Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 328: Đó là chuyện của ngươi, không liên quan đến trẫm!

Trong nháy mắt kia, rõ ràng thấy con ngươi đế vương thu lại, trong lòng Liên Tịch hiện lên một tia khoái cảm ác ý.


"Không phải hiện tại hoàng thượng muốn biết đến chỗ nào rồi sao? Lần trước lúc rót trà ở cung Phượng Minh, vẫn chỉ lan đến bàn tay, mà bây giờ, như hoàng thượng thấy, đã lan khắp cả một cánh tay. Nô tỳ rất muốn biết, tiếp đó sẽ là nơi nào vậy? Hai chân, thân thể, còn có mặt của nô tỳ?"


Vừa mới bắt đầu, giọng nói của nàng còn bình tĩnh lạnh nhạt, nhưng nói xong, có lẽ là quá mức kích động, lồng ngực của nàng không ngừng phập phồng theo từng chữ từng lời nói, trên mặt càng thêm lộ ra vẻ tự giễu và nụ cười quỷ dị, kinh khủng.


Ánh mắt Quân Mặc Ảnh theo cánh tay nàng chuyển qua trên mặt nàng, lông mi bén nhọn, trong mắt phượng thâm thúy sâu thẳm đầy màu sắc trang nhã.
"Ngươi có thể yên tâm, trẫm tuyệt đối sẽ tìm được thuốc giải trước khi độc lan đến khuôn mặt kiêu ngạo của ngươi, từ đó thanh toán xong!"


Toàn thân Liên Tịch chấn động, bỗng chốc cặp mắt mở lớn, không thể tin nhìn khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng trước mặt.
Đây chính là nam nhân nàng thích nhiều năm như vậy.
Lãnh khốc, vô tình, chỉ có khi đứng trước người hắn nhớ thương mới có thể lộ ra vài tia dịu dàng.


Còn đối với bất kỳ người nào khác, mặc kệ giữa bọn họ có gì sâu xa, vẻ mặt duy nhất của hắn chính là "Lãnh".
Thật lạnh.
Lạnh khiến Liên Tịch cảm giác mình giống như là trở lại mùa đông năm mình trúng độc.


"Đại ân đại đức của hoàng thượng, nô tỳ suốt đời khó quên, khó có thể quên được?"
Liên Tịch "Ha ha ha" cười lên tiếng, lập tức không để ý thân phận của đối phương và mình khác biệt, thẳng tắp nhìn đối phương, đôi mắt thâm thúy.


"Hoàng thượng, cho tới bây giờ cũng không thiếu nô tỳ, đây đều là nô tỳ tự nguyện chịu. Nhiều năm như vậy, hoàng thượng hao hết tâm lực đi tìm thuốc giải cho nô tỳ, nếu tìm được, vậy thì là có ân tái tạo nô tỳ, nô tỳ không có gì báo đáp, càng không có cách nào coi không có gì xảy ra. Cho nên...... Thật sự không thanh toán xong được."


Ấn đường Quân Mặc Ảnh khép lại càng chặt hơn, trên tuấn nhan lạnh nhạt lại thêm mấy phần ủ dột và lạnh lùng, mấp máy môi, giọng nói lạnh lẽo gần như là từ trong cổ họng nặn ra: "Đó là chuyện của ngươi, không liên quan tới trẫm!"


Điều duy nhất hắn phải làm, chính là giúp nàng tìm được thuốc giải.
Không hơn.
Liên Tịch há miệng, vốn là còn muốn nói chút gì, nhưng vào lúc này, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa đánh đứt nàng.
"Hoàng thượng, hoàng thượng......"


"Đi vào." Quân Mặc Ảnh vừa nghe cũng biết là xảy ra chuyện, nếu không Lý Đức Thông sẽ không khẩn trương liền kêu hai tiếng.


Quả nhiên, Lý Đức Thông vừa tiến đến đã nói: "Hoàng thượng, cung Phượng Ương truyền đến tin tức, đột nhiên Thiển phi nương nương đau bụng không ngừng, tình huống hình như không tốt lắm......"


"Câm miệng!" Bỗng dưng Quân Mặc Ảnh trầm mặt, sắc mặt lạnh lẽo giống như mưa to gió lớn đến, cuốn lấy sóng biển cuồn cuộn.
Lý Đức Thông giật mình, phịch một tiếng quỳ xuống, nếp nhăn trên mặt đã trắng bệch.
Cái gì gọi là lời nói không có mạch lạc, hắn cảm giác mình vừa nói.


Tại sao có thể dùng "Không tốt lắm", đó là dùng ở trên người người sắp chết!
"Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết!" Lý Đức Thông hung hăng tát mình.
Quân Mặc Ảnh không để ý hắn, trực tiếp từ trên long ỷ đi xuống, bóng dáng cao lớn không ngừng đi ra ngoài cửa.


Lý Đức Thông cúi đầu, đến mức chỉ có thể nhìn vạt áo minh hoàng đi qua, đến khi ngẩng đầu lên, trong ngự thư phòng đã không có bóng dáng đế vương.
Mà dưới long án, bên cạnh long y, một cô gái đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm cửa suy nghĩ mất hồn.