Sủng Phi Nhân Sinh

Chương 35

Ở sơn trang nghỉ hè vui vẻ, làm cho Ân Như Tuyết vui đến quên cả trời đất. Thẳng đến lúc biết hôm sau phải đi, thì nàng đã có chút luyến tiếc không muốn đi. Vĩnh Dạ đế bên cạnh thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đã nhăn lại, buồn cười: “Những ngày nóng nhất đã qua hết rồi, trở về cung sẽ không còn nóng như vậy nữa.”

Thấy mặt Ân Như Tuyết vẫn chưa giãn ra, Vĩnh Dạ đế lại tiếp tục dỗ: “Ngoan, nghỉ hè sang năm trẫm lại đưa nàng đến đây.”

Như Tuyết được một tấc lại muốn tiến một thước, làm nũng: “Vậy ta vẫn ở Như Ý châu nha.”

Vĩnh Dạ đế cũng mỉm cười đồng ý.

Từ sau ngày Ân Như Tuyết té xỉu, Vĩnh Dạ đế càng ân cần chăm sóc thân thể Ân Như Tuyết hơn. Nàng ăn vạ không chịu uống thuốc đúng giờ, lúc đầu Vĩnh Dạ đế cùng với Anh Đào và Nguyệt Nha đều lừa dỗ, sau đó lại phát hiện căn bản thì nữ nhân xấu xa kia không thích như vậy, bắt đầu hung dữ. Không nghĩ tới chiêu này lại dùng tốt hơn, tiểu nữ nhân này không ăn mềm chỉ ăn cứng. Về sau, chỉ cần Vĩnh Dạ đế cau mày một chút, Ân Như Tuyết sẽ thu hồi tính tình đó lại, uống thuốc.

Ân Như Tuyết cũng mơ hồ cảm nhận được từ sau khi mình té xỉu Vĩnh Dạ đế quan tâm mình, đến cả những việc nhỏ nhặt nhất cũng có thay đổi. Lúc hai người ở cùng nhau cũng tốt hơn trước.

Ân Như Tuyết cũng không rõ lắm, chỉ mơ hồ cảm nhận được thôi, có ít chuyện hình như có thay đổi. Nàng có chút bất an, cũng có chút hưng phấn.

Nàng đã từng hỏi Hệ thống độ tiến triển của chân tình, nhưng Hệ thống lại thông báo, ngoại trừ lần trước đã báo độ chân tình tăng lên, sau đó hoàn toàn dựa vào kí chủ thôi, bởi vì tình cảm của nhân loại là cực kỳ phức tạp. Dù dụng cụ có tinh vi đến đâu cũng không thể dò được.

Cuối cùng Hệ thống còn đặc biệt xúi giục thêm một câu: “Lấy tâm của ngươi đổi tâm của người khác. Chân thành, kiên định, kí chủ nên tự mình thăm dò độ chân tình đi.”


Trong lòng Ân Như Tuyết có chút phản đối, tinh thần mạo hiểm, nghe xong lời này, ngược lại đối với “Trò chơi chân tình” này cũng nhiệt tình hơn.

Yêu mến làm càn thì sao chứ?

Cổ đại thì sao chứ?

Lấy lòng mình đổi lòng người, thì sao chứ?

Trong nháy mắt Ân Như Tuyết cảm thấy tảng đá đè nặng trong lòng bấy lâu nay đã tan biến, tâm tình hốt hoảng cũng thoáng cái bay mất.

Triệu Tuần và mấy người Anh Đào, Nguyệt Nha hầu hạ Ân Như Tuyết cảm thấy gần đây chủ tử càng ngày cười càng nhiều, lúc bình thường mặt mày cũng cong cong, miệng nhếch lên.

Mà thái độ của Vĩnh Dạ đế với Ân Như Tuyết càng thay đổi rõ ràng hơn, nói sao đây?

Trước đây lúc Như Tuyết ở cùng hắn tuy luôn nhu thuận cười, nhưng rõ ràng không có thật sự vui vẻ, bây giờ cười rộ lên, ánh cười lan đến đáy mắt xinh đẹp, tựa như ánh sao.

Trước đây Như Tuyết thường đánh đàn, tuy rằng trong tiếng đàn tràn đầy sự yên ả, nhưng thỉnh thoảng cũng lộ ra vài tia hậm hực.Bây giờ tiếng đàn của Như Tuyết không còn buồn tẻ như trước, phảng phất như có thêm sinh lực. Ngay cả lúc hai người đang hành sự, Như Tuyết cũng không giống như trước chỉ nằm chấp nhận, mà là bắt đầu chủ động.

Những chuyện này làm trong lòng Vĩnh Dạ đế có một loại cảm giác: hắn đã trở thành mảnh đất của đóa hoa không có rễ này, nàng không còn vô vị, không còn phiêu linh, mà bắt đầu rơi xuống đất nở rộ. Hơn nữa đến cuối cùng cũng đã sặc sỡ hơn, cuối cùng cũng nở rộ, tựa như hoa hồng mà nàng luôn yêu thích.

Ngày hồi cung, Hoàng hậu dẫn các vị phi tần không đến sơn trang nghỉ hè đợi thánh giá Hoàng thượng ở cửa cung.

Từ xa xa đã thấy xe minh hoàng đến, Hoàng hậu và một đám phi tần đều quỳ xuống nghênh giá.


Ân Như Tuyết ngồi ở xe ngựa phía sau, thân là mỹ nhân xe của nàng vốn phải ở phía sau, nhưng nàng được thánh sủng, xe của nàng lại ngang ngạnh đi ở vị trí giữa, cách xe minh hoàng không quá gần, nhưng cũng không quá xa.

Xe ngựa từ từ ngừng lại, Anh Đào và Nguyệt Nha đỡ Như Tuyết xuống xe. Như Tuyết theo sau Đức phi nương nương chậm rãi đi tới trước cửa cung, hành lễ với Hoàng hậu nương nương và các vị phi tần có địa vị.

Hoàng thượng xuống xe bước đến đỡ Hoàng hậu đứng dậy, cho những phi tần đang hành lễ với mình một nụ cười. Hoàng hậu cũng rộng lượng nâng Đức phi dậy, nói là dọc đường đi đã mệt rồi, cho mọi người hồi cung nghỉ ngơi trước.

Mọi người đều cười vâng theo lời Hoàng hậu nương nương, thậm chí còn nói nương nương khoan dung, quan tâm lo nghĩ cho người khác. Hoàng hậu nương nương cũng hài lòng nở nụ cười, bầu không khí trước cửa cung thập phần hài hòa.

Ân Như Tuyết lại bước vào trong tường thành thật cao này một làn nữa, có lẽ là nàng đã nghĩ thông suốt, cho nên lúc này không còn cảm thấy áp lực như lần nhập cung trước nữa, trái lại chỉ cảm thấy có chút đáng tiếc, tiếc phong cảnh đẹp đẽ ở sơn trang nghỉ hè, không khí trong lành và tự do ở đó.

Lúc Vĩnh Dạ đế vô tình quay đầu lại, liếc mắt nhìn thì thấy nữ tử đang nhìn bước tường cao đó, không hiểu sao, lại thấy mủi lòng. Nhưng đường đi dưới chân hắn vẫn thẳng tắp, cước bộ vẫn trầm ổn như cũ, ngay cả người luôn luôn tỉ mỉ như Hoàng hậu cũng không phát hiện sự thay đổi của Hoàng thượng.

Sau khi trở về, đêm đầu tiên Vĩnh Dạ đế nghỉ lại ở Phượng Tảo cung của Hoàng hậu, nhưng hai đêm liên tục sau đó thì nghỉ ở Cẩm Tú hiên. Ngày hôm sau Hoàng thượng trực tiếp tấn vị Vân mỹ nhân làm tam phẩm quý tần, lại cho thêm một phong hào “Duyệt”. Vân mỹ nhân nhận được sủng ái thế này không thể không nói chính là một tảng đá lớn ném vào mặt hồ hậu cung yên ả.

Mà Vân mỹ nhân lại vẫn như lúc mới vào cung, làm theo ý mình, không chỉ không kết giao với các phi tần khác, ngay cả những phi tần muốn thân cận mà tìm đến chỗ nàng cũng bị ăn canh bế môn.

Cho nên, nếu hỏi nữ nhân đắc ý nhất hậu cung hiện nay là ai? Không thể nghi ngờ người đó chính là Vân mỹ nhân. Nhưng tương tự, nếu hỏi ai là người được hậu cung ghi hận nhiều nhất là ai? Đáp án cũng quá rõ rồi mà.Trong hậu cung hiện nay, có thể thấy được Ân Như Tuyết được vài phi tần xem là địch thủ, địch thủ lớn nhất. Nhưng các phi tần cũ ngoại trừ đề phòng nàng, đố kị thì không có những hành động lớn khác. Dù sao các nàng tiến cung đã lâu, các nàng có thể nhìn ra, mặc dù ngươi có khuôn mặt thiên tiên, được sủng ái nhất hậu cung thì sao? Tuổi xuân của nữ tử được bao lâu, hồng nhan thì cũng sẽ già, thứ không thiếu nhất trong cung chính là nữ nhân. Đợi đến lúc ngươi già đi, tự nhiên sẽ có mỹ nhân khác đến thay thế ngươi. Cho nên mối nguy lớn nhất trong mắt các nàng hiện nay chính là cục thịt trong bụng của An tu viên bào muội của Thục phi.

Vân mỹ nhân này căn cơ còn thấp, không thể làm nên chuyện lớn. An tu viên thì lại khác, thân đang mang hoàng tự, gia thế cũng không kém, huống chi còn có một tỷ tỷ đứng hàng phi vị che chở cho nàng.

Thục phi nương nương nằm trên sạp nhỏ, đang phân phó việc cho một ma ma khom người quỳ trên điện: “Kiểm tra cẩn thận đồ ăn, quần áo và đồ dùng hàng ngày của An tu viên, còn nữa trong phòng cũng không nên dùng đàn hương. Mọi việc đều phải thật cẩn thận.”


Ma ma kính cẩn: “Lão nô tuân lệnh.”

Thục phi lại nhớ đến điều gì đó, thanh âm bỗng nhiên trở nên nghiêm nghị: “Nếu như hài tử trong bụng An tu viên xảy ra chuyện gì, Bổn cung sẽ cho ngươi chôn cùng.”

Thần sắc ma ma Đường Hạ càng thêm kính cẩn, giọng nói cũng nhuốm thêm chút sợ hãi, liên tục bảo đảm mình sẽ chăm sóc An tu viên thật cẩn thận, nhất định sẽ để cho hài tử trong bụng An tu viên được bình an sinh ra.

Thục phi gật đầu, trước khi ma ma lui ra còn căn dặn và cảnh cáo một lần nữa.

Thục phi đã ở lâu trong thâm cung, đối với những thủ đoạn trong cung cũng hiểu biết không ít, cũng hiểu rõ tầm quan trọng của con nối dòng trong cung. Hiện nay, đứa bé trong bụng bào muội chính là đích nhắm cho mọi người, sợ rằng sẽ có người dùng đủ thủ đoạn, phải đề phòng.

Lúc trước, Vĩnh Dạ đế dẫn mấy phi tần đi nghỉ hè, nữ nhân trong cung thiếu đi đối tượng tranh đoạt, không có mâu thuẫn, bầu không khí cũng bình lặng.

Nhưng bây giờ, Vĩnh Dạ đế đã hồi cung, tất nhiên hậu cung lại bắt đầu náo nhiệt rồi.

Mấy ngày trước đã có mưa, cuốn đi những phiền muộn mấy ngày qua, không khí cũng trong sạch. Hơn nữa bây giờ khí trời mát mẻ, các loại hoa trong Ngự Hoa viên cũng nở rộ, thoáng cái đã rực rỡ. Đóa hoa kiều diễm, nhưng mà cả vườn mỹ nhân đang ngồi ở kia so với hoa càng thêm chói mắt, còn có mấy tiếng cười như chuông bạc và tiếng trò chuyện như chim hoàng oanh thanh thúy nữa.

“Sầm tỷ tỷ, Lưu tỷ tỷ, phong cảnh chỗ này thật đẹp nha. Nhìn kìa, đóa hoa kia nở thật là đẹp.” giọng nói ngây thơ hồn nhiên của Đổng bảo lâm, ngón tay còn chỉ vào một đóa hoa đang nở ở ngoài đình.

Sầm tu nghi liếc nhìn bông hoa, cũng trả lời: “Đúng đó, quả thực là rất đẹp.”

Phi tần xung quanh cũng đều cười tán thưởng.

“Đúng vậy, hoa này nở thật sự rất đẹp.” Lưu tài nhân và Đổng bảo lâm cùng khen đóa hoa kia đẹp, nhưng thật sự trong lòng lại không nghĩ đến điều đó, vẫn nhìn xung quanh đình.


Đổng bảo lâm có vẻ như không phát hiện Lưu tỷ tỷ có chút khác thường, mà cùng Sầm tu nghi và các phi tần khác ngắm hoa, ca ngợi cảnh đẹp trước mắt.

Lúc này, Sầm tu nghi đột nhiên nói: “Còn có người giống chúng ta đi ngắm hoa nở nha, thật là đúng lúc.”

Nói xong chỉ về đình phía bắc gần đường nhỏ.

Tất cả mọi người đều nhìn về đình viện phía bắc, ánh mắt Lưu tài nhân đột nhiên lóe sáng.

“Thì ra là Sầm tỷ tỷ và các muội muội đang ngắm hoa ở đây.” An tu viên đi theo đường nhỏ đến đình, trước tiên hành lễ với Sầm tu nghi đang ngồi.

Nhưng Sầm tu nghi đã đưa tay đỡ An tu viên đứng dậy trước, cười nói: “Muội muội ngàn vạn lần đừng hành lễ như vậy, muội muội vẫn đang mang thai mà.”

Những phi tần có phân vị thấp hơn lần lượt thỉnh an An tu viên, ánh mắt của nhiều người đều nhắm vào bụng của An tu viên.

An tu viên hiền hòa miễn lễ cho mọi người, ngồi xuống cùng mọi người.

“Muội muội cảm thấy trời mát mẻ nên muốn ra ngoài ngắm hoa giống bọn ta sao?” Sầm tu nghi cười hỏi.

An tu viên sờ sờ bụng đã to, cười trả lời: “Muội muội thấy hôm nay đẹp trời, đi dạo một chút cũng tốt cho đứa bé. Mới ra ngoài một chút, ra đây một chút thì vừa hay gặp tỷ tỷ và các vị muội muội ngắm hoa ở đây.”

Lưu tài nhân nãy giờ không nói gì cũng mở miệng nói vài câu khen trời đẹp.


Đổng bảo lâm hoạt bát kể vài chuyện vui, làm cho mọi người đều cười.

An tu viên nói vài câu khách sáo với mọi người rồi mượn cớ mệt mỏi về trước.

Ai biết được vừa ra khỏi đình không bao lâu thì mọi người trong đình lại nghe được một tiếng thét chói tai.