Sủng Phi Đường

Chương 86

Hoắc Dực thường ngủ không sâu giấc, chỉ chợp mắt một lát liền rời giường.Trời vẫn còn sớm, hắn đi bộ tới phòng bếp, tay nghề của Lâm Tam Tư không chỉ tốt mà còn nhanh, lúc này trong bếp đã tỏa hương thơm rồi.

Nô tài đứng ngoài trông thấy Hoắc Dực, liền cúi đầu hành lễ, sau đó định quay đi gọi những người đang ở trong bếp ra.Hoắc Dực xua tay, ý bảo hắn cứ tiếp tục công việc của mình, nô tài kia liền ngồi xuống bổ củi, trong lòng có phần sợ hãi và căng thẳng.Sự lạnh lùng của Hoắc Dực khiến cho cái tay cầm rìu của hắn hơi run lên, lúc mới tới, hắn có nghe nói về sự lạnh lùng của Hoắc Dực, nhưng chưa từng được tận mắt chứng kiến, mới vừa rồi điện hạ còn không nói câu nào, thế mà hắn đã sợ đến toát mồ hôi rồi.

Trong phòng bếp, Lâm Tam Tư cùng Lý tẩu và các nha hoàn bận rộn làm sủi cảo, không nghe thấy tiếng động bên ngoài.Lúc Hoắc Dực đi tới cửa phòng bếp, mùi khói dầu liền bay tới chỗ hắn, từ nhỏ hắn luôn được sống sung sướng, nên đương nhiên chưa từng đi tới phòng bếp, lúc ngửi thấy mùi khói dầu, hắn suýt chút nữa bị sặc đến ho ra.

Lông mày của Hoắc Dực run lên, hắn cố gắng kìm cơn ho lại, tay chắp sau lưng đứng ở bên ngoài.

“Điện hạ!”

Lý tẩu vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Hoắc Dực đứng ở cửa, liền vội vàng quỳ xuống, mấy nha hoàn khác cũng sợ hết hồn, lập tức quỳ xuống theo.

Lâm Tam Tư một tay cầm vỏ gói sủi cảo, một tay dùng đũa gắp nhân thịt, nghe thấy Lý tẩu gọi điện hạ, nàng mới quay đầu lại nhìn, bởi vì nấu ăn nên nàng không trang điểm, gương mặt lại vì thế mà nhìn trắng sáng hơn, lúc nháy mắt nhìn cực kỳ thuần khiết, chỉ có điều không biết từ khi nào mà trên mặt và trán lại bị dính bột mì, vết bột to bằng ngón tay cái, dính vào gương mặt bầu bĩnh của nàng, nhìn đáng yêu vô cùng, chỉ có nàng là vẫn hồn nhiên không biết.

Lâm Tam Tư vẫy tay với Hoắc Dực, nói: “Điện hạ, chàng đừng đứng đó, cẩn thận bị sặc.”

Hoắc Dực cười đi tới, Lâm Tam Tư đã lau sạch tay, lại dùng thìa múc mấy cái sủi cảo đã chín vào trong một cái bát nhỏ, rắc thêm chút hành hoa, màu trắng của sủi cảo kết hợp với màu xanh tươi của hành, khiến người ta nhìn mà cảm thấy rất thèm ăn.


Lâm Tam Tư đưa cái bát tới trước mặt Hoắc Dực, mặc dù nàng rất tự tin với tài nấu nướng của mình, nhưng vẫn giống như một tiểu cô nương muốn được người khen ngợi, cười nói: “Điện hạ, chàng nếm thử đi.”

Hoắc Dực không cầm lấy bát, chỉ cười nhìn nàng, nói: “Nóng lắm.”

Lâm Tam Tư ngầm hiểu ý, nàng cúi đầu mỉm cười, dùng thìa nhỏ xúc một cái sủi cảo, sau đó đưa lên môi thổi, cảm thấy đã bớt nguội mới đưa đến trước miệng Hoắc Dực, nói: “Điện hạ, không nóng nữa rồi.”

Đồ ăn mà Lâm Tam Tư làm rất hợp khẩu vị của Hoắc Dực, nhưng sủi cảo nàng làm thì đây là lần đầu tiên hắn ăn, lớp vỏ bọc bên ngoài mềm mỏng cùng với phần nhân thơm ngon bên trong, lại mới được vớt ra khỏi nồi nên nhìn càng trong suốt hấp dẫn, từng cái sủi cảo được Lâm Tam Tư gói thành những hình dạng một cách vô cùng khéo léo và đẹp mắt, cắn một miếng, phần nước bên trong tràn vào miệng, ngon đến mức không thể nói nên lời.

Lâm Tam Tư mở to mắt hỏi: “Có ngon không?”

Hoắc Dực ăn xong mấy miếng trong bát, cảm thấy rất ngon miệng, nói: “Ta vốn không đói bụng, nhưng hiện tại lại thấy đói rồi.”

Lâm Tam Tư mỉm cười, Hoắc Dực nói vậy có nghĩa là hắn rất hài lòng với món này. “Vậy điện hạ ra ngoài trước đi, ta sẽ lấy thêm một bát nữa cho chàng.”

Hoắc Dực lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Ta ở đây.”

Lâm Tam Tư nhìn Hoắc Dực, xác định hắn không nói giỡn, liền nói: “Vậy cũng được, ta cũng đói bụng rồi, ở đây ăn cùng với điện hạ luôn vậy.”

Trong này tuy không thể so với phòng ăn, mặc dù không có bàn ăn đàng hoàng nhưng cũng có một cái bàn nhỏ, Lý tẩu lau sạch bàn, lại mang ghế tới, sau đó thức thời bảo bọn nha hoàn lui hết ra ngoài.

Lâm Tam Tư múc sủi cảo ra hai cái bát một lớn một nhỏ, thêm mấy món ăn kèm và dấm ớt, bát sủi cảo lớn đặt trước mặt Hoắc Dực, nhưng lại bị hắn đẩy lại đến trước mặt nàng.


Lâm Tam Tư ngơ ngác nói: “Điện hạ vừa mới nói là đói bụng mà, nên ta mới cho chàng bát lớn để chàng ăn nhiều một chút, sao chàng lại không cần?”

Hoắc Dực trầm ngâm cười, không đáp lại lời nàng mà nói: “Nàng nếm thử xem có nóng hay không đi.”

Lâm Tam Tư mặc dù cảm thấy Hoắc Dực có phần kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ ngợi nhiều, dù sao người có thân phận như Hoắc Dực, trước khi ăn đều phải có người nếm thử, cho nên để nàng ăn thử xem có nóng hay không là điều tất nhiên. “Vâng.”

Lâm Tam Tư xúc một cái sủi cảo, thổi nhẹ rồi đưa lên miệng, còn chưa kịp nhai thì cằm đã bị người ta giữ chặt, môi bị Hoắc Dực hôn.Lâm Tam Tư mở to mắt nhìn hắn, trong khoảng cách gần, nàng có thể nhìn ra rõ nụ cười ranh mãnh của hắn, lúc này mới hiểu ra là vì sao Hoắc Dực lại đổi bát cho nàng, hóa ra là muốn nàng đút hắn ăn!

Nghĩ tới đây, Lâm Tam Tư liền cố tình cắn chặt răng, không để cho Hoắc Dực được toại nguyện.Sau khi Hoắc Dực phát hiện ra, hắn chỉ khẽ cười một tiếng, không gấp cũng không giận, thậm chí còn rất kiên nhẫn mút lấy môi nàng, dịu dàng từng chút một.

Không đầy một lát sau Lâm Tam Tư đã phải đầu hàng với sự trêu chọc của Hoắc Dực, không còn chống cự nữa.Hoắc Dực đắc ý cười híp mắt, lập tức đưa lưỡi tiến quân thần tốc thăm dò bên trong miệng nàng.Lâm Tam Tư sợ bị nghẹn sủi cảo nên cắn một miếng, nhất thời nước thịt ngon ngọt chảy ra, bao phủ lên đầu lưỡi của hai người, Hoắc Dực thấy vậy liền mút cả sủi cảo và lưỡi của Tam Tư vào miệng mình.

Lâm Tam Tư cảm nhận được lưỡi của mình đang bị Hoắc Dực kéo vào miệng hắn, cho đến khi Hoắc Dực ăn xong miếng sủi cảo, hắn mới hài lòng buông lưỡi của nàng ra.

Lâm Tam Tư hai má ửng hồng, dù sao cũng đang ở phòng bếp, cửa sổ vẫn còn mở, hai người không chút kiêng kị ôm hôn nhau như vậy, rất dễ dàng bị nhìn thấy. “Điện hạ, chàng mà còn ăn kiểu đó nữa thì sủi cảo sẽ nguội mất.”

Hoắc Dực ngồi ngay ngắn trên ghế, làm ra vẻ thế thì làm sao, nhẹ như không nói: “Nguội thì lại nấu.”

Lâm Tam Tư khóc không ra nước mắt, nói: “Nấu nữa thì sẽ nát mất.”

Hoắc Dực nhích tới gần nàng, híp mắt cười nói: “Cho nên, tốc độ của nàng phải nhanh hơn một chút nữa.”

Lâm Tam Tư nghe vậy, liền biết là tiết mục mớm ăn hôm nay nàng trốn không thoát rồi, còn không bằng làm nhanh kết thúc nhanh, nghĩ xong nàng lại vội vàng xúc thêm một thìa nữa bỏ vào miệng, sau đó mở to mắt nhìn Hoắc Dực.


Hoắc Dực thấy động tác nhanh như chớp của nàng, không khỏi cảm thấy buồn cười, sau đó tiếp tục tiến tới hôn lên môi nàng.

Lần này còn lâu hơn cả lần trước, thời gian chắc phải gấp đôi, chờ Hoắc Dực buông Tam Tư ra, nàng vừa thở vừa nói: “Điện hạ, sủi cảo lạnh mất rồi, vừa nãy rõ ràng chàng nói là phải nhanh một chút mà.”

Hoắc Dực nghe xong chỉ hơi nhướn mày nhìn Lâm Tam Tư, chậm rãi nói: “Một lần ăn hai thứ, thời gian tất nhiên phải dài hơn.”

Lâm Tam Tư nuốt miếng sủi cảo đúng lúc Hoắc Dực nói xong, suýt nữa thì bị nghẹn, cố gắng nuốt xuống, nàng cười lấy lòng nhìn Hoắc Dực, dịu dàng nói: “Điện hạ, làm việc không thể phân tâm, ăn cơm cũng vậy.Chàng nghĩ xem chúng ta nên ăn trước hôn sau, hay là ăn sau hôn trước?”

Lâm Tam Tư sở dĩ hỏi vậy là vì nàng chắc chắn là Hoắc Dực muốn ăn trước, bởi có câu “ăn no mới nghĩ chuyện dâm dục” mà, lúc này Hoắc Dực đang đói bụng, mà sủi cảo nàng làm thì cực kỳ ngon.

Hoắc Dực đưa tay ra, đặt Lâm Tam Tư ngồi trên đùi hắn, cánh tay ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng, giọng nói mập mờ lại tràn đầy sự yêu thương: “Ta…” Hoắc Dực cố ý kéo dài giọng, nhìn ánh mắt sáng như sao của Tam Tư, nói tiếp: “Ta ăn nàng trước.”

“Ưm… Điện hạ, sao chàng lại không làm theo lẽ thường vậy?”

“Nếu làm theo lẽ thường thì đã không phải là ta rồi!” Hoắc Dực tự mãn nói.

Lúc Hoắc Dực ăn uống no đủ rồi bế Lâm Tam Tư ra ngoài thì cũng đã giữa trưa rồi, đám người làm trong phủ sớm đã đói đến mức ngực dán vào lưng, đã thế lại còn bị mùi thơm bên trong bếp dụ hoặc, cảm giác đó quả thật là sống không bằng chết.

Quy củ trong phủ rất nghiêm, người làm dù có chết đói thì cũng không được chạy đến nhìn ngó phòng bếp, cho nên mọi người cũng không rõ là bên trong bếp xảy ra chuyện gì mà lâu như vậy mới xong, chỉ biết là lúc điện hạ bế Lâm lương đễ ra, đôi môi của nàng sưng đỏ, gương mặt hồng lên, khí sắc tốt đến mức khiến người ta phải ngưỡng mộ.

Trở lại Thanh Lan Uyển, Hi Nhi vừa mới tỉnh ngủ, Lâm Tam Tư đón lấy Hi Nhi từ tay Phục Linh, cởi cúc áo trước ngực cho Hi Nhi bú sữa.


Hoắc Dực đang rảnh rỗi nên cũng ngồi bên cạnh, thấy Lâm Tam Tư có đôi lúc lại khẽ cau mày, hắn hỏi: “Nàng sao vậy?”

Lâm Tam Tư xoa đầu nhỏ của Hi Nhi, ánh mắt nồng đậm tình thương của người mẹ, nàng cố gắng nói thật khẽ, sợ làm Hi Nhi giật mình: “Hi Nhi mút rất chặt, nên có lúc sẽ thấy hơi đau.”

Hoắc Dực nghe vậy thì rất đau lòng, lông mày khẽ nhíu lại, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve lông mày của Hi Nhi.Hi Nhi đang nhiệt tình bú sữa thì lại bị quấy rầy, khó chịu mở to mắt ra, đầu tiên là nhìn thấy mẫu thân, ánh mắt của mẫu thân rất dịu dàng, tiếp theo liền nhìn thấy phụ thân, ánh mắt của phụ thân rất bình tĩnh, không nhìn ra sự ấm áp.Không hiểu vì sao, Hi Nhi dần dần mút chậm lại, cuối cùng dứt khoát quay đầu đi chỗ khác, không bú nữa.

“Sao lại không ăn nữa, Hi Nhi?” Lâm Tam Tư không hiểu tại sao, cả đêm không ăn rồi, giờ này Hi Nhi phải rất đói mới phải, sao mới ăn có một chút đã thôi rồi?

Nàng quay sang nhìn Hoắc Dực, lo lắng nói: “Điện hạ, liệu có phải Hi Nhi không khỏe ở đâu không? Sao lại không bú sữa nữa?”

Hoắc Dực nhẹ nhàng đáp: “Con của ta sao có thể yếu ớt như vậy.”

“Nhưng sao Hi Nhi lại ăn ít thế chứ?”

Hoắc Dực lại nói: “Không sao đâu, đợt lát nữa rồi cho ăn tiếp.”

“Dạ.” Lâm Tam Tư gật đầu, thấy y phục bị ám mùi khói bếp, nghĩ lát nữa còn chơi đùa với Hi Nhi, nàng nói: “Điện hạ ngồi chơi với Hi Nhi một lát được không? Y phục của ta bẩn rồi, để ta đi thay.”

Hoắc Dực gật đầu, ôm lấy Hi Nhi từ tay nàng, thời gian hắn ôm Hi Nhi không nhiều, nên tư thế luôn không được tự nhiên.

“Điện hạ, phải ôm như vậy này, Hi Nhi mới thấy thoải mái.”


Lâm Tam Tư sửa đúng tư thế cho Hoắc Dực xong rồi mới đứng dậy đi thay y phục.

Trong phòng chỉ còn lại Hoắc Dực và Hi Nhi, Hoắc Dực nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của Hi Nhi, nói: “Hi Nhi, mẫu thân của con chính là nữ nhân của ta, sau này không cho phép con bắt nạt mẫu thân, kể cả lúc bú sữa cũng không được, biết chưa?”

Hoắc Thần Hi nghe không hiểu lời Hoắc Dực nói, chỉ yên lặng chớp chớp đôi mắt to tròn lúng liếng nhìn phụ thân.