Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 231: Nô tài cung Phượng Ương này đều là mắt trắng sao?

Nhưng Phượng Thiển không kêu to nửa câu.
Bên tai truyền đến hô hấp trầm trọng làm cho Phượng Thiển biết giờ phút này tâm tình hắn thực áp lực, thực trầm trọng. Hai tay ôm nàng đều run nhè nhẹ, nàng thậm chí có thể cảm nhận được ngực hắn phập phồng.
Hắn còn khẩn trương hơn nàng.


Cẩn thận ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nhưng không xem hoàn hảo, vừa thấy liền thật xong rồi, nam nhân hé ra mặt đen lôi nàng từ trong lòng ra, đôi môi nhỏ nhắn mím chặt thẳng tắp một đường.
Bốn mắt nhìn nhau, Phượng Thiển nhìn thấy cơn tức từ đáy mắt hắn.


"Nói cho trẫm, sao lại thế này?" Giọng Quân Mặc Ảnh âm trầm, dặn từng chữ một, tràn đầy tức giận.
Phượng Thiển ngẩn người: “Ngươi không cảm thấy ta nhàn chán không có việc tự chạy vào đây chứ?"


Nhớ tới sáng sớm ngày hôm qua nam nhân này còn tức giận với nàng, thẳng đến lúc rời cung Phượng Minh cũng không làm lành với nàng, Phượng Thiển liền khẳng định ý nghĩ của mình: “Ta nói với ngươi…"


"Ai mang nàng vào?" Không đợi nàng nói cho hết lời, Quân Mặc Ảnh liền chặn lời nàng, gần như là cắn răng dặn ra một câu như vậy.
Mi tâm Phượng Thiển nhíu lại.
Xem ra, hắn biết nàng không phải cố ý chạy vào.


Nhưng hiện tại hắn làm ra vẻ này, khiến nàng cảm thấy đối tượng hắn tức giận không phải nàng, nhưng lại như cũng có nàng.
Quả nhiên là tâm nam nhân, như châm dưới đáy biển.


"Ta không biết. Sau khi rời khỏi cung của Thái Hậu, ta trở về cung Phượng Ương. Trên đường về mạc danh kỳ diệu bị người đuổi giết, ta bỏ chạy, sau đó liền chạy tới đây." Ngại sắc mặt của nam nhân, Phượng Thiển ngoan ngoãn nói hết việc đã xảy ra.


Ngay cả chính nàng đều cảm thấy kinh ngạc, trong quá trình, thế nhưng nàng cố ý xem nhẹ chuyện hắc y nhân dẫn nàng đến đây.
Ánh mắt Quân Mặc Ảnh dừng trên người nàng thật lâu.
Không tự giác, tay liền xoa nửa bên mặt nàng, nhìn đầu nàng giống như tổ chim, nhịn không được xoa xoa.


"Thật sự có bản lãnh biến mình thành dáng vẻ này, không biết còn tưởng rằng nàng đánh nhau với người ta."


Phượng Thiển khϊế͙p͙ sợ túm tay áo hắn: “Quân Mặc Ảnh, ta đáng thươn như vậy, ngươi còn dùng loại giọng điệu hung dữ này nói chuyện với ta sao? Chẳng lẽ thời gian dài như vậy, ngươi còn chưa hết tức giận sao?"
Quân Mặc Ảnh ngẩn ra.


Thật lâu sau, mới phản ứng lại nàng nói là hôm qua hắn tức giận không nói chuyện với nàng.
Nhưng, sao có khả năng, hai ngày nay tìm nàng đến mức thần hồn hoảng hốt, làm sao còn nhớ rõ việc kia?!


Quân Mặc Ảnh thở dài, liền vuốt cái gáy nàng, ôm người vào lòng, lần này, động tác của hắn lại cực kỳ ôn nhu.
Vật nhỏ này, bất luận khi nào cũng biết làm hắn đau lòng.
Tựa như hiện tại, chỉ cần nói một câu, liền đủ để cho lửa giận của hắn biến mất không còn thấy bóng dáng.


"Sao chuyện gì đều có thể phát sinh trên người nàng vậy?" Quân Mặc Ảnh bất đắc dĩ cười.
"Chỉ cần trẫm không ở bên cạnh nàng một lúc, nàng có thể làm ra chuyện chọc đến lửa."


"Đúng vậy, đúng vậy, không có ngài ở bên cạnh ta, ta thật đúng là làm chuyện gì cũng không thuận, còn suốt ngày xuất hiện ngoài ý muốn. Có thể thấy được hoàng đế bệ hạ ngài có bao nhiêu quan trọng với ta." Phượng Thiển thấy sắc mặt hắn tốt lên, cái đuôi lập tức vểnh lên, cười tủm tỉm nói: “Nếu không như vậy đi, về sau ngài buộc ta ở lưng quần mang theo bên người là được!"


Quân Mặc Ảnh biết rõ nàng lại bắt đầu bậy bạ, mà khi nàng nói đến "Có thể thấy được ngươi có bao nhiêu quan trọng với ta", khóe môi vẫn không nhìn được cong lên.


Nhưng đột nhiên hắn nhớ tới cái gì, sắc mặt lại lạnh xuống: “Nô tài cung Phượng Ương đều là mắt trắng sao? Đường đường là một phi tử, đi ở trên đường cũng không có người đi theo, khiến nàng vô duyên vô cớ mất tích như vậy?"


"À! Kỳ thật…." Phượng Thiển đau đầu, sao nàng có thể nói là nàng sai Đông Dương chạy về?