Vân phu nhân ở trước mặt lão gia nhà mình, đương nhiên sẽ không phát hỏa,
ngược lại cười khanh khách đối bà tử bên người nói:“Lão gia đã nói vậy,
đại tiểu thư thân mình suy nhược, đương nhiên cần phải điều dưỡng thật
tốt, đem nhân sâm trong kho của ta cấp đại tiểu thư đi, để cho nàng bồi
bổ thân thể thật tốt.”
Nói xong lại xoay người đối mặt Vân thượng thư:“Đúng rồi, lão gia, đứa nhỏ kia tên là gì, người xem trí nhớ của
ta, đại tiểu thư đi thôn trang thời gian quá lâu, ta lại quên mất.”
Vân thượng thư nhìn phu nhân mình diễn xuất, phảng phất như đối nàng hiền
thục cùng hiểu lễ rất là tán thưởng, cũng ôn hòa trả lời:“Gọi là Như
Tuyết.”
“Như Tuyết? Là một cái tên hay, nghe giống như là một
người dung mạo xinh đẹp.” Vân phu nhân ngoài miệng như bôi mật, nhưng
trong lòng lại mắng to, cái gì yên hoa trong tên?
Vừa vặn, lúc
này Vân Hỉ Châu Vân nhị tiểu thư vén rèm đi vào, nghe được mẫu thân
chính mình khen thứ tỷ dung mạo xinh đẹp vừa tới phủ kia, mà phụ thân
cũng là bộ dáng đồng ý, trong lòng đối với thứ tỷ tức giận và oán hận
càng sâu. Trước đây vẫn đối Ân Như Tuyết thái độ không lưu tâm, lập tức
liền chuyển thành ghen ghét thật sâu.
Vân phu nhân tinh mắt,
nhìn thấy nữ nhi nhà mình lúc tiến vào trên mặt biểu cảm không vui, sợ
Vân thượng thư thấy không thích, vội nói:“Lão gia người xem a, Hỉ Châu
nghe được ta khen tỷ tỷ Như Tuyết cũng không khen nàng, nàng cũng không
cao hứng đâu.”
Vừa nói vừa nháy mắt với Hỉ Châu mới vào cửa, Hỉ
Châu thấy mẫu thân nháy mắt ra hiệu, cũng hiểu được ý mẫu thân, vội vàng thay đổi thành dáng vẻ tiểu nữ nhi làm nũng tiến đến chỗ phụ thân.
“Đúng vậy, phụ thân, người cũng không khen ta một cái, người xem mẫu thân cũng khoe tỷ tỷ.”
Vân thượng thư đối nữ nhi nhà mình khó được thấy bộ dáng tiểu nữ nhi làm
nũng rất là hưởng thụ, cũng an ủi vỗ vỗ tay nữ nhi,“Phụ thân đương nhiên biết, Hỉ Châu cũng là tốt.”
Người một nhà ở ngoài mặt bộ dáng rất là hoà thuận vui vẻ, nhưng bên trong lại mỗi người mỗi nghĩ.
Bên ngoài rèm tiếng một tiểu nha hoàn bẩm báo phá vỡ bầu không khí ấm áp hòa hợp này.
“Lão gia, phu nhân, nhị tiểu thư, đại tiểu thư đến thỉnh an.”
Vân thượng thư nghe được tiếng bẩm báo, nhìn nhìn Vân phu nhân. Vân phu nhân lên tiếng:“Kêu đại tiểu thư vào đi.”
Tiểu nha hoàn trong vắt ứng.
Mà nhị tiểu thư Hỉ Châu nghe được tiếng bẩm báo, theo bản năng cúi đầu sửa sang lại quần áo một chút, sau đó, mở mắt thật to nhìn chằm chằm rèm
cửa kia.
“Xào xạc” Theo tiếng rèm cửa bị xốc lên, một dáng người yểu điệu thướt tha tiến vào trong mắt mọi người trong phòng.
Ân Như Tuyết hôm nay mặc y phục màu tím nhạt thắt lưng cao nho váy, áo
khoác bên ngoài là một kiện lụa trắng, tóc đen được búi thành một kiểu
đơn giản, một bên cắm vào cây trâm hồ điệp, cả người tinh xảo đơn giản.
Vân thượng thư nhìn thấy đại nữ nhi trước mặt dung mạo rực rỡ, không khỏi
nhớ tới Mẫu Đơn năm đó, cũng xinh đẹp như bây giờ vậy, thần thái sáng
chói.
Vân phu nhân đương nhiên thấy được thần thái Vân thượng thư dao động, lại thấy được người trước mặt nét mặt Phù Dung, chân mày lá
liễu, đôi môi anh đào nữ tử xinh đẹp, trong lòng oán hận mắng “Hồ ly
tinh, cùng nương đoản mệnh của nàng đều là một cái đức hạnh.”
Mà
đôi mắt Vân nhị tiểu thư Hỉ Châu nhìn người trước mắt rực rỡ, đối thứ tỷ xinh đẹp sinh ra cảm giác ghen ghét thật sâu. Nàng dung mạo chỉ là
thanh tú, bởi vậy luôn lấy sự trang nhã, thân thể đoan trang nổi tiếng ở khuê các, mà mẫu thân cũng lo nghĩ nhiều cho nàng, thế này mới có tiếng trong kinh Lễ bộ Thượng thư gia đích tiểu thư biết thư thức lễ, đoan
trang hào phóng mỹ danh.
Nàng luôn coi đây là đương nhiên,
cũng nhận định đạo lý giống mẫu thân “Nữ tử phải lấy đức hạnh làm trọng, dung mạo là phụ”, đối với những tiểu thư khuê các xinh đẹp có tiếng
chẳng thèm quan tâm.
Nhưng hôm nay, lần đầu tiên nàng lại có dao
động, nàng từng gặp qua tiểu thư xinh đẹp nổi tiếng nhưng không bằng một góc thứ tỷ trước mắt, thứ tỷ của nàng xác thực là dung mạo cực mỹ.
Trong lòng của nàng không khỏi dâng lên một cảm giác nguy cơ dày đặc.
Vân phu nhân mở miệng:“Như Tuyết đến đây a, ngươi đứa nhỏ này thật là,
ngươi hôm qua mới từ trong thôn trang đến, đi xe ngựa mệt nhọc, thân
mình ngươi lại yếu ớt, không bằng nghỉ ngơi một phen thật tốt, hôm nay
cần gì sớm như vậy đã tới đây thỉnh an.”
Nghe lời nói Vân phu
nhân đúng là một mảnh tâm địa từ mẫu, nhưng cũng không làm cho trong
lòng Ân Như Tuyết buông xuống đề phòng.
“Như Tuyết đa tạ ý tốt
của phu nhân, chỉ là hôm qua chưa được gặp phu nhân, hôm nay nếu không
đến thỉnh an, trong lòng Như Tuyết lại bất an.” Ân Như Tuyết cũng diễn
một vở kịch hay. Nói xong, Ân Như Tuyết lại che lại khăn mặt, cúi đầu ho khan vài tiếng.
Vân phu nhân còn chưa kịp mở miệng, Vân thượng
thư đã nói :“Như Tuyết, thân thể ngươi suy nhược, về sau không cần lại
đến thỉnh an phu nhân.”
Vân phu nhân trong lòng rất không vui,
nàng mặc dù không nghĩ lại thấy Ân Như Tuyết, nhưng cũng không muốn để
Vân thượng thư thương yêu nàng như vậy.
Lúc này nhị tiểu thư Hỉ
Châu thấy được, giả bộ nở nụ cười, tiến lên kéo Ân Như Tuyết, nói:“Tỷ
tỷ, ngươi về sau nếu không đến thỉnh an mẫu thân, vậy sau này lúc Hỉ
Châu đến thỉnh an sẽ không có người đi theo cùng rồi.”
Ân Như
Tuyết thật sự không thích tiếp xúc với nàng, cố gắng tránh thoát tay của Hỉ Châu. Ngẩng đầu, nhìn Vân thượng thư, khẽ nói:“Phụ thân không cần lo lắng thân thể Như Tuyết, Như Tuyết chỉ là hôm qua lúc nghỉ ngơi ở Bích
Đạo viện không cẩn thận bị nhiễm lạnh mà thôi.”
Vân thượng thư
nghe được lời Như Tuyết nói, lại nhìn về phía Vân phu nhân:“Bích Đạo
viện, cái chỗ kia gần ao hoa sen, thật sự rất bất lợi cho việc Như Tuyết điều dưỡng thân thể, đổi chỗ ở đi.”
Vân phu nhân lại cười,“Lão
gia, chỉ là hôm qua hạ nhân làm việc qua loa lười biếng, còn chưa đem
Bích Đồng viện thu thập xong, bởi vậy ta mới để cho Như Tuyết trước đi
Bích Đạo viện nghỉ tạm. Hôm nay ta nhất định đốc thúc hạ nhân cẩn thận
thu dọn Bích Đồng viện, để cho Như Tuyết chuyển vào.”
Vân thượng
thư lúc này mới hài lòng gật gật đầu, Như Tuyết là Thành Vương nhìn
trúng, cũng là đại tiểu thư đàng hoàng của Vân gia hắn, đương nhiên phải đối xử thật tốt.
Như Tuyết từ chỗ thỉnh an Vân phu nhân trở về không lâu, thì được dọn vào Bích Đồng viện.
Bích Đồng viện rộng rãi thoải mái, đang mùa hạ, hoa nở rộ, lộ vẻ tiên diễm
mà sáng ngời. Hạ nhân lui tới nối liền không dứt, trên mặt thần sắc
nhiệt tình, kính cẩn, hoàn toàn không còn vẻ ngày hôm qua khi nàng vào
phủ lười biếng cùng khinh thường.
Anh Đào tiểu nha đầu đơn thuần, ở bên người Như Tuyết cười nói:“Những người này, ngày hôm qua một bộ
dáng, hôm nay lại thay đổi một cái bộ dáng khác. Còn không phải vì biết
Vân thượng thư đối với tiểu thư chúng ta rất là sủng ái.”
Ân Như
Tuyết trên mặt cũng cười, nhưng trong lòng lại thở dài:“Thiên hạ rộn
ràng đều vì lợi đến, thiên hạ nhốn nháo đều vì lợi đi. Vô lợi không dậy
nổi sớm, Vân thượng thư đối với nữ nhi nàng quan tâm đến nhiều như vậy,
nhất định là Thành Vương gia đã nói với hắn gì đó, làm cho hắn thấy được lợi ích trong đó thật lớn.”
Ân Như Tuyết tiến vào Vân phủ không
bao lâu, tin tức trong kinh linh hoạt đều biết tin Lễ bộ Thượng thư Vân
gia đại tiểu thư từ trong thôn trang trở về.
Bình thường người ta đối với việc một cái thứ nữ trở về cũng không có lưu tâm gì.
Nhưng có rất nhiều người cùng Vân gia quyền thế tương đương lại nghĩ không có đơn giản như vậy, phải biết rằng, lần tuyển tú này cũng không có quy
định phải là chính nữ, chỉ cần tuổi phù hợp là được. Bọn họ đều âm thầm
phỏng đoán, chẳng lẽ thứ nữ này là Vân gia đặc biệt chọn vào cung tuyển
tú? Nhưng người của đại gia tộc chân chính lại không chút nào thèm để ý, bởi vì đối với bọn họ mà nói, một cái thứ nữ, cho dù dung mạo xinh đẹp
tuyệt trần thì thế nào? Dù sao cũng không gây nổi cái đại sóng gì.