Sủng Phi Đường

Chương 58

Lưu Sinh trong lòng đầy hoài nghi và lo âu, chuyện hắn và Hứa tiểu thư lập mưu hãm hại Ninh vương phi, mấy người này cũng biết sao?

Lưu Sinh nhíu chặt mày, chuyện hãm hại Ninh vương phi hắn quả thật đã thiếu suy nghĩ, lúc ấy Hứa tiểu thư nói với hắn là Ninh vương đã phát hiện ra dạo gần đây trong phủ có một nam tử hay ra vào, Hứa tiểu thư lo lắng chuyện của bọn họ nếu bị Ninh vương điều tra ra thì sẽ làm ảnh hưởng đến thanh danh khuê nữ của nàng, huống hồ Ninh vương vẫn luôn say mê với sắc đẹp của Hứa tiểu thư, nếu nảy sinh lòng ghen tỵ rồi đem bắt hắn lại, buộc tội hắn là dụ dỗ khuê nữ nhà lành, vậy con đường làm quan sau này của hắn coi như kết thúc rồi.

Hứa tiểu thư còn nói với hắn Ninh vương phi là một người rất hiểm ác, đã nhiều lần hãm hại và đánh đập biểu tỷ của Hứa tiểu thư, khiến biểu tỷ của nàng sống rất khổ sở, cho nên Hứa tiểu thư liền muốn tận dụng cơ hội này để giúp đỡ biểu tỷ.Nàng đưa cho hắn một số tiền lớn để tìm một người nam nhân, bảo hắn nhận là người có quan hệ lén lút với Ninh vương phi trong lúc Ninh vương xuất phủ, tiếp đó Hứa tiểu thư còn mua chuộc được mấy nô tỳ và nô tài trong phủ làm nhân chứng, trong sự sắp xếp của nàng, cuối cùng Ninh vương phi đã bị buộc tội thông dâm.

Lưu Sinh trong lòng như muốn bùng nổ, nếu như Hứa tiểu thư thật sự là Phẩm phu nhân như lời bọn họ nói, thì chuyện hãm hại Ninh vương phi là chuyện mà nàng ta đã có mưu đồ từ lâu, mà hắn chẳng qua chỉ là một quân cờ để nàng ta lợi dụng mà thôi!

Sự nghi ngờ và tức giận trong lòng khiến Lưu Sinh bị dồn nén đến phát điên, nhưng hắn vẫn không cho rằng đây là thật, vẫn không thể tin nổi Hứa tiểu thư lại là con người như vậy!

Sự biến hóa trên nét mặt Lưu Sinh không qua được ánh mắt của Hoắc Dực, hắn khẽ nheo mắt lại, lạnh nhạt nói: “Theo luật của Nam Dạ quốc, hãm hại vương phi, là tội chết.”

Nhìn ánh mắt sắc bén như hiểu rõ hết thảy mọi chuyện của Hoắc Dực, Lưu Sinh chỉ biết xấu hổ cúi đầu, nhưng vẫn không bỏ qua chút vận may, nói: “Chuyện của Ninh vương phi, đúng là do tiểu sinh gây nên.”

Tống Cảnh Ngưỡng nghe thế liền nói: “Còn cả Phẩm phu nhân kia nữa!”

Lưu Sinh muốn nói lại thôi, ngẩng đầu lên nhìn Tống Cảnh Ngưỡng, thấy dáng vẻ hiên ngang của hắn, lại nghĩ đến kết quả của mình ngày hôm nay, cuối cùng không nói gì nữa.

Hoắc Dực liếc hắn một cái, nói: “Ngươi định sẽ giải quyết thế nào?”

Lưu Sinh cúi thấp đầu, nói: “Mọi việc là do tiểu sinh gây nên, tiểu sinh sẽ đi nói hết với Ninh vương, tùy cho Ninh vương muốn chém muốn giết thế nào cũng được.”


Tống Cảnh Ngưỡng gật đầu, thầm nói: “Dám làm dám chịu, coi như cũng còn có chút khí phách nam nhân.”

Hoắc Dực cau mày, lạnh lùng quay đầu nhìn Tống Cảnh Ngưỡng, dọa cho hắn phải vội ngậm miệng lại, chụm hai chân đứng thẳng, dáng vẻ sợ hãi kia khiến cho Lâm Tam Tư và Bách Hợp đứng trong phòng không nhịn được mà bật cười.

Hoắc Dực quay đầu nhìn về phía cửa sổ, thấy nụ cười xinh đẹp của Lâm Tam Tư, khóe miệng không khỏi nhếch lên cười.

“Chỉ bằng mấy câu của ngươi mà Ninh vương sẽ tin sao? Sợ là ngươi còn chưa gặp được Ninh vương thì đầu đã lìa khỏi thân rồi.”

Lưu Sinh nói: “Tiểu sinh hại người ta thành như vậy, bị trừng phạt thế cũng đáng.”

Hoắc Dực chắp tay ra sau lưng, bông tuyết rơi xuống tấm áo choàng đen của hắn, gió thổi làm áo choàng bay lên, lộ ra trường sam màu trắng bên trong. “Trưa mai, ngươi mang mấy thứ kia đến bãi huấn luyện ngựa ở phía đông kinh thành, Ninh vương có ở đó.” Dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nếu qua được ải này thì tới phủ thái tử tìm ta.” Dứt lời liền xoay người rời đi.

Lưu Sinh đầu tiên là nghe được ngày mai Ninh vương ở khu huấn luyện ngựa, còn chưa kịp phản ứng thì lại nghe hắn nói đến phủ thái tử, đầu óc lập tức muốn nổ tung!

“Công tử, xin chờ một chút…”

Hoắc Dực làm như không nghe thấy, bước chân không hề dừng lại, hơi thở lạnh lẽo trên người càng thêm mạnh hơn.

Lưu Sinh thấy Hoắc Dực không có ý định muốn dừng lại thì đầu óc cũng dần thông suốt, nhìn bóng lưng cao lớn của Hoắc Dực, hắn mở trừng mắt, nói: “Công tử, không lẽ người là…”

Tống Cảnh Ngưỡng vẫn đứng nguyên chỗ đó, thấy vậy liền đưa tay vỗ mạnh lên gáy Lưu Sinh, trách mắng: “Lúc trước ta chỉ cảm thấy ánh mắt ngươi có vấn đề, chỉ để ý vẻ ngoài mà không chú ý đến nội tâm, cho nên mới bị Phẩm phu nhân mê hoặc! Hôm nay xem ra, ngay cả đầu óc ngươi cũng có vấn đề lớn rồi! Thân phận của chủ tử ta mà còn phải rêu rao nữa à? Ta thấy ngươi thật sự nên đi tìm đại phu khám xem thế nào!”

Tống Cảnh Ngưỡng lúc trước nhận được mật lệnh của Hoắc Dực, phái hắn chịu trách nhiệm điều tra chuyện của Ninh vương phi.Sau khi biết chân tướng sự tình, hắn cực kỳ cảm thấy đáng tiếc cho Lưu Sinh, bị một nữ nhân lừa gạt như vậy mà còn không biết, thật uổng công cho hắn từ nhỏ đã đọc sách thánh hiền! Đúng là làm mất mặt nam nhân!

Lưu Sinh che lại chỗ bị đánh đau, há to miệng không thể tin được, “Hắn là…Thái tử điện hạ sao?”


Tống Cảnh Ngưỡng thầm lắc đầu, đần đến hết thuốc chữa rồi! Lại nghĩ, nếu tên này mạng lớn, tương lai có thể sẽ trở thành đồng sự của hắn, vẫn nên cho hắn chút mặt mũi thì hơn.

Tống Cảnh Ngưỡng gật đầu nói: “Được, vẫn chưa ngốc đến mức phải chết, còn có cách cứu chữa.”

Lưu Sinh vẫn có chút hoang mang: “Vậy…Điện hạ bảo ta mang thứ gì đi gặp Ninh vương?”

Tống Cảnh Ngưỡng muốn hộc máu ngay lập tức, đáp: “Lệnh bài ra vào Ninh vương phủ, cùng với vật đính ước của ngươi và Phẩm phu nhân.”

Lưu Sinh nghĩ một chút rồi gật đầu, quả thật, nếu muốn Ninh vương tin lời hắn nói thì nhất định phải mang theo hai thứ đó mới được.

“Tại sao điện hạ lại muốn giúp ta?”

Tống Cảnh Ngưỡng lắc đầu, nhướn mày nói: “Điều này thì ta không biết, ngươi tự đi mà hỏi điện hạ.”

***

Lúc Hoắc Dực đi vào trong nhà, Bách Hợp và Lý tẩu đã cùng Tú Nha ra ngoài, trong phòng rất ấm, Lâm Tam Tư mặc áo lông màu trắng tựa bên cửa sổ, quay mặt nhìn về hướng Hoắc Dực, miệng nở nụ cười ấm áp.

“Lạnh như vậy mà nàng đứng ở cửa sổ làm gì?” Tuy đang trách móc nhưng giọng của hắn rất dịu dàng dễ nghe.

Lâm Tam Tư từ nãy vẫn đứng im ở trước cửa sổ, mắt không chớp nhìn gương mặt anh tuấn của Hoắc Dực, cắn môi đáp: “Chỉ muốn xem điện hạ thu nạp lòng người như thế nào thôi.”

“Xem đủ chưa?”

Hoắc Dực mỉm cười đi đến bên cạnh Lâm Tam Tư, giơ áo choàng của mình lên che cho nàng, chặn gió lạnh từ bên ngoài cửa sổ thổi vào.

Lâm Tam Tư từ trong ngực Hoắc Dực ngẩng đầu lên, nhìn hắn nói: “Dáng vẻ vừa rồi của điện hạ…Rất có khí phách nam nhân!”


Hoắc Dực bị lời của Lâm Tam Tư chọc cười, đưa tay nắm cằm nàng, nhíu mày nói: “Có người nào lại khen nam nhân nhà mình như nàng không?”

Lâm Tam Tư nghe Hoắc Dực nói “nam nhân nhà mình” một cách thoải mái như vậy, trong lòng vô cùng ấm áp: “Điện hạ cũng nói là nam nhân nhà mình đấy thôi, vậy ta muốn khen thế nào thì khen thế ấy!”

Hoắc Dực bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ nhàng vuốt mũi Lâm Tam Tư: “Tùy nàng.”

Hoắc Dực ôm Lâm Tam Tư đi đến bên cạnh lò sưởi, lúc này mới cởi áo choàng ra vắt trên bình phong.Lâm Tam Tư thì đi ra bàn, rót một chén trà rồi bưng tới.

Hoắc Dực nhận lấy trà, ôm Lâm Tam Tư ngồi xuống giường, khẽ nhấp một ngụm trà, nghe Lâm Tam Tư nói: “Điện hạ bảo Tống thị vệ đi thăm dò chuyện của Ninh vương phi sao?”

“Ừ.” Hoắc Dực đáp, nhìn ánh mắt híp lại tràn đầy sự sùng bái của Lâm Tam Tư, hắn cười nói: “Sao vậy, có vấn đề gì ư?”

Lâm Tam Tư lắc đầu đáp: “Không có, chỉ cảm thấy quá thần kỳ thôi, Ninh vương còn không tra ra được mà sao Tống thị vệ lại điều tra được?”

Hoắc Dực nheo mắt, môi nở nụ cười lạnh, xem thường nói: “Không phải là hắn không tra ra được, mà là không muốn tra.”

“Không muốn tra?” Lâm Tam Tư có phần kinh ngạc, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại: “Ý điện hạ là, Ninh vương biết rất rõ chân tướng sự việc sao?”

Hoắc Dực gật đầu, ánh mắt sâu thẳm khiến cho người ta nhìn mà lạnh run.

Lâm Tam Tư khẽ rùng mình, có câu nhất dạ phu thê, bách dạ ân (một đêm là vợ chồng thì trăm ngày sau vẫn còn tình nghĩa), huống hồ Ninh vương phi lại nhã nhặn lương thiện như vậy, Ninh vương sao có thể nhẫn tâm làm thế? Chỉ vì một Phẩm phu nhân thôi sao? “Thật đáng tiếc, một người tốt như Ninh vương phi, lại đi gả cho một kẻ bạc tình như Ninh vương…”

Hoắc Dực thấy sắc mặt Lâm Tam Tư trùng xuống, ngữ điệu cũng đau buồn, không khỏi ôm nàng chặt hơn một chút, “Sao nàng lại lo nghĩ cho Ninh vương phi như vậy?”

Lâm Tam Tư cảm thấy mình hơi nhập tâm quá rồi, nói mà không nghĩ gì hết, Ninh vương dù tốt hay xấu thì cũng là huynh đệ cùng cha khác mẹ của Hoắc Dực, sao nàng có thể tùy tiện nghị luận như vậy! “Không có, ta chỉ cảm thấy điện hạ rất hiệp nghĩa, không phải ai cũng có thể giúp được Ninh vương phi lúc này.”

Hoắc Dực sờ đầu Lâm Tam Tư, dịu dàng nói: “Không phải là ta trượng nghĩa, ta làm vậy là để đền ơn.”


“Gì cơ?”

“Có còn nhớ lúc ta rời kinh thành đã dặn nàng điều gì không?”

“Có.” Lâm Tam Tư nghĩ một chút rồi nói: “Ta vẫn nhớ, chàng bảo ta không được tùy tiện xuất phủ, chuyện mang thai cũng không được cho người khác biết.”

Hoắc Dực cười nói: “Biết vì sao không?”

Lâm Tam Tư cắn môi nói: “Có phải là vì điện hạ…Cảm thấy thân phận của ta không xứng với…”

Lâm Tam Tư còn chưa nói xong thì miệng đã bị Hoắc Dực dùng môi chặn kín, nàng mở to hai mắt nhìn gương mặt đang gần sát, xem ra mình đã lỡ lời rồi.

Hoắc Dực hôn một lúc lâu mới oán giận buông Lâm Tam Tư ra, nhìn đôi môi sưng đỏ của nàng, hắn khàn giọng nói: “Ta không muốn nàng gặp nguy hiểm.”

“Dạ?”

Lâm Tam Tư bị hôn đến choáng váng đầu óc, má hồng môi mọng rất đáng yêu, Hoắc Dực thầm thở dài, ôm chặt nàng vào ngực, chậm rãi nói: “Mặc dù ta bị giam cầm hai năm, nhưng ngôi vị thái tử vẫn chưa bị hủy bỏ, nếu để người khác biết là nàng mang thai hài tử của ta, thì hậu quả của nàng không cần nghĩ cũng biết.”

Lâm Tam Tư cũng không phải là không hiểu chuyện này, nàng chỉ là không chắc chắn mà thôi, dù sao Hoắc Dực cũng là thái tử, một thái tử điện hạ máu lạnh vô tình mà! “Điện hạ là bởi vì chuyện này nên mới không có ta xuất phủ sao?”

Hoắc Dực gật đầu: “Ta tuy đã an bài thỏa đáng, nhưng dù cẩn thận mấy cũng sẽ có sơ sót, lại để cho Ninh vương đưa An vương phi vào phủ.”

Lâm Tam Tư nghe Hoắc Dực nhắc tới An vương phi thì không khỏi cúi thấp đầu, không dám nhìn vào mắt Hoắc Dực, trong lòng không hiểu vì sao mà đột nhiên rất muốn biết thái độ của Hoắc Dực đối với An vương phi, liền lén lút nhìn sắc mặt của Hoắc Dực rồi nói: “An vương phi đến bất ngờ quá, nên ta không thể cự tuyệt…”

“Ừm.” Hoắc Dực bình thản đáp, hơi ôm chặt nàng hơn một chút, “Ta biết.”

Lâm Tam Tư vỗ về cái bụng, “Lúc đó bụng cũng lớn rồi, không kịp che dấu, chắc nàng ấy đã đoán ra được là ta mang thai.”


Gương mặt tuấn tú góc cạnh của Hoắc Dực khẽ lộ ra sự lạnh lẽo, “Nàng ta quả thật là đã biết, cũng chuẩn bị nói với người trong cung, nếu không có Ninh vương phi báo tin cho ta, chỉ sợ nàng đã…”

Ninh vương phi báo tin cho Hoắc Dực sao? Lâm Tam Tư nghe vậy thì rất kinh ngạc, thấy Hoắc Dực mím chặt môi, nàng liền tựa vào lòng Hoắc Dực, dịu dàng nói: “Điện hạ, không phải bây giờ ta vẫn rất tốt sao.”

“Là ta đã lầm, vẫn cho rằng nàng ta biết chừng mực.Chuyện này ta nhất định sẽ không nương tay đâu.” Lúc nói lời này, ánh mắt của Hoắc Dực toát ra sự lạnh lẽo, khiến cho người ta đột nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi.