Sủng Phi Nhân Sinh

Chương 18

Trải qua mấy ngày cực khổ học tập, các vị tú nữ cuối cùng cũng chờ đến hôm nay.

Sáng sớm, Chung Túy cung đã náo nhiệt hẳn lên, khác hẳn lúc học tập lễ nghi cung đình mọi khi.

Các vị nhũ mẫu của tú nữ chờ ở cửa đều không khỏi lắc đầu.

Ân Như Tuyết biết hôm nay là một ngày vô cùng trọng đại, cũng không lười biếng không muốn rời giường sớm như ngày bình thường, gọi Anh Đào đến trang điểm và thay y phục cho nàng.

Vẫn là đồ trang sức trang nhã, Như Tuyết hiểu rõ, dung mạo của mình đã quá mức xuất chúng rồi, nếu ăn mặc quá mức, sẽ bị phản tác dụng mất, đẹp đến mức cả vú lấp miệng em, còn không bằng thanh nhã một chút. Chỉ là cách ăn mặt cũng nên dụng tâm một chút.

Ân Như Tuyết chọn quần áo giống ngày Vĩnh Dạ đến Hồng Lâu uống rượu nghe đàn lúc trước, hoa lài được thêu bằng chỉ bạc trên tay áo, thắt lưng màu lam nhạt, chống nạnh thì vòng eo sẽ lã lướt như cành liễu.

Hôm nay Như Tuyết cũng không tùy tiện dùng một cây trâm vấn tóc như thường ngày, mà để cho Anh Đào giúp mình búi tóc thật tốt, tóc đen nhánh, búi hơi lệch về một phía, phần đuôi tóc thả dài, cài thêm vài cây trâm điêu khắc hình hoa lài nhỏ. Cả người toát ra vẻ cực kỳ thanh lệ.

Như Tuyết mặc quần áo xong, dùng bữa sáng, đoán chừng thời gian đã vừa đến thì không nhanh không chậm ra ngoài.

Ân Như Tuyết mới ra khỏi cửa thì gặp Đổng Ngọc.

Vẻ mặt Đổng Ngọc vẫn ngây thơ hoạt bát, y phục màu hồng xinh đẹp, thấy Ân Như Tuyết, sửng sờ một chút, nhưng vẫn rất nhanh bước đến chào: “Thì ra là Như Tuyết tỷ tỷ vừa ra ngoài a, ta đang muốn đến tìm tỷ tỷ đó.”


Ân Như Tuyết nhàn nhạt nở nụ cười, gật đầu. Không biết tại sao, nhưng Đổng Ngọc rất thân thiết với nàng, vô luận là mình có biểu hiện lạnh lùng như thế nào, nàng ta vẫn nhiệt tình nhưu trước. Nếu không phải mình vừa nhìn thấy một tia đố kị trong mắt nàng, có thể thực sự đã bị diễn xuất mấy ngày hôm nay của nàng lừa gạt.

Dọc theo đường đi gặp rất nhiều tú nữ, thái độ làm người của Đổng Ngọc rất hoạt bát, giao hảo với rất nhiều tú nữ, đương nhiên là hàn huyên nói chuyện rất vui. Mà Ân Như Tuyết thì mơ hồ nhi bị đông đảo các tú nữ bài xích, rất nhiều tú nữ lại thấy nàng hôm nay má lúm đồng tiền như kiều diễm như hoa, lời nói và việc làm đối với nàng càng sinh ra vài phần xa lánh.

Ân Như Tuyết và Đổng Ngọc tựa hồ cũng không có chút cảm giác nào, Ân Như Tuyết là thật sự không thèm để ý, đối với nàng mà nói, nếu một nữ nhân vào cung, đó chính là cùng nhiều nữ nhân khác chịu chung một trượng phu, người cùng dùng chung một món đồ làm sao có thể không có quan hệ đối địch. Cho nên, nàng căn bản không muốn cùng những nữ nhân kia giao tiếp nhiều, miễn cho tương lai có muốn trở mặt cần phải suy nghĩ.

Mà dọc theo đường đi Đổng Ngọc theo cùng nàng, tâm tư kín đáo tìm cách làm cho mọi người ghen ghét với nàng, Ân Như Tuyết thấy hết rõ, nhưng không muốn vạch trần.

Phòng của Ân Như Tuyết cách cửa cung Chung Túy không xa, rất nhanh nàng và Đổng Ngọc đã đến của Chung Túy cung.

Cửa cung Chung Túy đã tề tựu mỹ nhân, ốm mập đầy đủ, vàng bạc trang sức đa dạng.

Ân Như Tuyết có chút không khỏe, giống nhưu nàng đã đến một không gian bị phong ấn, bên trong tràn đầy mùi son phấn nồng nặc, nàng không khỏi cau mày lại, khó chịu che miệng.

Hai gò má tuyết trắng của Ân Như Tuyết tái nhợt, bộ dáng hết sức đáng thương.

Nhưng trong đầu đang kêu gọi hệ thống: “Hệ thống? Chủ nhân của thân thể này làm sao vậy? Sao lại yếu đuối như thế, hơn nữa khứu giác sao lại nhạy cảm như vậy, một chút son phấn cũng không chịu nổi.”


Hệ thống trấn an Ân Như Tuyết đang sắp bùng nổ: “Nhịn qua ngày hôm nay thì tốt rồi. Đợi ngươi thông qua đợt tuyển tú hôm nay, thì ngươi sẽ có được điểm tích lũy. Hơn nữa hệ thống thương thành cũng sẽ mở. Người chơi có thể dùng điểm tích lũy để đổi lấy vật phẩm cải thiện thân thể.”

Ân Như Tuyết lấy khăn che kín mũi, chọn một nơi ít bị ảnh hưởng bởi son phấn đứng tạm.

Vừa định thở phào, lại phát hiện bản thân đang đứng cạnh muội muội của mình.

“Thì ra sau khi tiến cung tỷ tỷ còn nhớ rõ muội muội sao?” Vân Hỷ Châu kỳ quái.

Ân Như Tuyết nhìn xung quanh một chút, phát hiện không có người ngoài, mới biết được lý do Vân Hỷ Châu không làm bộ làm tịch tri thức hữu lễ, bộ dáng đoan trang hào phóng.

Thì ra là sau khi Vân Hỉ Châu tiến cung, dung mạo không ổn, gia thế cũng không có, cho nên không được hảo cảm của các tú nữ. Ngược lại là đánh đồng với nàng thành “Chuyên gia đoan trang, có tri thức hiểu lễ nghĩa” đoạn đường này không thể chiếm thế thượng phong. Bất quá cũng khó trách, Hàn Thanh Hà lớn lên so với Vân Hỉ Châu xinh đẹp hơn, gia thế hiển hách hơn, hành sự cũng khéo léo hơn Vân Hỉ Châu.

Vì thế Vân Hỉ Châu đã âm thầm căm tức, bản thân không chịu được người khác chen lấn nên đã đến ngồi trong góc phòng, còn nhìn thấy người thứ nữ mà mình căm ghét dung mạo lại hơn xa mình nhiều, liền không nhịn được đâm chọc.

Nhìn Ân Như Tuyết không muốn trả lời câu nói của Vân Hỉ Châu, Vân Hỉ Châu vốn còn muốn nói gì đó, lại thấy có hai cô cô chưởng sự đến, chuẩn bị đưa tú nữ đến nguyên điện tiến hành chọn lựa, lại nhịn xuống không nói nữa, mà là đi tới cùng rất nhiều tú nữ khác.


Ân Như Tuyết cũng nhìn thấy hai cô cô chưởng sự, đi theo hướng các tú nữ, mà không đi đến giữa điện, là đi cuối cùng của đội ngũ đó. Không nói đến các tú nữ đó bài xích nàng, thì những mùi son phấn nồng đậm đó cũng đã khiến nàng chịu không nổi.

Hôm nay đến điện chọn không cho phép tú nữ mang theo nha hoàn, cho dù hôm nay đội ngũ tiếp đón không đồ sộ như lần đầu tiên đến.

Mấy người tú nữ nhịn không được hưng phấn trong lòng, càng không ngừng líu ríu, rất nhanh thì bị hai cô cô chưởng sự quở trách, sau đó đội ngũ tú nữ không còn một tiếng động nào.

Bên trong Thể Nguyên điện, Hoàng hậu và mấy nương nương có phẩm cấp đã ngồi trên chính vị.

Bàng tiệp dư là người không nhịn được đã mở lời đầu tiên: “Lần này tuyển tú, chẳng biết lại có thêm bao nhiêu mỹ nhân đang tuổi thanh xuân đây?” trong giọng nói nồng đậm mùi ghen tuông. Nàng đã sớm hầu hạ Hoàng thượng, tuổi tác còn lớn hơn Hoàng thượng, cưng chìu so với các phi tần khác tất nhiên là kém hơn.

Lệ mỹ nhân luôn luôn ương ngạnh, rất tự tin với dung mạo của mình, chỉ cao ngạo nói:

“Vậy thì thế nào? Tuổi còn trẻ thì thế nào?”

Dung phi và Lệ mỹ nhân luôn luôn không hợp nhau mới mở miệng: “Thế nhưng bổn cung lại nghe nói, lần này tiểu tuyển chọn có rất nhiều tú nữ dung mạo xuất chúng, gia thế còn rất cao quý.”

Dung phi đạp vào chân đau của Lệ mỹ nhân là gia thế thấp, Lệ mỹ nhân không cam lòng, mỉa mai trả lời lại: “Nghe nói, muội muội của Dung phi tỷ tỷ cũng có trong danh sách tuyển chọn năm nay, dung mạo muội muội của Dung phi tỷ tỷ nói vậy chắc cũng rất xuất chúng.”

Dung phi chán nản, Lệ mỹ nhân phẩm cấp không cao, nhưng vẫn ỷ vào cưng chìu thánh sủng, cùng nàng tranh thế thượng phong, vừa định trách cứ, lại bị Thục phi ngồi bên cạnh cao hơn nàng một bậc cắt đứt lời nói.

Thục phi mở miệng: “Như thế, Bổn cung cũng nghe nói năm nay người đẹp nhất tiểu tuyển là Như Vân. Thân phận quý trọng có, dung mạo xuất chúng cũng có, muội muội của Dung phi muội muội ngược lại cũng rất xuất chúng.” Đây là năm thứ năm đại học thập đại bản (không hiểu @[email protected]).


Đức phi cũng lên tiếng: “Các vị tỷ tỷ muội muội nói cũng nên chú ý chút, các tú nữ cũng sắp đến rồi, chúng ta cũng nên giữ thể diện chút.” Vai trò của Đức phi ở trong cung luôn luôn là người xây dựng hình tượng hiền lành, mọi người nhất thời không nói nữa.

Hoàng hậu ngồi ở chủ vị nhấp một ngụm trà, che lại độ cong nơi khóe miệng. Nàng không cần phải làm gì cả, chỉ cần xem cuộc vui là được. Luôn luôn có người không nhịn được.

“Hoàng thượng giá lâm.” Thanh âm sắc nhọn của thái giám canh cửa vang lên.

Các phi tần đều đứng lên hành lễ.

Vĩnh Dạ đế đi thẳng đến, đỡ Hoàng hậu đang hành lễ, sau đó đến vị trí chủ vị ngồi xuống, kêu “Đứng dậy đi.”

Đợi Hoàng thượng ngồi vào chỗ của mình, Hoàng hậu cũng ngồi vào chỗ, sau đó các phi tần cũng ngồi xuống.

“Các ái phi đang nói gì?”

Hoàng hậu đáp lời: “Hồi bẩm Hoàng thượng, nô tì và các vị muội muội chỉ đang trò chuyện về việc nhà mà thôi.”

Chúng phi tần cũng phụ họa theo Hoàng hậu, Vĩnh Dạ đế cũng có hứng thú hỏi thêm mấy câu.

Sau đó Hoàng hậu xin chỉ thị của Hoàng thượng: “Hoàng thượng, người xem, có thể bắt đầu tuyển tú chưa.”