Sáng sớm hôm sau, Phượng Thiển bị nha hoàn kéo từ ổ chăn ra, hai con mắt thâm quầng.
Lại là dáng vẻ miệt mài quá độ.
Mọi người trầm mặc, Hoàng Thượng ngài biết ngày hôm sau phải xuất phát, buổi tối qua không thể không hung mãnh như vậy sao.
Mi tâm Quân Mặc Ảnh giựt giựt, ánh mắt quá mức nóng bỏng làm cho hắn muốn không nhìn cũng không được, chỉ có thể bóp cổ tay, có phải hắn rất cô phụ ánh mắt của những người này không?
Lần này Quân Hàn Tiêu không về cùng, chuyện bên này chỉ còn lại một ít việc, để Tề vương nhận có thể, nhưng xuống nam lại không được.
Án quan viên phía nam làm rối kỉ cương nói lớn cũng không lớn, phạm vi liên lụy cũng rất rộng, thậm chí có quan hệ với quan lớn trong triều. Lần này Quân Mặc Ảnh hạ quyết tâm muốn bắt toàn bộ bọn họ, lại bị tin tức trong cung quấy rầy kế hoạch, chỉ có thể để Quân Hàn Tiêu ở lại xử lý.
Lại là hơn nửa tháng, rốt cục đoàn người trở lại cung.
Hi phi đi bái kiến Thái Hậu trước.
Ra ngoài một chuyến, đi tàu xe mệt nhọc, trong lòng lại có tích tụ, làm cho cả người nàng gầy đi không ít.
Thái Hậu nhìn dáng vẻ của nàng, thần sắc ngưng trệ một lát, sau đó lại tươi cười như trước.
"Trong khoảng thời gian này chiếu cố Hoàng Thượng, quả thật vất vả ngươi, xem ngươi gầy thành như vậy rồi."
"Bẩm Thái Hậu, nô tì không vất vả, đều là chức trách của nô tì." Hi phi tươi cười dịu dàng, khác hẳn với khi nàng nói chuyện với Phượng Thiển.
"Được, được." Thái Hậu tán thưởng hai tiếng: "Hi phi làm rất tốt."
"Lần này Thái tử Việt Nam tiến đến Đông Lan, Hoàng Thượng trở về vội vàng chút. Trong chuyến gì, có nơi nào không vừa ý không?"
"Bẩm Thái Hậu, cũng không có." Hi phi tươi cười có chút miễn cưỡng, sắc mặt tối hơn: "Chỉ cần có Phượng tiệp dư, Hoàng Thượng đều vui vẻ, làm sao có chỗ không như ý."
Thái Hậu đăm chiêu, cầm cái chén uống ngụm trà, mới nói: “Ừ, vừa ý là tốt rồi."
Liên Nhược lập tức tiến lên, một lần nữa rót trà cho bà. Đang muốn đi đến bên cạnh Hi phi, lại nghe Thái Hậu thản nhiên nói một tiếng: “Không cần thêm. Hiện tại cũng không sớm, gần đây Hi phi cũng chưa nghỉ ngơi thật tốt, hôm nay trở về nghỉ ngơi đi."
Hi phi vốn không tính đi, lại không nghĩ tới Thái Hậu sẽ trực tiếp hạ lệnh trục khách, cho nên giờ phút này nghe Thái Hậu nói như vậy, sửng sốt một lát mới phản ứng lại.
Cho dù trong lòng không tình nguyện, nhưng cũng không dám ở lại.
"Vậy nô tì liền cáo lui."
"Đi thôi."
Hi phi đi về, nhu hòa trên mặt Thái Hậu thu vài phần, phân phó Liên Nhược nói: “Sau này nếu Hi phi tới chỗ này, không có gì chuyện quan trọng, không cần cho nàng vào."
Cho nàng cơ hội cũng không biết nắm chắc, kết quả là còn biến bản thân thành dáng vẻ kia, làm cho ai xem.
Bất luận nàng muốn được đồng tình hay là tố tội trạng của Phượng Thiển, cũng không phải việc người thông minh nên làm.
"Thái Hậu buông tha Hi phi như vậy sao?" Cung nữ Liên Tịch hỏi.
Liên Tịch là một cung nữ thϊế͙p͙ thân khác bên ngoài Thái Hậu, cũng chỉ là trên danh nghĩa.
Nàng là chất nữ trong nhà Thái Hậu, ngày xưa quan hệ với Thái Hậu cũng thân thiết, mọi người trong cung coi nàng là chủ tử đối đãi, địa vị cong tốt hơn Liên Nhược.
Thái Hậu nghe nàng mở miệng, ánh mắt cũng nhu hòa không ít: "Hoàng Thượng không thích nàng, ai gia có biện pháp nào?"
Liên Tịch cười hỏi ngược lại: “Về điểm này, không phải Thái Hậu đã sớm biết sao?"