Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 364: Không phải ngươi đi vụng trộm sau lưng ta chứ?

Sau bữa tối, lần đầu tiên Quân Mặc Ảnh nói với Phượng Thiển muốn đi ra ngoài một chút.
Phượng Thiển không hoài nghi cái gì, chỉ là có chút kinh ngạc vẫn không tránh được, dù sao ngày trước không xảy ra chuyện như vậy.
Trời cũng đã tối, chuyện quan trọng gì cần phải hiện tại đi làm?


"Ta nói, không phải ngươi đi vụng trộm sau lưng ta chứ?" Phượng Thiển híp mắt, tầm mắt tà tà rơi vào người hắn, trong khẩu khí tràn đầy chế nhạo.
Quân Mặc Ảnh lườm nàng một cái.
"Một ngươi đã quá phiền toái, trẫm còn tinh thần mà đi trộm?"


Khóe mắt Phượng Thiển giựt giựt: "Đi đi đi, đi nhanh lên!" Dùng sức phất tay.
Lúc Quân Mặc Ảnh ra cửa, trên khuôn mặt tuấn mỹ còn mang theo một nụ cười ấm áp, cho đến khi đi ra cửa cung Phượng Ương, nụ cười từ từ thu lại, hơi thở dịu dàng trên người cũng liền từ từ mất đi.


Lý Đức thông đi theo phía sau hắn một đường, liền phát hiện khí lạnh trên người đế vương càng ngày càng nặng, trong vòng vài mét cũng có thể cảm nhận được.
Mà nơi đế vương đi, chính là cung Thi Họa!
******
Cung Phượng Minh.
Ánh nến léo lắt, hương nhang kiều diễm.


Trong nội điện, Thái hậu đang đốt giấy trong chậu than, tờ giấy cháy khét kết hợp với hương nhang tản mát ra hương gỗ đàn, ngửi thấy loại cảm giác quỷ dị.
Liên Tịch cứ như vậy không nói một lời đứng ở nơi đó, lẳng lặng nhìn Thái hậu.


Ở trong chậu than thỉnh thoảng phát ra tiếng "Đôm đốp đôm đốp", trừ than củi đang cháy, còn có một bức họa cũng ở bên trong cháy thành tro tàn.
Liên Tịch đứng cũng đã có chút nhức mỏi, suy nghĩ muốn động mấy cái, hoạt động một chút gân cốt, nhưng lại không dám.


Nàng biết giờ phút này tâm tình Thái hậu không được tốt lắm, phải nói, mỗi lần nhìn thấy bức họa phồn hoa rực rỡ kia thì tâm tình Thái hậu cũng sẽ không tốt.
Nàng không hiểu, nếu khó chịu, vì sao còn phải liên tiếp lấy ra nhìn?
Chỉ là cũng may, cuối cùng hôm nay Thái hậu quyết định, đốt nó đi.


"Tịch Nhi, ngươi nói hoàng thượng sẽ không tính toán vì một Phượng Thiển, buông tha cả hậu cung chứ?" Hai mắt Thái hậu bị ánh lửa hun đến có chút nóng lên, trong hốc mắt dần dần có nước, lóe ánh sáng u u.
Liên Tịch ngẩn người: "Cớ sao Thái hậu nói ra lời ấy?" Nàng thử hỏi dò.


Mặc dù nàng biết, lúc này hoàng thượng lui chuyện tuyển tú nữ khiến Thái hậu chú ý, nhưng nàng chưa từng nghĩ, Thái hậu sẽ nói ra lời ủ rủ như vậy.
Mặc dù lời này ngoài mặt không có gì, nhưng tỉ mỉ ngẫm nghĩ, làm sao lại giống như là bất đắc dĩ thỏa hiệp thực tế đây?


Thái hậu cúi đầu thở dài một cái, trong khóe môi khẽ nhếch hàm chứa mấy phần giễu cợt và bất đắc dĩ: "Cả Úc Phương Hoa kia cũng không thể để cho hoàng thượng lau mắt mà nhìn, ai gia thật lo lắng, cõi đời này khó có người có thể dao động tâm hoàng thượng."


Liên Tịch kinh ngạc, thân thể đứng hồi lâu chưa từng động rốt cuộc không thể đè nén lui về sau một bước, bước chân loạng choạng.
"Thái hậu....."
Giọng nói nàng mang theo một tia run rẩy.


"Tịch Nhi, ngươi cho rằng ai gia ở trong cung Phượng Minh không được ra, coi như không biết gì sao?" Thái hậu lắc đầu một cái, tầm mắt rơi vào trên người nàng tựa như trìu mến, hình như không phải, còn có một chút ý vị không rõ, lại không có trách cứ.


Lúc này Liên Tịch mới thở ra một hơi, thân thể căng thẳng vẫn không thư giãn được.
Thái hậu vỗ vai của nàng: "Chút trò vặt của ngươi, mười mấy năm trước ai gia đã dùng qua. Đi tới vị trí này, nếu chút thủ đoạn này cũng không có, ngươi cho rằng ai gia còn có thể tốt sống sao?"