Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 119: Bát Giới chuyển thế

Quân Mặc Ảnh xử lý xong chính sự đến cung Phượng Ương, Đông Dương và Lưu Nguyệt liếc nhau, đều thấy được hốt hoảng trong mắt đối phương.
"Tham kiến Hoàng Thượng!" Hai người cùng hành lễ.
Quân Mặc Ảnh nhận thấy các nàng khác thường, nhíu mày, hỏi: “Chủ tử các ngươi đâu?"


Sắc mặt Đông Dương và Lưu Nguyệt biến đổi.
"Không phải Hoàng Thượng cho người tuyên nương nương đi cung Càn Long sao?" Lưu Nguyệt không khỏi hô nhỏ ra tiếng.
Mi tâm Quân Mặc Ảnh nhíu càng sâu: “Trẫm phái người tới lúc nào?" Trong giọng nói mang theo một tia buộc chặt ngay cả chính hắn cũng không nhận thấy.


Trong lòng Lý Đức Thông lộp bộp một chút, phản xạ có điều kiện tiếp lời: “Người nào không muốn sống như vậy, dám giả truyền thánh chỉ."
Hoàng Thượng vẫn ở Ngự Thư Phòng, khi nào thì phái người đến tuyên Thiển Phi nương nương.
Chớ không phải là, xảy ra chuyện gì chứ?!


Không đợi hắn nghĩ ra nguyên nhân, Quân Mặc Ảnh lập tức trầm giọng phân phó: “Lý Đức Thông, để Ảnh Nguyệt tới gặp trẫm. Còn có, mang thị vệ đi tìm kiếm, nếu tìm được Thiển Phi cùng tiểu thái giám kia, đưa Thiển Phi về cung Phượng Ương, cẩu nô tài chết tiệt kia trực tiếp trượng tễ."


Đến cuối cùng, Lý Đức Thông đã rõ ràng cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo trên người đế vương.


Cứ việc như thế, hắn đối với cái gọi là tiểu thái giám kia không có nửa điểm đồng tình, dám giả truyền thánh chỉ, mặc kệ phụng ý chỉ của ai, đều là tội chết, không có nửa phần tình cảm.
Phượng Thiển mơ màng khôi phục vài tia ý thức, chui vào hơi thở, là một mùi hôi thối quỷ dị.


Thật sự thối còn có thật sự nặng.
Trên giường bất an vặn vẹo thân thể mềm mại làm cho nam nhân nuốt nước miếng một cái, càng thêm khó nhịn, ánh mắt nóng như lửa hận không thể ở giây tiếp theo ăn người trên giường.
"Chậc chậc chậc, thực con mẹ nó họa thủy."


Giọng nói gian tà lọt vào tai, trong lòng Phượng Thiển kinh ngạc, cố gắng muốn mở mí mắt.
Trong mơ hồ, nhìn thấy một nam nhân tai to mặt lớn, hai mắt đỏ đậm ở bên cạnh nàng, khuôn mặt kia có thể so với đầu heo chậm rãi tới gần nàng.
Phượng Thiển giật mình một cái. Đờ mờ Bát Giới chuyển thế!!!


Nàng nhớ rõ mình ở trong hoàng cung, sao đột nhiên xuất hiện nhất một đầu heo bên người.
Còn có tiểu thái giám cổ quái kia.
Đúng rồi, chính là tiểu thái giám kia hạ mê dược với nàng.


Ý thức hỗn độn, nàng như cảm giác được mình bị nhét vào một không gian kín, tiếng bánh xe chuyển động, hoàn toàn mất đi ý thức.
Cho nên, rốt cuộc hiện tại nàng bị ném tới chỗ nào rồi?


Nhìn khuôn mặt ghê tởm phóng lớn trong tầm mắt, Phượng Thiển cũng không nghĩ nhiều, cố nén cảm giác nôn mửa, đánh vào mặt đầu heo kia một quyền.
Tuy rằng không thể lay động hắn vài phần, cổ tay còn hơi đau, lại để nàng trốn thoát được từ khe hở dưới người nam nhân kia.


Lúc này Phượng Thiển mới hoàn hốn thở hổn hển mấy hơi.
Nam nhân ngẩn người, không nghĩ nàng sẽ đột nhiên tỉnh lại, rõ ràng đường tỷ nói hạ dược rồi.


Thấy nàng sắp trốn chạy, nam nhân lập tức chộp lấy nàng, sẹo lồi bay tứ tung trên mặt treo đầy ý cười ɖâʍ tà: “Tiểu mỹ nhân, ngươi muốn đi chỗ nào?"
"Cô nãi nãi đi chỗ nào quản ngươi đánh rắm, đầu heo nhà ngươi là ai?" Phượng Thiển sửa sang lại vạt áo, lạnh giọng gầm lên.


Vừa nhấc đầu liền thấy nam nhân cách nàng chỉ còn một thước xa, trong lòng rùng mình, lại bối rối né ra.
Thân thể nam nhân vốn là to kệch, giờ phút này chạy theo nàng khắp phòng, cho dù là mùa đông, cũng không khỏi ra một thân mồ hôi, sợi tóc dính vào trên trán, thoạt nhìn thật sự là…..


Con mẹ nó rất ghê tởm. 
"Tiểu mỹ nhân, nếu ngươi còn không nghe lời như vậy, đừng trách bổn đại gia không khách khí."
Nam nhân vừa nói, một bên nhìn đúng thời cơ xông đến chỗ Phượng Thiển.