Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 46: Ngươi đi xuống đi!

Hai mươi mấy năm qua, chưa bao giờ Quân Mặc Ảnh có lúc không khống chế được bản thân.
Nhưng hiện tại, hắn cảm giác được mình như mất đi lý trí bình thường, giống như một con thú không biết thoả mãn, liều mạng muốn lấy từ trên người nàng một chút gì đó.


Không, không phải một chút, mà là khảm toàn bộ người nàng vào trong cốt nhục!
Phượng Thiển suýt nữa nghĩ đến mình sẽ chết đuối trong bá đạo này.


Đến khi Quân Mặc Ảnh mạnh mẽ xoay người đặt nàng dưới thân, nàng mới có cơ hội thở dốc, như là cá gần như chết đuối trên bờ, miệng cật lực hít thở, ngay cả chửi ầm lên cũng đã quên.
Nhưng rất nhanh, chân tay nàng lại bị giam cầm.


Mắt thấy nam nhân muốn áp lên, hai mắt Phượng Thiển mở to, vội vàng đẩy hắn ra, vừa sợ vừa thẹn kêu to: “Này, ngươi đủ rồi đó!"
Một lần nữa nàng sẽ mất mạng!


Không phải là cùng nàng đi ra ngoài chơi một chuyến sao? Kém chút nữa lấy mất nửa cái mạng này của nàng, bà nội nó giá phải trả cũng quá đắt rồi!
"Không đủ." Bên tai truyền đến tiếng cười, tiếng nói khàn khàn mê hoặc lòng người: "Thiển Thiển đẹp như vậy, như thế nào cũng không đủ."


Mỹ vị đại gia ngươi!
Cô nãi nãi cũng không phải tôm hùm, còn mỹ vị? Sao ngươi không nói là sắc hương thú vị câu người đi!


Phượng Thiển âm thầm oán thầm, bỗng nhiên, phút chốc sắc mặt nàng biến đổi, khuôn mặt bởi vì thiếu dưỡng khí mà đỏ bừng lại đỏ lên như máu, miệng mở to đến nỗi có thể nhét trứng chim.
Dựa vào!
Cái... Cái cứng rắn... Cứng rắn chọc vào bụng nàng...
A a a, đó là cái gì?!


"Quân Mặc Ảnh, đồ cầm thú nhà ngươi!" Phượng Thiển tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, lại không cố kỵ gọi tên của hắn.
Quân Mặc Ảnh cười như không cười, mi mắt cụp xuống, từ trên cao bễ nghễ nhìn nàng, trong mắt phượng lóe lên tia yêu dã.
"Trẫm còn chưa làm cái gì, sao là cầm thú?"


Hắn ác ý khẽ cắn vành tai nàng một ngụm, giọng nói mị hoặc.
"Hay là, kỳ thật trong lòng Thiển Thiển cũng hy vọng trẫm làm gì?"
Làm, em, gái, ngươi...!
Trong lòng Phượng Thiển như có mấy đàn ngựa chạy qua.


"Ta không hy vọng gì cả!" Phượng Thiển cảm thấy mình sắp phát cuồng, trái tim như là muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, không nghe lời.
"Ngươi đi xuống khỏi người ta đi!"
Quân Mặc Ảnh nhìn vẻ mặt nàng thẹn quá thành giận, vừa tức giận vừa buồn cười.


Sớm biết như thế, có phải hắn nên trực tiếp ăn ngay đêm gặp vật nhỏ hay không?
Sóng mắt dịch chuyển, đột nhiên hắn nhớ tới cái gì, bỗng dưng đôi môi mỏng mím lại, có thể thấy được mắt hắn thâm trầm, gân xanh nhảy lên, hiển nhiên là cực lực áp chế cái gì đó trong cơ thể.


Quân Mặc Ảnh hít sâu hai ngụm khí, rồi sau đó nhắm mắt, bỗng dưng đi xuống khỏi người Phượng Thiển.
Phượng Thiển nhẹ nhàng thở ra, lại không khỏi kinh ngạc.
Còn tưởng rằng phải nói rất lâu nam nhân này mới thay đổi chủ ý, không nghĩ tới hắn thỏa hiệp nhanh như vậy, hoàn toàn ngoài dự kiến của nàng...


Trong lúc đang sợ sệt, đã nghe thấy nam nhân nói: “Trẫm đi một lát, ngươi ngủ trước đi!"
Nói xong, không đợi nàng phản ứng, dưới ánh trăng kia bóng dáng cao to nhấc bước, sải bước lướt qua nàng, đi về phía cửa.
Phượng Thiển sửng sốt.