cưỡng bức, nó cho thấy Fubuki bất lực hoàn toàn. Có lẽ chỉ mình tôi nghe thấy âm thanh yếu ớt cất lên, giọng nói của cô bé tám tuổi, rên lên hai lần:
- Okoruna. Okoruna.
Trong vốn từ vựng đầu tiên ngây thơ nhất của trẻ con và quen dùng nhất thì đây là lời của một bé gái cãi lại cha mình, có nghĩa đó là điều mà cô Mori sẽ không bao giờ dùng đến để nói với cấp trên của mình:
- Xin đừng giận. Đừng giận.
Lời van xin cũng vô nghĩa như của một con linh dương đã bị xé xác ra thành nhiều mảnh và bị ngấu nghiến đến một nửa cầu khẩn con ác thú để xin được tha. Do quá khiếp sợ, cô Mori đã phạm phải điều cấm kỵ, đó là cấm tự vệ chống lại cấp trên. Omochi dường như chẳng chút động lòng gì với lời van xin lạ kỳ này, mà trái lại, lão lại càng hét to hơn: thậm chí có thể lão lại càng hưng phấn thêm bởi cái thái độ trẻ con này của Fubuki.
Mãi lâu sau, có thể con quái vật đã chán món đồ chơi, hoặc cơn cuồng nộ vừa rồi làm cho lão ta đói, muốn tìm một chiếc bánh kẹp rưới nước xốt mayonnaise nên lão bỏ đi.
Cả phòng kế toán im lặng như tờ. Trừ tôi ra, không ai dám nhìn lên nạn nhân. Cô ta lả đi trong vài phút. Và khi đủ sức đứng dậy, cô ta lao ra ngoài không nói một lời.
Tôi biết chắc cô ta chạy đi đâu: phụ nữ bị hãm hiếp sẽ đến đâu? Đến nơi có nước chảy, nơi mà họ có thể nôn mửa, nơi có ít người nhất. Trong khu văn phòng của Yumimoto, thì cái nơi đáp ứng tốt nhất cho những nhu cầu này chính là nhà vệ sinh.
Cũng chính tại nơi này, tôi đã phạm sai lầm của mình.
Tôi chỉ loay hoay với mỗi ý nghĩ: phải chạy theo an ủi cô ấy. Tôi gắng dỗ mình nghĩ đến những nỗi nhục nhã cô ta đã bắt tôi phải hứng chịu, những lời mắng chửi cô ta đã ném thẳng vào mặt tôi nhưng vô ích, lòng trắc ẩn nực cười của tôi đã thắng. Điều nực cười hơn là lẽ ra tôi nên nghe theo bản năng mà nhảy ra can thiệp lúc ông Omochi mắng Fubuki, như thế sẽ khôn ngoan hơn. Như thế ít ra cũng là dũng cảm. Đằng này cuối cùng tôi lại chỉ biết tỏ ra tử tế và ngốc nghếch.
Tôi chạy ra nhà vệ sinh. Cô ta đang đứng khóc trước bồn rửa mặt. Tôi nghĩ là cô ta không trông thấy tôi bước vào. Thật vô phước làm sao tôi lại cất lên những lời sau:
- Fubuki này, tôi rất lấy làm tiếc! Tôi rất thông cảm với cô. Tôi luôn ở bên cạnh cô.
Tôi bước lại gần, chìa về phía cô ta một cánh tay đang run lên vì lòng thương cảm, nhưng chợt bắt gặp ánh mắt sửng sốt vì tức giận của Fubuki quay lại nhìn tôi. Giọng cô ta gầm lên với tôi, lạc đi vì cơn tức giận:
- Sao cô dám? Sao cô dám hả?
Chắc hôm đó tôi kém thông minh hơn thường lệ nên lại cố thanh minh với cô ta:
- Tôi không hề muốn quấy rầy cô. Tôi chỉ muốn bày tỏ tình bạn của tôi với cô...
Với vẻ căm giận cùng cực, cô ta hất tay tôi ra như quăng con quay và hét lên:
- Cô có im mồm đi không? Cô có cút ngay đi không?
Rõ ràng là tôi không muốn bỏ đi, nên đứng sững lại im lặng.
Cô ta bước lại phía tôi, mắt phải mang hình Hiroshima(1) và mắt trái mang hình Nagasaki(2). Tôi chắc rằng giá như có thể giết chết tôi thì cô ta sẽ chẳng do dự gì.
Rốt cuộc tôi hiểu ra điều mình phải làm: tôi chuồn đi thật nhanh.
Lúc quay lại phòng, tôi giả vờ làm vài việc gì đó cho hết ngày và đồng thời phân tích sự ngốc nghếch của mình, chủ đề suy ngẫm mới bao la làm sao.
Fubuki đã bị sỉ nhục hết mức trước mắt đồng nghiệp. Điều duy nhất cô ta có thể che giấu chúng tôi, cái thành lũy danh dự cuối cùng mà cô còn có thể giữ được, đó là những giọt nước mắt. Cô ta đã gắng hết sức để không khóc trước mặt chúng tôi.
Thế mà tôi lại ranh ma chạy ra nhìn cô ta nức nở trong chỗ rút lui của cô. Cứ như thể tôi cố thưởng thức nỗi nhục nhã của cô ta tới tận cùng. Sẽ chẳng đời nào cô ta có thể nghĩ, tin, và chấp nhận rằng hành động của tôi xuất phát từ lòng tốt, cho dù là từ cái lòng tốt ngờ nghệch.
Một giờ sau, nạn nhân quay lại ngồi vào bàn làm việc của mình. Không ai đưa mắt nhìn cô ta. Cô ta đưa mắt nhìn tôi: đôi mắt căm thù đã khô nước mắt xoáy vào tôi. Ánh mắt muốn nói: “Còn mày, hãy đợi đấy.
Rồi cô ta trở lại tiếp tục công việc như không hề có gì xảy ra, đề mặc tôi với cái thú diễn giải bản án của mình.
Rõ ràng là theo cô ta, thái độ của tôi chỉ có thể là hành động trả đũa. Cô ta thừa biết đã từng đối xử tệ bạc với tôi. Nên cô ta tin chắc rằng mục đích duy nhất của tôi là trả thù. Tôi đã ra tận nhà vệ sinh chiêm ngưỡng những giọt nước mắt của cô ta là để ăn miếng trả miếng với cô ta.
Tôi thì hết sức muốn giãi bày với cô ta và nói với cô ta rằng: “Đúng là tôi ngốc nghếch và vụng về, nhưng xin cô hãy tin tôi: tôi không hề có động cơ gì khác ngoài lòng nhân ái tốt đẹp, dũng cảm và ngờ nghệch. Đúng là cách đây không lâu, tôi có giận cô, tuy nhiên, khi thấy cô bị hạ nhục một cách quá đáng, thì trong tôi chỉ còn lại lòng trắc ẩn nguyên sơ. Mà cô vốn là người tinh tế, chẳng lẽ cô không biết rằng trong cái công ty này, mà không, trên hành tinh này, liệu còn có ai khác quý mến cô, ngưỡng mộ cô và cam chịu uy quyền của cô đến mức như tôi không?”
Tôi không bao giờ biết được cô ta sẽ phản ứng thế nào nếu tôi nói với cô ta những điều như vậy.
Hôm sau, Fubuki lại đón tôi với một vẻ mặt thư thái uy nghiêm. “Cô ta đã phục hồi, cô ta đã khá hơn rồi”, tôi nghĩ vậy.
Cô ta ung dung tuyên bố với tôi:
- Tôi có việc mới cho cô đây. Cô đi theo tôi.
Tôi đi theo cô ta ra khỏi phòng. Tôi lập tức cảm thấy có gì đó không ổn: công việc mới của tôi vậy là không phải ở phòng kế toán? Thế thì là gì? Và cô ta dẫn tôi đi đâu đây?
Mối lo ngại của tôi càng rỗ hơn khi thấy cô ta dẫn tôi đi ra hướng nhà vệ sinh, ôi không, tôi nghĩ. Chắc chắn là chúng tôi sẽ rẽ ngoặt sang phải hoặc sang trái vào phút chót để đi vào một phòng làm việc khác.
Hai chúng tôi không đổi hướng qua phải cũng chẳng qua trái. Cô ta dẫn thẳng tôi vào nhà vệ sinh.
“Chắc cô ta dẫn mình vào chỗ cách biệt này để nói với nhau về chuyện ngày hôm qua”, tôi tự nhủ.
Nhưng không phải vậy. Cô ta thản nhiên tuyên bố:
- Đây là chỗ làm việc mới của cô.