Sủng Phi Đường

Chương 80

“Con nguyện ý.”

Nghe Bùi Ngọc Lan nói xong, bầu không khí trong sân lập tức thay đổi, mọi người vốn đang náo loạn ầm ĩ bỗng im bặt lại, dùng ánh mắt ngỡ ngàng nhìn nàng.

Bùi đại tiểu thư tâm cao khí ngạo duy ngã độc tôn, vậy mà lại đồng ý làm trắc phi của thái tử?

Sắc mặt của Bùi thừa tướng trở nên cực kỳ khó coi, kể từ sau khi thái tử được bỏ lệnh cấm, ông vẫn luôn âm thầm quan sát.Bây giờ đang là thời điểm đỉnh cao của thái tử, Lương vương và Ninh vương vốn tranh đấu với thái tử cũng đã mất đi sự tín nhiệm với hoàng thượng, cho nên thái độ của hoàng thượng đối với thái tử lúc này cũng vô cùng khác biệt, cộng thêm việc sức khỏe của hoàng thượng ngày một yếu đi, khả năng sẽ trao lại ngôi vị hoàng đế cho Hoắc Dực.

Nếu thái tử thừa kế ngôi vị hoàng đế thì quả là việc tốt với Bùi thừa tướng, vì Bùi phủ vốn có mối quan hệ khá gần gũi với phủ thái tử, trước khi thái tử bị giam bế còn có hôn ước với Bùi phủ, Lan nhi cũng là người duy nhất được chọn làm thái tử phi.Mặc dù ban đầu nhà họ suýt nữa từ hôn, nhưng cuối cùng thì vẫn không hủy được hôn ước, cho dù lòng thái tử có oán hận thì hắn cũng không gây chuyện với Bùi phủ sau khi lệnh cấm được giải trừ, với lại trước mắt Hoắc Dực rất cần đến sự trợ giúp của ông để nắm chắc được ngôi vị thái tử, chỉ cần sau này Lan nhi lên làm thái tử phi, thì mọi hiểu lầm mâu thuẫn sẽ dần dần được gỡ bỏ.


Theo tính toán ban đầu của Bùi thừa tướng thì không lâu sau khi thái tử được bỏ lệnh cấm, hắn sẽ gặp hoàng thượng để nhắc lại chuyện hôn ước, nhưng đợi lâu như vậy mà thái tử vẫn không nhắc một lời nào đến chuyện thành thân, ngay cả khi hai người gặp nhau trong cung, hắn cũng không tỏ thái độ gì.Tuy nhiên Bùi thừa tướng cũng không vội, làm thừa tướng đã nhiều năm, ông đã luyện được cách giữ bình tĩnh chờ đợi mọi chuyện.

Bùi thừa tướng không có hành động gì, chỉ chờ thái tử chủ động đến cửa, nhưng không ngờ thái tử lại âm thầm sinh ra hoàng trưởng tôn, người ta còn đồn là thái tử điện hạ si mê một nữ tử có gia đình mang tội, ngay cả đương kim thái hậu cũng đối với nàng ta rất tốt.Ông nghĩ dù sao cũng chỉ là một nữ tử thôi mà, qua một thời gian ngắn, cảm giác mới mẻ qua đi là thái tử điện hạ sẽ tìm đến hắn thôi, nhưng nữ nhi của ông thì lại không kiên nhẫn được, cứ ầm ĩ không thôi, nếu không phải do ông sĩ diện thì mọi chuyện đã không đi đến tình trạng này, bây giờ lại đến phiên ông phải chủ động đi tìm thái tử điện hạ để bàn chuyện hôn ước.

Bùi thừa tướng không có cách nào khác, đành phải bảo Trần thượng thư thay ông đi tới phủ thái tử, lúc Trần thượng thư trở lại, nét mặt ông ta rất sầu não, cầm bút viết lại lời của thái tử điện hạ ra giấy, tờ giấy đó chính là tờ giấy đang nằm trong tay của Bùi Ngọc Lan.

__Hoàng hậu qua đời, dân chúng xót thương, lúc này, nếu lập thái tử phi là rất bất kính, nếu thừa tướng nguyện ý, ta sẽ phong nàng làm trắc phi.


Trần thượng thư còn chưa viết xong thì Bùi thừa tướng đã giận sôi lên rồi, hắn đường đường là thừa tướng của Nam Dạ quốc, trong triều có một nửa số đại thần thuộc phe cánh của hắn, nên tất nhiên hòn ngọc quý trên tay ông phải được làm chính cung, tương lai sẽ là hoàng hậu, sao có thể tùy tiện làm trắc phi được?

Bùi thừa tướng càng nghĩ càng giận, Lan Lan chờ đợi thái tử điện hạ đã hơn hai năm, trong thời gian đó còn cự tuyệt vô số lời kết thân của các vị vương hầu khác, vậy mà chỉ một câu nói hời hợt của thái tử, liền mặc kệ chuyện từ thái tử phi xuống làm trắc phi sao?!

Bùi thừa tướng không sao nuốt nổi cục tức này, cho dù điện hạ có nói nguyên nhân là do hoàng hậu qua đời đi nữa, thì người thông minh cũng đoán ra được là điện hạ chỉ đang lấy cớ mà thôi.Nếu nguyên nhân quả đúng là như vậy, thì tại sao trong lúc này thái tử lại quang minh chính đại tổ chức nghi thức sắc phong cho nữ nhi của tội thần kia chứ, lại còn là một lương đễ nho nhỏ!

Thái độ không có thành ý như vậy, Bùi thừa tướng thật sự hận vô cùng!


Từ khi Trần thượng thư truyền lại lời của thái tử điện hạ, mấy ngày nay Bùi thừa tướng chưa lúc nào được nghỉ ngơi, vốn là chuyện vui mà giờ lại thành ra thế này, thái tử ngay cả một bức thư cũng không thèm viết mà chỉ hờ hững nói ra một câu, đúng là khinh người quá đáng!

Bùi thừa tướng vốn đang tức giận, lại nghe Bùi Ngọc Lan náo loạn mấy hôm nay đột nhiên nói đồng ý làm trắc phi, trong lòng càng thêm giận dữ hơn, lập tức tát nữ nhi một cái, nói: “Trừ phi ta chết, nếu không con đừng mơ tưởng chuyện gả cho thái tử.”

Cái tát này dùng lực khá mạnh, khiến cho Bùi Ngọc Lan ngã nhào xuống đất, một tay nàng ta chống người dậy, một tay che mặt, oán giận nhìn chằm chằm Bùi thừa tướng, nói: “Nếu phụ thân chịu chủ động đến bàn bạc sớm với thái tử điện hạ thì làm gì có chuyện như ngày hôm nay? Đó là thái tử, là người thừa kế ngôi vị hoàng đế trong tương lai đó, chẳng lẽ phụ thân còn mong đợi là chàng sẽ đến đây van cầu người hay sao?!”

“Con đang trách ta đấy hả?” Bùi thừa tướng giận dữ nói: “Thái tử có chủ ý gì con không nhìn ra sao? Hắn sợ các cựu thần trong triều bàn tán nên mới miễn cưỡng dùng cái cớ hoang đường này để chịu trách nhiệm thôi, con còn vẫn không biết liêm sỉ mà đồng ý gả cho thái tử sao!”


“Lan Lan!” Mắt thấy hai cha con đang gay gắt, Bùi phu nhân liền lảo đảo đi tới bên cạnh Bùi Ngọc Lan, nức nở nói: “Con hồ đồ rồi phải không, ý của thái tử rõ ràng như vậy mà con vẫn chưa hiểu sao? Hắn không thật lòng muốn lấy con, nếu không sao có thể để con làm trắc phi được? Bây giờ nếu con gả đi thì sẽ không được làm thái tử phi, theo cách làm của điện hạ, hiện tại vì tình thế bức bách nên mới nạp trắc phi thôi.Tương lai nếu hắn đăng cơ, một tay che trời, chỉ sợ lúc đó ngay cả phi tử con cũng không có chỗ đâu.”

Bùi Ngọc Lan mím môi, gương mặt trắng nõn in rõ dấu vết của năm đầu ngón tay, nói: “Con không tin! Chỉ cần con vào được phủ thái tử, con sẽ có cách để lên làm thái tử phi.Cái đồ tiện nhân họ Lâm kia, nhất định con sẽ khiến cho nàng ta phải cút khỏi phủ thái tử!”

Bùi phu nhân còn chưa đáp lời thì Bùi thừa tướng đã nói trước: “Mơ tưởng! Bất luận thế nào thì ta cũng không để cho nữ nhi của ta làm trắc phi đâu! Con sớm từ bỏ suy nghĩ đó đi!”

Bùi Ngọc Lan gân cổ lên nói: “Được rồi, vậy hôm nay con cũng nói luôn, trừ phi cha đánh chết con, bằng không thì con vẫn quyết gả cho thái tử điện hạ!”

“Con!” Bùi thừa tướng lòng ngập lửa giận, phun ra một ngụm máu tươi rồi loạng choạng ngã xuống đất.