Sủng Phi Thượng Vị Ký

Chương 90

Đỗ chiêu nghi hiển nhiên cũng rất quan tâm chuyện này, vừa muốn cùng Cố Vân Yên tiếp tục đề tài này, liền nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng Lưu Đức Phúc bén nhọn nói “Hoàng thượng giá lâm!”

Đỗ chiêu nghi dừng lại câu chuyện, trên mặt lộ ra mỉm cười phù hợp, tiện đà đứng dậy ra cửa nghênh giá, Tiêu Dục vừa đi tới ngoài cửa, Đỗ chiêu nghi liền vội quỳ xuống hành lễ, nói: “Nô tì thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc kim an!”

Tiêu Dục không nghĩ tới Đỗ chiêu nghi lúc đang ở trong cung Cố Vân Yên, thoáng kinh ngạc, nhẹ giọng nói: “Ái phi miễn lễ đi!”

“Nô tì tạ Hoàng thượng ân điển.” Đỗ chiêu nghi theo lời đứng dậy, chậm rãi đi theo phía sau Tiêu Dục, một trước một sau vào nội thất.

“Hôm nay sao ái phi ở chỗ này?” Tiêu Dục vừa đi vừa nói chuyện.

“Hồi Hoàng thượng, từ lúc Dục phi tỷ tỷ sinh hạ tứ hoàng tử, nô tì liền vẫn muốn đến thăm tỷ tỷ, nhưng nghĩ tới tỷ tỷ hậu sản thân mình suy yếu, nên vẫn không có tới quấy rầy, hôm nay thấy thân mình tỷ tỷ tốt hơn nhiều, liền lại đây thăm tỷ ấy.” Đỗ chiêu nghi đáp lời nói.

Tiêu Dục gật đầu, nói: “Ngươi hiểu chuyện! Không uổng công Yên nhi ngày thường luôn suy nghĩ cho ngươi cùng Nguyệt Nhi.”

Đỗ chiêu nghi dịu dàng cười, lúc cách giường hai thước dừng lại bước chân, cúi đầu im lặng đứng một bên.

“Yên nhi, hôm nay thân mình thế nào rồi?” Thần sắc Tiêu Dục ôn nhu nói.

Cố Vân Yên gật đầu, mặt mang tươi cười nói: “Nô tì khá hơn nhiều, đã khiến Hoàng thượng lao tâm.”

Tiêu Dục sửa lại chăn cho Cố Vân Yên, thương tiếc nói: “Vậy thì tốt, trẫm chỉ ngóng trông Yên nhi có thể sớm ngày dưỡng tốt thân mình.”

“Khởi bẩm Hoàng thượng, nô tì ra  ngoài đã được một lúc lâu, nô tì lo lắng Nguyệt Nhi tỉnh lại, nhìn không thấy nô tì sẽ khóc nháo, mong Hoàng thượng cho phép nô tì xin được cáo lui trước!” Đỗ chiêu nghi ôn nhu nói.

“Vậy ngươi lui ra đi!” Tiêu Dục đáp ứng nói.

“Muội muội hôm khác nhớ dẫn Nguyệt Nhi lại đây, ta cùng Hạo Nhi rất nhớ con bé.” Cố Vân Yên lại dặn.

Đỗ chiêu nghi cười nói: “Ân, chuyện này quên không được! Tỷ tỷ chỉ để ý dưỡng tốt thân mình là được, muội muội chắc chắn dẫn Nguyệt Nhi đến Trường Xuân cung chơi, để tỷ tỷ và Hạo Nhi chiều chuộng nàng một phen.” Nói xong, liền hành lễ với Tiêu Dục cùng Cố Vân Yên cáo lui về.

Đợi đến Đỗ chiêu nghi rời khỏi nội thất, Tiêu Dục liền ôm Cố Vân Yên vào trong lòng, ôn nhu lau mồ hôi trên trán cho nàng, nói: “Đỗ chiêu nghi là người bổn phận, cũng thức thời.”

Cố Vân Yên nhưng cười không nói, nàng tự nhiên biết hàm nghĩa trong lời Tiêu Dục nói, nay nàng mới sinh hạ tứ hoàng tử được vài ngày, vẫn còn trong tháng không có cách nào thị tẩm, nếu là phi tần khác, chắc chắn lựa chọn lưu lại, nhân cơ hội này khiến cho Tiêu Dục chú ý, đợi đến Tiêu Dục rời đi lại một phen đưa tiễn, không chừng đêm nay có thể được lật thẻ bài. Nhưng là Đỗ chiêu nghi không như thế, mà là hợp thời tìm lấy cớ rời đi.

“Chờ Yên nhi dưỡng tốt thân mình, trẫm liền mệnh Lễ bộ tiến hành nghi thức sắc phong cho các ngươi.”

“Ý tứ Hoàng thượng là, phi tần hậu cung đều chờ nô tì ra tháng, mới cùng nhau cử hành điển lễ sắc phong?” Cố Vân Yên giật mình nói.

Tiêu Dục không để ý nói: “Đây là tự nhiên, các nàng vốn là dính phong quang của Yên nhi, mới có thể được tấn vị, chờ Yên nhi dưỡng tốt thân mình mới sắc phong không phải hợp tình hợp lý sao?”

“Nô tì còn nhiều ngày nữa mới ra tháng, để bọn tỷ muội chờ, nô tì băn khoăn, không bằng Hoàng thượng trước cứ để bọn tỷ muội cử hành điển lễ sắc phong đi......”

Cố Vân Yên vẫn muốn tiếp tục khuyên bảo, lại bị Tiêu Dục ngắt lời nói: “Yên nhi không cần nhiều lời, tâm ý trẫm đã quyết, trẫm vốn không nghĩ sắc phong hậu cung, chỉ là vì không muốn mọi người ghen tị Yên nhi mới hạ chỉ đại phong lục cung, nếu các nàng đã là dính phong quang của nàng, đợi nàng thì đã sao chứ.”

Thấy thái độ Tiêu Dục kiên quyết, Cố Vân Yên cũng không phí lời nữa, tạ ơn nói: “Nô tì tạ Hoàng thượng long ân!”

Tiêu Dục hôn xuống gương mặt tuyệt mỹ của Cố Vân Yên, khóe miệng hiện một tia trêu tức nói: “Chờ Yên nhi ra tháng, hãy ‘Hảo hảo’ tạ trẫm đi.”


Cố Vân Yên bắt giữ ý cười cất giấu trong mắt Tiêu Dục, nhất thời bên tai phiếm hồng, cúi đầu vùi vào trong lòng Tiêu Dục.

Khánh Phương trai 

Mạnh Nguyệt nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Tứ công chúa, ôn nhu nhỏ nhẹ nói: “Bộ dạng ngươi thật giống hắn, chỉ tiếc hắn không thể tận mắt nhìn ngươi...... Chờ mẫu phi ra tháng chắc chắn để phụ nữ ( phụ thân + nữ nhi ) gặp nhau, hắn...... Trong lòng nhất định là khát vọng có thể gặp ngươi một lần, dù sao ngươi là đứa nhỏ duy nhất hiện tại của hắn.”

Nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Mạnh Nguyệt ngẩng đầu liền thấy Thanh nhi thận trọng tiến vào.

“Ngươi đã về rồi, có gặp được hắn?” Mạnh Nguyệt khẩn cấp hỏi.

“Hồi chủ tử, nô tỳ vừa mới gặp vị kia.” Thanh nhi quỳ gối hành lễ nói.

“Vậy ngươi có nói chuyện bản cung công đạo với hắn chưa?”

“Dạ, nô tỳ đã đem lời chủ tử dăn toàn bộ đều truyền đạt cho vị kia, còn nói cho vị kia biết chủ tử ngài đã không sao, để hắn không cần lo lắng.”

“Hắn biết được bản cung đã tỉnh lại, có nói cái gì muốn ngươi chuyển cáo bản cung?” Vẻ mặt Mạnh Nguyệt chờ mong nói.

“Vị kia bảo nô tỳ chuyển cáo chủ tử, hiện tại Lưu Đức Phúc cho người tăng cường tuần tra, vì để tránh cho người khác hoài nghi, trong khoảng thời gian này tạm thời không liên hệ, đợi đến trong cung thả lỏng lại, mới tìm cơ hội thích hợp gặp ngài, đến lúc đó mới thương nghị đại sự.”

“Trừ bỏ này đó, hắn còn có nói gì khác không?” Mạnh Nguyệt truy vấn nói.

Mặt Thanh nhi hiện nghi hoặc, không rõ vì sao Mạnh Nguyệt hỏi như thế, lắc đầu nói: “Không còn gì nữa, vị kia nói xong liền rời đi.”

Nghe vậy, hai mắt Mạnh Nguyệt nguyên bản sáng ngời không khỏi tối xuống, không nói được lời nào, giây lát, mới thất vọng nói: “Đi xuống đi, có việc bản cung sẽ gọi ngươi tiến vào.”

“Dạ! Chủ tử nghỉ ngơi, có việc gọi nô tỳ một tiếng, nô tỳ canh ngoài cửa.”

Mạnh Nguyệt khẽ gật đầu, lại nhìn Tứ công chúa bên cạnh, trên mặt trừ bỏ thất vọng lại thêm một chút cô đơn.

Duyên Hi cung 

“Nô tỳ chúc mừng chủ tử tấn quý phi!” Cẩm Yên vui mừng nói.

Đức phi nhìn thoáng qua mình trong gương đồng, nhẹ cười nói: “ Phải, bản cung hiện tại là quý phi, nhịn nhục nhiều năm như vậy cuối cùng cũng đến vị trí này, bản cung nên cao hứng không phải sao?”

Cẩm Yên đắc ý dào dạt nói: “Trong hậu cung này, trừ bỏ Hoàng hậu nương nương, trong phi tần còn lại đều phải cúi đầu xưng thần trước chủ tử ngài, quỳ dưới chân chủ tử. Trong cung này vốn thải thấp phủng cao, sẽ không còn dám không để Duyên Hi cung chúng ta vào mắt.”

“Quý phi...... Bản cung cố gắng nhiều năm như vậy, Hoàng thượng cũng không để bản cung ngồi lên ngôi vị này, nay dính phong quang của người khác, nhưng thật ra nói tấn liền tấn.” Mặt Đức phi thoáng chút phẫn hận nói.

Cẩm Yên kinh ngạc nói: “Chủ tử sao nói ra lời này? Hoàng thượng hạ chỉ đại phong lục cung không phải xuất phát từ ân điển sao?”

“Không có gì...... Bản cung ẩn nhẫn nhiều năm, ủy khuất gì chưa từng chịu chứ, hiện tại cần gì phải so đo? Đợi đến ngày sau Mộc Nhi...... Kia tất cả ủy khuất bản cung phải chịu hết thảy cũng không tính là gì.” Đức phi nhìn mình trong gương câu môi cười.

( Lắm lúc không hiểu được Cẩm Yên đi theo Đức phi lăn lộn nhiều năm, tại sao vẫn ngu tới vậy? )

Một tháng sau, Cố Vân Yên thân mình được Thị Họa tỉ mỉ điều dưỡng rốt cục khôi phục như lúc ban đầu, Tiêu Dục mừng rỡ, lúc này liền mệnh Lễ bộ bắt tay vào xử lý công việc điển lễ sắc phong.


Cố Vân Yên đã khỏe lại, tất nhiên khôi phục thỉnh an hằng ngày, bất đồng là, lúc này trừ bỏ Cố Vân Yên, còn phải mang theo nhị hoàng tử đã được hai tuổi đi thỉnh an Hoàng hậu.

Hoàng hậu thân là mẫu nghi, đứng đầu hậu cung, hoàng tử công chúa do phi tần hậu cung sinh hạ đều phải tôn xưng nàng là mẫu hậu, ấn trên danh nghĩa chính là mẫu thân của tất cả con nối dòng dưới gối Hoàng thượng, cho nên dựa theo cung quy, phàm là hoàng tử hoặc công chúa từ hai tuổi trở lên phải theo định kỳ đi thỉnh an Hoàng hậu, thể hiện hiếu đạo, hôm nay chính là ngày chúng hoàng tử công chúa đi vấn an Hoàng hậu.

“Hạo Nhi, mẫu phi công đạo những gì, ngươi đã nhớ kỹ hết chưa?” Mặc dù Cố Vân Yên đã căn dặn đôi lần, nhưng hôm nay là lần đầu nhị hoàng tử đi thỉnh an Hoàng hậu, vừa ra đến trước cửa lại xác nhận lần nữa.

Nhị hoàng tử gật đầu, một chữ không rơi nói: “Hạo Nhi nhớ kỹ, mẫu phi nói: Một lát Hạo Nhi đến trong cung mẫu hậu, hành lễ vấn an mẫu hậu, ở chung cùng bọn huynh đệ tỷ muội phải huynh hữu đệ cung, khiêm nhượng lẫn nhau, phụ hoàng cùng mẫu hậu thích đứa nhỏ hiếu thuận, có hiểu biết, cho nên Hạo Nhi không thể để bọn họ thất vọng.”

Thần sắc Cố Vân Yên nhu hòa, mắt lộ ra vui mừng, vuốt ve đầu nhị hoàng tử nói: “Hạo Nhi trưởng thành, một lát thấy mẫu hậu nhớ rõ tự xưng nhi thần, ngày sau gặp phụ hoàng, cũng như thế. Hạo Nhi nghe hiểu được mẫu phi nói không?”

“Nhi thần hiểu được, nhi thần đáp ứng mẫu phi, sẽ biểu hiện thật tốt.” Nhị hoàng tử nghiêm trang nói.

Cố Vân Yên gật đầu mỉm cười, lại nhìn Thị Họa cùng bà vú phía sau nhị hoàng tử nói: “Một lát đến Phượng Nghi cung, bản cung giao nhị hoàng tử cho các ngươi, nên làm như thế nào các ngươi cũng đã rõ ràng, bản cung không nhiều lời nữa, chỉ nhắc lại một câu, bản cung không hy vọng nhị hoàng tử ở Phượng Nghi cung xuất hiện bất kỳ sai lầm gì.” Cố Vân Yên phai nhạt tươi cười trên mặt nói.

Thị Họa cùng bà vú nghiêm mặt nói: “Nô tỳ cẩn tuân chủ tử căn dặn, chắc chắn đem hết toàn lực bảo hộ nhị hoàng tử, không để chủ tử thất vọng.”

Đến Phượng Nghi cung, Cố Vân Yên và nhị hoàng tử tách ra, Cố Vân Yên dẫn đám người Thị Thư cùng Thường Phúc đi chính điện, mà nhị hoàng tử được Thị Họa cùng bà vú dẫn đi hậu thất.

Trong chính điện, trừ bỏ Cố Vân Yên cùng quý phi, còn lại phi tần đều đã đến, Cố Vân Yên vừa vào trong điện, trừ bỏ Huệ phi, mọi người đang ngồi đều đứng dậy hành lễ vấn an.

Cố Vân Yên vừa ngồi xuống, quý phi cũng liền đến, mọi người bất đắc dĩ, chỉ có thể lại đứng dậy thỉnh an quý phi, Cố Vân Yên cùng Huệ phi đều là tứ phi chi nhất, lúc mọi người hành lễ tự nhiên là dẫn đầu chúng phi.

Mà Hoàng hậu ở hậu thất chờ các hoàng tử công chúa hành lễ, cho nên hôm nay đi ra ngoài trễ hơn mọi ngày, thẳng đến mọi người đều dùng một ly trà nhỏ, Hoàng hậu mới chầm chậm đi ra từ bên trong.

“Nô tì/ tần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an!” Quý phi dẫn mọi người đứng dậy hành lễ.

“Bọn muội muội không cần đa lễ, đều miễn lễ đi!” Trên mặt Hoàng hậu mang theo tươi cười như mọi ngày nói.

“Dạ! Nô tì/ tần thiếp tạ Hoàng hậu nương nương.” Mọi người đứng dậy ngồi xuống.

“Hôm qua Hoàng thượng báo cho bản cung biết, đã mệnh Lễ bộ bắt tay vào chuẩn bị điển lễ sắc phong cho bọn muội muội, hôm nay bản cung liền chúc mừng bọn muội muội được tấn vị trước.” Hoàng hậu đầy mặt tươi cười nói.

“Nô tì/ tần thiếp nhận được Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương long ân, mới có thể tấn vị, nô tì/ tần thiếp vô cùng cảm kích!” Mọi người đang ngồi lại đứng lên làm bán lễ, trăm miệng một lời nói.

“Bọn muội muội ngày sau nhất định phải tận tâm hết sức phụng dưỡng Hoàng thượng, sớm ngày vì hoàng gia khai chi tán diệp, như thế mới không phụ Hoàng thượng cùng bản cung dày yêu.” Hoàng hậu bưng lên ly trà bên cạnh, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Mọi người tất nhiên là một phen đáp ứng cùng phụ họa.

“Hiện nay dưới gối Hoàng thượng có bốn hoàng tử cùng bốn công chúa, đối với hoàng gia mà nói, tóm lại là đơn bạc chút...... Cũng may Thục phi muội muội là người có phúc khí, liên tục thay Hoàng thượng dựng dục hai vị hoàng tử, lấy sủng ái Hoàng thượng đối muội muội, nghĩ đến không bao lâu nữa muội muội có năng lực vì bản cung phân ưu!” Ánh mắt Hoàng hậu đảo qua mọi người trong điện, cuối cùng đem tầm mắt dừng lại ở trên người Cố Vân Yên, tự tiếu phi tiếu nói. ( ám chỉ Cố tỷ có thể được quyền cùng giải quyết chuyện lục cung ) 

Hoàng hậu vừa dứt lời, thần sắc mọi người đen tối không rõ nhất tề nhìn về phía Cố Vân Yên.

Cố Vân Yên thi lễ với Hoàng hậu, nói: “Hoàng hậu nương nương nói đùa, nô tì có thể vì Hoàng thượng kéo dài con nối dòng là phúc khí của nô tì, cũng là nhờ phúc trạch lão tổ tông cùng Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương ngài phù hộ.”

“Thục phi muội muội không cần khiêm tốn, muội muội không chỉ có dịu dàng hiền lương, đất thiêng nảy sinh hiền tài, liền ngay cả Hạo Nhi cũng được ngươi giáo dưỡng vô cùng tốt, khó trách Hoàng thượng cùng lão tổ tông thương yêu Hạo Nhi như vậy, đứa nhỏ nhu thuận có hiểu biết như vậy liền ngay cả bản cung cũng nhịn không được muốn thiên vị hắn!” Hoàng hậu liên thanh khen Cố Vân Yên cùng nhị hoàng tử.

Quý phi ngồi ngay dưới hoàng hậu, phượng mâu cụp xuống, biểu tình trên mặt không thay đổi, chỉ là tay đặt trên đầu gối gắt gao nắm chặt khăn tay.

Cố Vân Yên cười lạnh, Hoàng hậu càng ngày càng không dung được mình, muốn thông qua tán dương mình cùng Hạo Nhi đến châm ngòi quan hệ của nàng cùng đám người quý phi, nàng ta thì làm ngư ông đắc lợi.

“Nghe được nương nương khen như vậy, nô tì đều nhịn không được phải e lệ, luận hiền lương rộng lượng nô tì không kịp một phần vạn nương nương ngài, luận dịu dàng đoan trang nô tì không kịp một nửa quý phi nương nương, luận đất thiêng nảy sinh hiền tài nô tì càng không hơn Huệ phi tỷ tỷ. Lại nói Hạo Nhi trẻ người non dạ, chỉ biết bướng bỉnh trêu chọc, sao chịu được nương nương ngài khen như vậy...... Huống hồ, nô tì tin tưởng nương nương thân là mẫu hậu chúng hoàng tử, công chúa chắc chắn đối xử bình đẳng, sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia không phải sao?” Cố Vân Yên một bộ cực ngượng ngùng.

Hoàng hậu thấy được Cố Vân Yên làm vẻ ta đây, nhưng lại không thể phản bác.

Giây lát, Hoàng hậu thả xuống ly trà trong tay, đang muốn tiếp tục đề tài này, không ngờ hậu thất truyền đến ồn ào cùng tiếng khóc nỉ non.

Hoàng hậu đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo cả kinh, lập tức đứng dậy vội vào hậu thất, mọi người phía dưới đều là một bộ mờ mịt không biết đã xảy ra chuyện gì, mấy người quý phi cùng Cố Vân Yên liếc mắt nhìn nhau, cũng bước nhanh theo đi vào.

Bên trong nhóm hoàng tử công chúa vốn nên hòa thuận ở chung lúc này khóc ầm ĩ, nhóm cung nhân bà vú cũng tư thế giương cung bạt kiếm, giống như chỉ cần đám người Hoàng hậu tiến vào trễ nửa bước, bọn họ liền muốn ra tay với nhau.

Cố Vân Yên đứng ở phía sau Hoàng hậu, ánh mắt lướt qua mọi người bên trong tìm kiếm bóng dáng của nhị hoàng tử, phát hiện  lúc này nhị hoàng tử nức nở rơi lệ đầy mặt, mà Thị Họa đang xem xét miệng vết thương tay trái hắn.

Thấy được tình cảnh này, Cố Vân Yên không khỏi căng thẳng.