Phượng Thiển chịu đựng xao động và khó chịu dâng lên ở dưới thân, nhìn chung quanh đánh giá căn phòng này.
Bỗng dưng, đập vào mắt là một cây kéo.
Phượng Thiển nhất thời nảy sinh ý tưởng, khóe miệng gợi lên một chút ý vị sâu xa.
Đồ sắc quỷ không biết xấu hổ nhà ngươi, nếu dám nhúng chàm cô nãi nãi, vậy chờ biến thành quỷ đi.
Nàng cố ý thả chậm cước bộ đi đến gần cửa, mi tâm nhíu lại dáng vẻ như tự hỏi phương pháp trốn thoát.
Nam nhân lẻn đến bên cạnh nàng, cười gian kế thực hiện được: “Tiểu mỹ nhân, thế nào, ta đã nói ngươi không trốn thoát khỏi lòng bàn tay ta đi ha ha ha ha."
Phượng Thiển giơ chân ra đạp vài cái vào cái thân hình đầy thịt tanh tưởi kia, ở nơi nam nhân không nhín tới, chậm rãi cầm lấy cây kéo nắm trong tay.
"Thế nào, tiểu mỹ nhân, có phải tính theo bổn đại gia không?"
Phượng Thiển híp mắt, cười phong tình vạn chủng, yểu điệu như hoa: “Ngươi thật sự muốn ta?!"
"Đương nhiên, nếu không bổn đại gia làm gì vi phạm mệnh lệnh của đường tỷ khụ!" Hắn không nói thêm gì nữa, chuyện vừa chuyển, tiếp tục đáng khinh cười: “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, sau khi xong, bổn đại gia nhất định cho ngươi thích ngất trời."
Nam nhân xoa tay đi đến phía trước, trong đầu đã bắt đầu ảo tưởng hình ảnh.
Đường tỷ?!
Phượng Thiển ngưng mi, ra vẻ vô tội nháy mắt mấy cái: “Đại gia, ngươi họ gì?"
"Quý bổn đại gia họ Quý, tên Bá Thiên thế nào, có phải cực kỳ khí phách không?"
Khóe miệng Phượng Thiển run rẩy vài cái, tươi cười trên mặt lại phát ra ánh sáng ngọc: “Đúng vậy, Quý Bá Thiên đại gia, quả thật tên ngài chưa có ai có độc nhất thiên hạ, gọi lên khiến người ta khó quên, rất xứng với ngài."
Quý Bá Thiên.
Đường tỷ của Quý Bá Thiên.
Nữ nhân họ Quý lại có cừu oán với nàng, Phượng Thiển dùng ngón chân cúi đầu nghĩ tới cũng biết là ai.
Mụ la sát chết tiệt, dám ném cô nãi nãi tới loại địa phương quỷ quái này, tốt nhất đừng để cô nãi nãi có mệnh đi ra ngoài, bằng không ta bắt ngươi chịu hết.
"Ha ha ha ha, nhìn tiểu mỹ nhân có mắt nhìn như vậy, yên tâm đi, bổn đại gia sẽ không cho ngươi chết như vậy."
"Vậy về sau ngươi có thể đối tốt với ta không?" Phượng Thiển vứt ánh mắt mị nhãn như tơ nhìn hắn, trên mặt tươi cười đều nhanh cứng đờ, trong thân thể mị dược tác dụng đã làm cho nàng sắp không cầm được, nếu không thể chạy thoát khỏi tên béo này, hôm nay sợ là thật sự muốn cống hiến ở chỗ này.
Sm biết vậy nàng nên tiên hạ thủ vi cường, ăn đại soái ca vô địch siêu cấp Quân Mặc Ảnh kia.
Quý Bá Thiên nuốt một ngụm nước miếng: “Đó là tự nhiên!!!"
Phượng Thiển vừa lòng gật đầu, vươn tay ngoắc tay về phía hắn, mị hoặc nói: “Lại đây."
"Được, tốt." Quý Bá Thiên đã bị nàng mê hoặc đến thần hồn điên đảo, nghe vậy, trong lòng không khỏi vui vẻ, ɭϊếʍƈ môi tươi cười đáng khinh tới gần nàng.
Cố nén mùi tanh tưởi chui vào mũi, tay Phượng Thiển dùng sức, nhanh chóng cầm lấy cây kéo đâm vào ngực hắn.
"A!!!"
Trong nháy mắt kéo đâm vào thân thể Quý Bá Thiên, Phượng Thiển cũng bị hắn đẩy mạnh ra.
Tuy rằng đây là tên béo mập giả tạo không còn dùng được, nhưng cân nặng cũng là không thể khinh thường, Phượng Thiển bị hắn đánh cho hoa mắt, khóe miệng vẫn lộ vẻ được cười, ít nhất mị dược trên người nàng cũng bởi vì đau đớn mà hạ vài phần.
Nàng khó khăn hít vào một hơi, nhìn cửa phòng nhanh chân bỏ chạy.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay lúc tay nàng bấu vào cánh cửa, trong nháy mắt, bị người phía sau túm mạnh lại.