Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 124: Lúc ấy Thiển Thiển không nói như vậy

Lúc Phượng Thiển tỉnh lại, toàn thân xương cốt đều như là vỡ nát, vừa động một cái cả người đều đau xót khó nói.
Trong phòng tản ra hơi thở nồng đậm lúc làʍ ȶìиɦ, nàng dại ra vài giây, ý thức đều ngừng lại, nhất thời cả khuôn mặt đỏ bừng.
Vừa rồi tại đây trong phòng này.


Ôi mẹ ơi!!!
"Thiển Thiển thẹn thùng sao?"
Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói khiến Phượng Thiển hoảng sợ, vừa quay đầu thấy, chỉ thấy một nam nhân nằm ở bên cạnh, dáng người hoàn mỹ, làn da vô cùng mịn màng.
Khụ!
Phượng Thiển cảm thấy mình rất lưu manh.


A a a, nàng là một mỹ nhân trầm tĩnh, sao lại biến thành như bây giờ?
"Mới không phải xấu hổ." Phượng Thiển tức giận nói.


Thân thể cũng động theo động tác của nàng, mới vừa còn không có nhận thấy được cảm giác hạ thể đau đớn nhất thời đánh úp lại, so với vừa rồi thân thể đau xót mà nói, quả thực là chỉ có hơn chớ không kém, đau đến mức nàng kêu to một tiếng, nhe răng trợn mắt.


Trong lòng Quân Mặc Ảnh căng thẳng, lập tức hỏi: “Làm sao vậy?"
"Đau!"
Hốc mắt Phượng Thiển đầy nước mắt, điềm đạm đáng yêu trừng mắt hắn: "Còn không phải tại ngươi, ngươi gạt ta vì cái gì lớn như vậy ngươi nói chỉ một chút, nhân khuông nhân dạng, gặp quỷ."


Câu nói kế tiếp, tất cả đều bị Phượng Thiển nuốt trở lại trong bụng.
A a a, thật sự không phải nàng không nói, mà là ánh mắt nam nhân này rất khủng bố. 
Giống như chỉ cần nàng không nuốt lời nói trở lại, nam nhân này sẽ trực tiếp nuốt nàng.


Quân Mặc Ảnh vừa tức giận vừa buồn cười, vật nhỏ không mặt mũi không da này, ngày thường không cái đứng đắn cũng thôi, loại thời điểm này thế nhưng còn có thể nói ra như vậy.
Quả nhiên là ăn xong nàng…..


"Không phải lúc ấy Thiển Thiển nói như vậy sao?" Quân Mặc Ảnh nhướng mày, khóe miệng tà mị tươi cười.
"Lúc ấy là ai cầm lấy trẫm không chịu buông tay, là ai khó dằn nổi để trẫm nhanh vào, là ai?"


"A a a, Quân Mặc Ảnh ngươi là hỗn đản, không cho nói, không cho nói." Phượng Thiển nhất thời cũng quản không được hiện trạng của mình, cố nén thân thể đau xót bịt miệng nam nhân lại, cùng hắn mắt to trừng đôi mắt nhỏ.
Tên hỗn đản này, lưu manh.


Lấy võ công Quân Mặc Ảnh, nếu muốn đẩy ra nàng vô cùng dễ dàng, nhưng vẻ mặt hắn sủng nịch nhìn nàng, từ động tác của nàng, không có chút trách cứ.
Chính là giây tiếp theo, Quân Mặc Ảnh nhíu mày lại, khóe miệng cứng đờ.


Phượng Thiển bị mặt hắn đột nhiên thay đổi sợ tới mức ngẩn người, nghĩ đến hắn tức giận, nhất thời có chút không biết làm sao, mờ mịt nhìn hắn.
"Vết thương trên tay là như thế nào?" Quân Mặc Ảnh nhíu mi tâm nói.


Nếu không phải vật nhỏ này vẫn đang trêu chọc hắn, hai tay vẫn để trên cổ hắn, hắn cũng không biết đến hiện tại mới chú ý tới. Trong lòng Quân Mặc Ảnh hiện lên một tia bực mình không hiểu được, cho dù hắn không chú ý, vật nhỏ này cũng không biết đau, không nói sao?


"Hả?!" Phượng Thiển ngây người một lát, lúc này mới nhớ tới vừa rồi làm cánh tay mình bị thương.
Nhưng mà chỉ là chút tổn thương, nếu nam nhân này không nói nàng cũng quên mất.


"Hắc hắc, không có việc gì, chút vết thương nhỏ thôi, ta dùng cây trâm đâm một chút, vừa rồi lúc đầu heo kia muốn tới gần ta, ta liền nói với hắn, cây trâm này có độc, nếu hắn dám hϊế͙p͙ ta, khẳng định ngày mai để người nhà hắn đến nhặt xác cho hắn."


Nói xong, nàng còn như tranh công nhìn Quân Mặc Ảnh, trừng mắt nhìn hỏi: “Thế nào, có phải ta rất thông minh không?"