Sủng Phi Nhân Sinh

Chương 3

“Anh Đào nghi ngờ ta?” Ân Như Tuyết trong lòng căng thẳng, chẳng lẽ có chỗ nào làm không đúng?

Hệ thống lại nhắc nhở:“Người chơi có nhận nhiệm vụ phụ không?”

Không chút do dự lựa chọn nhận. Nếu ngay cả một nha hoàn nho nhỏ đều không thu phục được, nàng sao có thể thông qua, tiến công chiếm đóng boss?

“Tiểu thư, người làm sao vậy, tại sao lại bắt đầu ngẩn người ? Có phải thân thể còn không thoải mái hay không? Hay là nô tỳ đi mời đại phu.” Anh Đào nhìn Như Tuyết bộ dáng vô thần, nói liên tục không ngừng.

Như Tuyết khoát tay, biểu tình thản nhiên:“Không sao cả, ta chỉ lại nghĩ tới mẫu thân thôi, trong lòng có chút không thoải mái.”

Anh Đào muốn nói lại thôi:“Tiểu thư......”


Như Tuyết cũng không để ý tới Anh Đào, con mắt rũ xuống, lông mi thật dài che dấu trong mắt nàng kỳ thật cũng không có bao nhiêu tình cảm, thoạt nhìn một phen yếu ớt, bộ dáng ưu thương.

Quả nhiên, thấy Như Tuyết như vậy, ngược lại làm trên mặt Anh Đào càng cảm động và khổ sở. Tiểu nha đầu ngược lại bắt đầu an ủi:“Tiểu thư, người đừng khổ sở, người còn có Anh Đào, Anh Đào sẽ vĩnh viễn bồi ở bên người tiểu thư. Nô tì từ bé theo tiểu thư cùng nhau lớn lên, tiểu thư đối với Anh Đào tốt, Anh Đào vĩnh viễn không dám quên. Anh Đào luôn luôn trung thành với tiểu thư .”

Tiểu nha đầu dùng ngôn ngữ chân thành tha thiết làm cảm động Như Tuyết.

“Người chơi hoàn thành nhiệm vụ phụ: Xóa bỏ nghi ngờ của nha hoàn Anh Đào bên người nguyên chủ đối với người chơi. Nhiệm vụ hoàn thành 100%. Người chơi được thưởng cho: Thanh tâm khúc [+5 chi]: Có công hiệu ngưng thần tĩnh khí, có thể làm cho người nghe đều đạt được bình tĩnh.”

“Hệ thống lại nói: Xét thấy người chơi lần đầu hoàn thành nhiệm vụ phụ, hơn nữa nhiệm vụ hoàn thành đạt tới 100%, người chơi được thưởng thêm cho: Biểu tình: Điềm đạm đáng yêu [ có thể làm cho lòng người sinh trìu mến ]

Kỹ năng: Ngoái đầu nhìn lại cười [ có thể tăng thêm chỉ số trái tim ]

Được hệ thống thưởng cho, Như Tuyết nhìn như biểu tình bình tĩnh, kỳ thật trong lòng rất là vui sướng. Nguyên chủ Ân Như Tuyết ở túy Hồng lâu là lấy cầm khúc nổi tiếng với mọi người, vốn nàng còn lo lắng, quá khứ nàng chưa từng đánh đàn qua. Hiện tại có hệ thống thưởng cho, như thế tạm thời không cần lo lắng. Về phần hai cái biểu tình kia, kỳ thật có thể sử dụng rất nhiều .

Ngoài cửa có người gõ cửa, Anh Đào được ánh mắt Như Tuyết bảo tiến đến mở cửa.

Anh Đào cùng người gõ cửa nói chuyện với nhau trong chốc lát, đi tới bên giường, giọng điệu hơi an ủi:“Tiểu thư, Hồng mụ mụ nói là sợ ngài ở trong phòng nhàm chán, một mình liền miên man suy nghĩ, liền mời nhạc công tới, để cho tiểu thư luyện cầm, giết thời gian.”


Như Tuyết có chút suy nghĩ, xem ra Anh Đào bề ngoài thanh tú non nớt lại cũng rất thành thục nha.

Thấy nàng không nói gì, Anh Đào càng nóng nảy, thoạt nhìn bộ dáng lập tức muốn mở cửa nghênh đón nhạc công vào.

Như Tuyết đứng dậy giữ tay nàng, phân phó:“Không cần. Giúp ta thay y phục đi. Sau đó mời nhạc công vào.”

Anh Đào gật đầu, cao hứng làm theo.

Thời điểm nhạc công vào, một tấm lụa mỏng thật to làm thành rèm ngăn giữa gian phòng, trong phòng bài trí đơn giản tinh xảo, cửa sổ mở ra phơ phất đón làn gió mát, như cùng lụa mỏng xanh đùa giỡn, có hương vị thanh nhã. Mà bóng dáng thướt tha phía sau rèm như ẩn như hiện lại thanh nhã đến cực điểm, phảng phất qua tấm lụa mỏng xanh, còn có thể nhìn thấy người phía sau rèm ngồi ở trên ghế mà tản ra váy sam, toàn bộ gian phòng đều thanh nhã. Lưng của nàng vô cùng thẳng, nhạc công nghĩ, nàng có khí khái hơn người, nhưng lại rơi vào nơi phong trần này thôi.

“Tiểu thư, có muốn khảy một bản trước không?” Nhạc công không nhiều lời, vừa đến liền đi thẳng vào chủ đề.

Như Tuyết thầm nghĩ, nhạc công này vẫn rất thức thời, thực quy củ, trách không được có thể tồn tại nhỏ nhoi ở nơi trăng hoa này, để cho ta khảy trước một khúc, cũng là muốn nhìn một chút căn bản của ta như thế nào đi.


Bình tĩnh phân phó Anh Đào mang cầm tới, đốt hương trở lại phía sau, liền bắt đầu tĩnh tâm khảy đàn [ thanh tâm khúc ].

Tiếng đàn du dương, âm tiết tao nhã, nhẹ nhàng, giống như khoảng không trong u cốc hoa lan đón gió lay dộng chậm rãi nở rộ hương thơm, cho dù đánh giai điệu cũng không nhiều, nhưng làm cho người ta tâm tình hòa nhã, quên đi phiền muộn thế gian.

“Tốt, một cầm khúc hay!” Ngoài cửa truyền đến tiếng của nam nhân, hơi khàn khàn tán thưởng.

Cầm khúc chưa tấu xong, Như Tuyết cũng không để ý tới tán thưởng của nam nhân bên cửa cùng âm thanh trong đầu mà hệ thống truyền đến, vẫn tiếp tục đánh đàn.

“Thân, hệ thống hữu nghị nhắc nhở a, người chơi lại ngẫu nhiên thực hiện nhiệm vụ: Đạt được độ hảo cảm nam nhân ngoài cửa [ Vĩnh Đêm đế ] + 10.”