Sủng Phi Đường

Chương 72

Hoắc Dực hết lòng tuân thủ lời hứa, sau bữa cơm tối chỉ ở bên Lâm Tam Tư và Hi Nhi.Bởi vì Lâm Tam Tư chưa hết tháng ở cữ nên không được ra ngoài, cho nên hai người chỉ loanh quanh ở Thanh Lan Uyển, cùng nhau đi từ gian phòng này đến gian phòng khác.Thanh Lan Uyển không coi là lớn, phong cảnh cũng không có gì thay đổi, nhưng hai người không hề cảm thấy nhàm chán.

Đi tới trước lan can, thấy trên ghế ở đó đã được đặt sẵn một lớp đệm dày, hai người tâm ý tương thông liếc nhau một cái rồi cùng ngồi xuống, Hoắc Dực thuận thế kéo Lâm Tam Tư vào lòng, dùng áo choàng của mình bao bọc lấy người nàng.

Phủ thái tử ăn cơm tối khá sớm, lúc này trời mới bắt đầu tối thôi, chân trời còn sót lại chút vệt sáng, nhẹ nhàng chiếu vào sườn mặt của Hoắc Dực, khiến cho dáng vẻ lãnh khốc của hắn trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

Lâm Tam Tư ngây ngốc ngẩng lên nhìn Hoắc Dực, không biết người nam nhân này bỏ bùa mê gì với nàng mà khiến nàng muốn ngắm mãi không thôi.Hai hàng lông mày của hắn khẽ cau lại, nhất thời nhìn không ra cảm xúc.Lâm Tam Tư đưa tay ra, ngón tay trắng xanh phủ lên lông mày Hoắc Dực, nhẹ nhàng xoa, giọng nói cũng ngọt như mật: “Điện hạ có chuyện gì phiền lòng sao? Có thể nói cho ta nghe không? Có thể ta không giúp gì được cho chàng, nhưng nói ra vẫn tốt hơn là giấu buồn bực ở trong lòng.”

Hoắc Dực khẽ bắt lấy tay Lâm Tam Tư rồi nhét trở lại vào áo choàng, dịu dàng sờ lên mặt nàng, môi nở nụ cười: “Gió thổi mạnh, nàng ngoan ngoãn núp vào trong áo đi, không cho phép chui ra.”

Lâm Tam Tư bị hành động quan tâm chăm sóc của Hoắc Dực làm cho lòng tràn ngập hạnh phúc, ngoài miệng tuy không nói nhưng hai mắt đã cười cong cả lại, hai tay ôm lấy vòng hông to lớn dị thường của hắn, khẽ dịch người vào sát hắn hơn.

Động tác của Lâm Tam Tư tuy không mạnh nhưng cũng đủ làm cho áo choàng hở ra một góc, khiến gió lạnh lùa vào.Hoắc Dực nhìn thấy mà lòng căng thẳng, càng ôm chặt nàng hơn, quấn chặt áo choàng lại, đảm bảo cho gió thổi không lọt.

Lâm Tam Tư thấy động tác thuần thục của Hoắc Dực, không khỏi hỏi: “Điện hạ, trước đây chàng đã học gói bánh ú bao giờ chưa?”

Hoắc Dực lắc đầu đáp: “Chưa từng học qua.”


Lâm Tam Tư nói tiếp: “Vậy sao chàng lại bọc ta như bánh ú thế? Động tác còn rất thành thạo nữa.”

Hoắc Dực cười: “Mấy hôm nay ta bọc nàng thế này vẫn chưa đủ nhiều sao? Nếu làm nhiều lần mà vẫn chưa thành thạo thì ta là cái gì hả?”

Lâm Tam Tư suy nghĩ một chút, bởi vì mấy hôm nay hầu như đều phải ở trên giường nên nàng luôn muốn được đi đi lại lại, Hoắc Dực lại sợ nàng bị lạnh nên luôn ở bên cạnh nàng, đôi lúc lại giúp nàng quấn chặt áo choàng.Nghĩ lại động tác vụng về hồi mới đầu của Hoắc Dực, Lâm Tam Tư liền bật cười.

Lâm Tam Tư quay đầu, gương mặt bầu bĩnh nở một nụ cười trong sáng đáng yêu: “Vậy lần sau điện hạ thay đổi phương thức đi, bọc ta lại giống như súp lơ cũng được! Ta không muốn làm bánh ú nữa đâu.”

Hoắc Dực nhìn nụ cười của nàng, không nhịn được mà cúi xuống hôn, lại sợ động tác quá mãnh liệt khiến nàng bị lạnh, không còn cách nào khác là chỉ hôn nhẹ một cái rồi thôi, có phần chịu thua nói: “Từ khi ta gặp nàng thì đã luôn thân bất do kỷ rồi(1).”

(1) Ý là luôn phải làm những chuyện ngoài ý muốn.

Lâm Tam Tư được Hoắc Dực ôm chặt trong ngực, nghe thấy lời hắn nói, gương mặt liền khẽ ửng hồng.

Hai người lặng yên ngồi một lúc, Hoắc Dực bỗng biến đổi sắc mặt, ánh mắt sâu thẳm khẽ gợn sóng, đây là điều từ trước đến nay chưa hề có.Hắn chậm rãi nói: “Trước mắt ta không thể tiếp nhận việc cai quản quốc gia, nên chưa thể cứu cha mẹ nàng ra được, nàng có trách ta không?”

Lâm Tam Tư giật mình, rốt cục đã hiểu vì sao Hoắc Dực lại cau mày rồi.

“Điện hạ, ta hiểu mà, mặc dù ta không biết kế hoạch cụ thể của chàng, nhưng cũng biết chàng tự có tính toán riêng.Người ngoài chỉ biết là chàng bị giam cầm hai năm trong phủ, nhưng lại không hề biết rằng hai năm đó chẳng ảnh hưởng gì đến chí hướng và quyết tâm mạnh mẽ của chàng, có thể coi đó chỉ là quãng thời gian để chàng tu thân dưỡng tính trước khi triển khai kế hoạch to lớn mà thôi! Dưới trướng của chàng có nhiều phụ tá trung thành và có trí tuệ, đặc biệt là Hà Tất Kỳ và Tống Cảnh Ngưỡng giỏi võ công luôn nghe lệnh chàng, thiên thời địa lợi nhân hòa đều có, giờ chỉ còn đợi thời cơ mà thôi.Chàng bày mưu tính kế nhiều năm như vậy, không thể để vì ta mà làm thay đổi rối loạn mọi chuyện được.”

Lâm Tam Tư ngẩng mặt lên, hai mắt trắng đen rõ ràng tỏ ra đau lòng và ngưỡng mộ với Hoắc Dực, mỉm cười nói tiếp: “Sao ta có thể trách điện hạ được.” Huống chi, Lâm Tam Tư còn hiểu được rằng, chỉ khi nào Hoắc Dực trở nên cực kỳ cường đại thì mới có thể cứu được toàn bộ người của Lâm thị.


Hoắc Dực có phần đắc ý nói: “Cũng không phải là không thể vì nàng mà thay đổi.”

Lâm Tam Tư hỏi: “Điện hạ nói vậy là sao?”

Hoắc Dực híp mắt, khéo léo thay đổi đề tài: “Nghe các thầy nói là đệ đệ của nàng có tính sáng tạo hơn người, tương lai sẽ trở thành người tài.”

“Thật sao? Thầy nói thế thật ư?” Lâm Tam Tư cười nói: “Ta chỉ nhớ đệ đệ vẫn chỉ là một đứa trẻ thích làm nũng mà thôi!”

Hoắc Dực gật đầu, nhớ đến tiểu nam hài kia, ngũ quan khá giống với Lâm Tam Tư, tuổi tuy còn nhỏ nhưng có phần trưởng thành hơn những đứa trẻ cùng lứa tuổi.

“Mấy ngày trước lúc ta trở về từ trong cung có đi ngang qua nhìn xem sao, quả thật thấy nó thay đổi không ít, ta chỉ tùy tiện hỏi nó mấy câu, thế mà nó đáp lại rất giỏi.”

Lâm Tam Tư rất mừng, thiếu chút nữa là rơi lệ, vội vàng cúi đầu không để Hoắc Dực nhìn thấy.Thật ra nàng đã có một ý niệm trong đầu từ trước khi sinh Hi Nhi, nhưng vì xảy ra nhiều chuyện nên nàng vẫn chưa có cơ hội nói với Hoắc Dực, cũng không muốn tạo thêm phiền toái cho hắn.Nhưng nếu Hoắc Dực đã tự nhắc đến Tuyên Nhi, vậy nàng liền thử nói xem sao.

“Điện hạ, tháng lạnh này các trường học cũng được nghỉ rồi, ta muốn…Muốn cho Tuyên Nhi vào phủ…ở mấy hôm, chỉ mấy hôm thôi, ta muốn gặp Tuyên Nhi lắm, có được không?” Lâm Tam Tư mong đợi nhìn Hoắc Dực, thấy thần sắc hắn vẫn bình thường thì trong lòng có chút hối hận.Tình thế bây giờ tuy có lợi cho Hoắc Dực, nhưng nếu hắn có liên quan đến người thân của tội thần thì khó tránh khỏi sẽ khiến cho hoàng thượng chán ghét, còn thêm việc phải lắng nghe những lời nói không hay của các quan trong triều.

Lâm Tam Tư sau mấy lần cân nhắc lại, trong lòng đã có quyết định, cố tình nói: “Trời ạ, sao ta lại quên rồi! Tuyên Nhi cũng chỉ là một đứa bé thôi, có đến đây thì cũng không thể giúp ta chăm Hi Nhi được, ngược lại ta còn phải đi chăm sóc cho cả hai đứa trẻ, thế thì mệt lắm! Hay là thôi đi, chờ Hi Nhi lớn hơn chút nữa, khí trời ấm áp lên thì điện hạ hãy đưa Tuyên Nhi vào phủ nhé.”

Hoắc Dực nghiêm túc nhìn Lâm Tam Tư, nàng thật sự không biết nói dối, khi nói dối nàng luôn theo bản năng đan tay vào nhau, không nắm chăn thì nắm vạt áo, thế mà hết lần này đến lần khác còn cố làm bộ như thật vậy.Hoắc Dực nhìn nàng gắng gượng nở nụ cười, trong lòng đang căng như dây đàn lập tức mềm nhũn ra.Thật ra cho một người vào phủ cũng không phải việc gì khó, mà khó ở đây là Tuyên Nhi lại mang thân phận là con của tội thần.Tình thế hiện giờ, cho dù hắn có cố gắng giữ bình tĩnh thì cũng sẽ có vô số ánh mắt theo dõi phủ thái tử, chỉ cần hắn sai một bước thôi là có thể mất đi ưu thế.

Hoắc Dực khẽ nhếch môi cười, vì người mình yêu, có đi sai một bước thì đã làm sao?


Hoắc Dực xoay mặt Lâm Tam Tư lại, nói: “Nàng muốn đón Tuyên Nhi vào phủ lúc nào?”

Lâm Tam Tư ngây ngốc nói: “Gì cơ?”

“Không phải nàng rất nhớ Tuyên Nhi sao? Nàng định thời gian đi, ta sẽ thu xếp.”

Lâm Tam Tư lắc đầu nói: “Không nên đâu điện hạ, chàng đừng nghĩ Tuyên Nhi đã trưởng thành, trong mắt ta Tuyên Nhi vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi, chỉ cần có ta bên cạnh là nó sẽ biến thành quỷ nghịch ngợm đó!”

“Cho dù Tuyên Nhi có nghịch ngợm thì nàng vẫn rất nhớ và muốn gặp Tuyên Nhi mà.”

Lâm Tam Tư bị nói đúng tâm tư, không khỏi né tránh ánh mắt Hoắc Dực, nói: “Điện hạ, nếu để Tuyên Nhi vào phủ thì sẽ mang lại phiền toái cho chàng đấy, ta không muốn vì chúng ta mà…”

Lâm Tam Tư còn chưa nói xong thì đã bị Hoắc Dực mạnh mẽ che miệng lại, nụ hôn của hắn lúc này có phần bá đạo và cuồng nhiệt hơn bất cứ lúc nào, nhưng vẫn không mất đi sự dịu dàng, hôn đến mức khiến nàng phải thở gấp liên tục.

Một lúc lâu sau hắn mới hài lòng buông Lâm Tam Tư ra, nhếch môi cười, nhẹ véo hai má đỏ ửng của nàng, nói: “Nhớ cho kỹ, nàng là người của ta, chuyện của nàng cũng chính là chuyện của ta.”

Hai mắt Lâm Tam Tư lập tức mờ sương, nàng cảm thấy lúc này Hoắc Dực sao mà đẹp trai đến thế.

“Điện hạ đối với ta tốt như vậy, nhưng ta lại không có gì để báo đáp.”

Hoắc Dực nở nụ cười mê hoặc, nói: “Đối với ta thì nàng chính là hồi báo tốt nhất rồi.”


Lâm Tam Tư cười ngọt ngào: “Cũng phải, ta còn sinh con trai cho điện hạ cơ mà!”

Hoắc Dực lại nói: “Chuyện đó ta cũng góp công sức vào.” Dừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng mà, ta vẫn thấy thiếu.”

Lâm Tam Tư nhất thời không hiểu: “Thiếu gì?”

Hoắc Dực cười càng ẩn ý hơn, nhoài ra bế Lâm Tam Tư lên, không cho nàng cự tuyệt, vừa đi vào phòng vừa nói: “Ta sao có thể chỉ có một đứa con là Hi Nhi thôi được, sẽ cô đơn lắm, nhiệm vụ của nàng bây giờ là chăm sóc cơ thể cho tốt rồi sinh cho Hi Nhi thêm mấy huynh đệ tỷ muội nữa.”

Lâm Tam Tư xấu hổ đỏ mặt nói: “Sinh nhiều như thế, nhỡ các con đánh nhau thì sao? Đến lúc đó biết giúp ai đây?”

Hoắc Dực thản nhiên đáp: “Ta không giúp đứa nào hết, cũng không cho nàng giúp, phải phạt tất.”

Lâm Tam Tư lắc đầu nói: “Điện hạ làm thế thì quá độc đoán rồi!”

Hoắc Dực nhẹ nhàng mỉm cười: “Ta luôn như vậy mà, bây giờ nàng mới biết sao?”

“Vậy nếu bây giờ mới phát hiện ra thì có được quay đầu làm lại không?”

Hoắc Dực hỏi ngược lại: “Nàng nghĩ thử xem?”

“Ta cảm thấy điện hạ rất anh minh thần võ, hẳn sẽ cho ta một cơ hội để sửa chữa sai lầm.”


Hoắc Dực nói: “Sai rồi, ta không chỉ không cho nàng cơ hội sửa đổi, mà ta còn phải phạt nàng, phạt nàng cả đời phải ở bên cạnh ta, không được đi đâu hết.”

Lâm Tam Tư cười rất tươi: “Điện hạ phạt rất đúng, ta đồng ý.”

Hoắc Dực bế Lâm Tam Tư đặt xuống giường, dịu dàng đắp chăn cho nàng, in lên trán nàng một nụ hôn, sau đó đi tới bên cạnh cái nôi, Phục Linh sớm đã đi ra ngoài rồi, trong phòng bây giờ chỉ còn lại ba người nhà họ, Lâm Tam Tư bỗng cảm thấy khoảnh khắc này thật sự rất ấm áp, hạnh phúc vô cùng.