Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 354: Không cần coi trẫm là người ngu

Liên Tịch cầm một bọc giấy trong tay, trong gói giấy chứa ước chừng là một loại dược thảo, nàng cứ như vậy đứng ở trước mặt đế vương, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên.
"Nô tỳ tham kiến hoàng thượng."


Lúc Lý Đức Thông đi ra thuận tiện khép cửa, trong lòng không khỏi lẩm bẩm, cô nương này gần đây tìm đến đế vương càng ngày càng nhiều.
Nhìn dáng dấp, đế vương cũng không phải là có ý với nàng, nếu không cũng sẽ không bày ra vẻ mặt lạnh lùng.


Lý Đức Thông từng thấy, lúc đối mặt với tiểu cô nãi nãi cung Phượng Ương, trên mặt đế vương tràn đầy dịu dàng như nước rồi.
Nhưng nếu thật chán ghét Liên Tịch, đế vương hà cớ gì mỗi lần đều gặp nàng, mà không giống những nương nương khác, dứt khoát cự tuyệt đây?


Hắn cảm giác, giữa đế vương và cô nương này giữa nhất định có chuyện sâu xa gì đó không muốn người biết.
Nhưng hắn đi theo đế vương nhiều năm như vậy, cũng không thể biết chút ít gì, đến tột cùng là quan hệ ra sao, mới có thể làm cho đế vương như vậy..... Mâu thuẫn?


Trong ngự thư phòng, đế vương ngồi trên long ỷ, vẻ mặt lạnh bạc, mặt trầm như nước nhìn người phía dưới.
"Trong mắt ngươi ngược lại còn có trẫm người hoàng thượng này sao?"
Trên khuôn mặt tuấn mỹ lóe lên không biết là chán ghét hay là giễu cợt, tràn đầy lạnh lẽo.


"Lần đầu tiên ngươi tiết lộ chuyện cấm địa ra ngoài, trẫm đã cảnh cáo ngươi, không nên động đến Thiển phi, cũng không cần đánh chủ ý lên cấm địa. Hiện tại ngươi dứt khoát tìm một Úc Phương Hoa, quả thật là cho là trẫm không dám động ngươi sao?"


Sắc mặt Liên Tịch biến hóa, nắm chặc lòng bàn tay, trấn định nói: "Mỗi lần xảy ra chuyện gì, hoàng thượng đều giận chó đánh mèo đến trên người nô tì sao?"


"Ngươi cho rằng trẫm không động ngươi là vì cái gì? Bởi vì mẫu hậu, hay là bởi vì những độc chất trên người ngươi kia?" Quân Mặc Ảnh giễu cợt cười một tiếng, hỏi một đằng, trả lời một nẻo.


"Nếu ngươi cho là người trước, trẫm chỉ có thể tiếc nuối nói cho ngươi biết, ngươi nghĩ nhiều. Ngươi đã biết có chuyện, như vậy ngươi cũng rõ ràng, trẫm có thể tôn trọng, chỉ có mẫu hậu nuôi trẫm lớn lên mà thôi. Về phần thân thích của bà, tỷ như người điệt nữ là ngươi, không hề có một chút quan hệ gì với trẫm, hiểu không?"


Sắc mặt Liên Tịch trắng nhợt, khóe miệng cứng đờ giật giật.
"Dĩ nhiên là hiểu. Phàm là trong lòng hoàng thượng có một phần cố niệm phần thân tình có cũng được không có cũng được này, cũng sẽ không phải là nô tỳ."


Lời của nàng..., trong tự giễu mang theo khổ sở, cúi đầu rũ mắt, dáng vẻ vốn đang đứng nghiêm hiểu hiện ra mấy phần thê lương.


Vẻ mặt Quân Mặc Ảnh không thay đổi, không có chút ý tứ đồng tình nào: "Về phần điểm thứ hai....." Hắn khẽ nheo mắt phượng, trong ánh mắt giữ kín như bưng có một chút phức tạp một lóe rồi mất.
Liên Tịch không hiểu hắn đang nghĩ cái gì, cũng không biết hắn sẽ nói gì tiếp.


Lúc nàng chờ đợi hồi lâu, cho là hắn sẽ nói ra, đế vương lại đột nhiên nói sang chuyện khác.


"Úc Phương Hoa, chỉa bằng khuôn mặt như vậy, tên như vậy, cố tình nàng còn không phải là nữ nhi của đại thần nào trong triều, chỉ là một cô nương dân gian ở Giang Nam, ngươi cảm thấy trùng hợp như vậy đặt ở trước mặt ngươi, ngươi sẽ tin?"


Quân Mặc Ảnh cười lạnh: "Liên Tịch, không cần coi trẫm là người ngu. Bức họa của mẫu thân, trừ trẫm, chỉ có ngươi thấy qua."
Liên Tịch kinh ngạc mà nhìn hắn, con mắt sắc đau khổ: "Hoàng thượng, biết rõ ngài sẽ tức giận, sẽ khó chịu, làm sao nô tỳ có thể làm chuyện như vậy?"


Môi mỏng khẽ run: "Ngài xác định người thấy qua bức họa này chỉ có nô tỳ sao? Thái hậu nương nương đâu? Coi như lão nhân gia bà chưa từng thấy qua bức họa kia, nhưng nếu nói bà chưa từng thấy qua mẹ đẻ hoàng thượng, hoàng thượng ngài tin sao?"