Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 192: Mọi việc không phải như nàng nghĩ

Phượng Thiển đưa thoại bản trong tay qua, bĩu môi nói: “Khẳng định không phải loại ngươi thích."
Quân Mặc Ảnh nhíu mày, cầm trong tay: “Trẫm còn chưa xem đâu, sao Thiển Thiển biết trẫm không thích?"
Không đợi hắn mở ra, tiêu đề "Thanh lâu ký sự" đập vào trong mắt, sắc mặt hắn liền bỗng dưng đen.


Vật nhỏ này, thành tâm đi?
Dám ở trong cung xem loại này?!
"Ai đưa cho nàng?"


"Ngươi hung dữ cái gì? Là ta muốn xem, tự tìm đến! Ngươi đừng nghĩ phạt những người khác trong cung Phượng Ương." Phượng Thiển sợ liên lụy Đông Dương, dừng một chút, cuối cùng lại bổ sung một câu: “Nếu ngươi thật sự không thích, ta không xem là được."
Dù sao còn có thật nhiều loại khác.


Quân Mặc Ảnh biết trong lòng nàng còn giận hắn, trầm ngâm một lát, quyết định xử lý vấn đề này sau. Hiện tại không thể đối khẩu, quan trọng nhất vẫn là giải thích rõ ràng việc này trước, cũng không thể sóng trước chưa ta, sóng sau lại tới.


"Vậy không nhìn." Quân Mặc Ảnh tùy tay vứt cái “Thanh lâu ký sự’’ sang bên cạnh, chợt nghiêm trang nhìn Phượng Thiển, bàn tay to ôn nhu sờ khuôn mặt nhỏ của nàng: "Nói cho trẫm, làm sao không thoải mái?"
Phượng Thiển ngẩn người, mới hỏi ngược lại: “Làm sao không thoải mái?"


Nàng có vài phần mờ mịt nhìn nam nhân trước mặt: “Ngươi đang nói cái gì?"
Quân Mặc Ảnh bị nàng làm cho vui vẻ.
Vật nhỏ, giả ngu thật giỏi.
Chính là, hắn lại không cười nổi.


"Không có sao?" Quân Mặc Ảnh nâng cái tay ở trên mặt sửa thành nắm cằm nàng, rõ ràng cảm giác được đột nhiên thân mình nàng cứng đờ, như là muốn giãy, lại bị nàng mạnh mẽ ức chế lại.


Ngực vừa kéo, đau đớn tinh tế lan tràn, ánh mắt Quân Mặc Ảnh ngưng lại, không khỏi ôm nàng vào trong lòng, gắt gao ấn vào trong ngực.
Khi nào thì, ngay cả ý nguyện chân thật nàng cũng không chịu bộc lộ ở trước mặt hắn?
"Thiển Thiển, trẫm biết trong lòng nàng suy nghĩ cái gì, nhưng mọi việc không phải như nàng nghĩ..."


"Quân Mặc Ảnh." Mi tâm Phượng Thiển nhíu lại, chặn lời hắn.
"Ta thật sự không suy nghĩ cái gì, là ngươi suy nghĩ quá nhiều."
Khuôn mặt nhỏ nhắn bị nam nhân ấn dán vào ngực hắn, tuy cách áo lạnh dày cộm, Phượng Thiển vẫn cảm nhận được độ ấm trên người hắn truyền đến, thật rõ ràng, thật ấm.


Khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra ý tứ thâm thúy không rõ.
Phượng Thiển ngẩng đầu lên từ trong lòng hắn, cười tủm tỉm nhìn hắn: “Bữa tối ta để người ta chuẩn bị gà trà hương, ngươi khẳng định chưa ăn qua, trong chốc lát cho ngươi có lộc ăn ăn no."


Huyệt thái dương của Quân Mặc Ảnh nhức nhức, lại dựt dựt, trong lòng có một trận thất bại.
Đời này, lần đầu tiên muốn giải thích với mọi người, cố tình người nọ còn không biết, luôn nói lảng sang chuyện khác.
Nhưng nếu nghĩ nàng là không tâm không phế, vậy có thể sai lầm rồi.


Quân Mặc Ảnh biết, nàng không muốn nghe hắn nói việc kia, ít nhất trước mắt là như thế này. Đừng nhìn nàng tươi cười sáng lạn, không chừng trong lòng xa lánh hắn.
"Để làm gì, ngươi còn không tin đó?" Phượng Thiển quyệt cái miệng nhỏ nhắn: "Ta nói với ngươi, đây là ta tự nghĩ ra, ai cũng chưa nếm qua!"


Được rồi, nàng lại vô sỉ.
"Ừ, trẫm tin nàng." Quân Mặc Ảnh bất đắc dĩ vỗ hai cái trên vai nàng.
"Chúng ta ra xem bữa tối chuẩn bị tốt không. Nếu còn chưa tốt, ta phải đi tìm chút gì đó ăn vào bụng." Phượng Thiển vuốt cái bụng xẹp lép của mình nói.


Quân Mặc Ảnh nhìn thoáng qua, vẫn không rõ, vì cái gì cả ngày vật nhỏ đều ăn, lại không có thịt đâu?
Mà cái bụng này giống như, giống như là vài ngày chưa ăn.