Sủng Phi Đường

Chương 51

Trời trở nên rét đậm, Nam Dạ quốc nghênh đón trận tuyết lớn hiếm có, song dù vậy thì ở Ninh vương phủ vẫn vô cùng náo nhiệt, lý do là trong phủ tổ chức thiết yến mừng Phẩm phu nhân vào Tây Sương các, không chỉ có người trong phủ đến, mà ngay cả các vị phu nhân trong kinh thành cũng tới để chúc mừng.

Nguyên nhân không có gì hơn là vì Phẩm phu nhân này rất được sự sủng ái của Ninh vương.

Phẩm phu nhân là thứ nữ của tuần phủ đại nhân vùng Chiết Tây, Ninh vương tình cờ gặp được nàng và đem lòng yêu mến ngay lập tức, chỉ mấy ngày sau liền đón nàng vào Ninh vương phủ.Ban đầu tuần phủ đại nhân không cam tâm lắm khi gả con gái vào Ninh vương phủ làm thiếp, nhưng mẫu thân của Phẩm phu nhân thì rất tán thành.Tuy nói là làm thiếp, nhưng đối phương dù sao cũng là vương gia, gần đây cũng được hoàng thượng coi trọng, sau này cuộc sống của nữ nhi sẽ không phải chịu khổ.Dưới lời khuyên nhủ của mẫu thân Phẩm phu nhân, tuần phủ đại nhân liền thay đổi ý định ban đầu.

Từ ngày Phẩm phu nhân vào phủ, Ninh vương liền không qua đêm ở phòng của những thê thiếp khác nữa, ngay cả chỗ của Ninh vương phi hắn cũng chỉ tới có một lần.Cuộc sống của Phẩm phu nhân trôi qua rất thoải mái, đột nhiên hứng lên muốn học cách quản lý chuyện trong phủ, Ninh vương phi cũng đồng ý thương lượng với nàng ta chuyện này.

Kể từ khi mất đi hài tử, Ninh vương phi liền một lòng hướng phật, bình thường cũng quản không nổi chuyện trong phủ, nhưng vì Ninh vương đã giao chuyện quản lý Ninh vương phủ cho nàng, nên nàng phải nỗ lực mà làm, giờ giao lại cho Phẩm phu nhân, nàng liền trở nên nhàn hạ vô cùng.

Vị Phẩm phu nhân này tuy là thứ nữ, nhưng năng lực làm việc thì không hề tầm thường chút nào.

Sau khi tiếp quyền quản lý Ninh vương phủ, tất cả chuyện lớn chuyện nhỏ trong phủ đều phải hồi báo cho nàng, nếu bọn hạ nhân mà chậm trễ báo tin thì sẽ bị phạt đánh, có khi còn bị cắt mấy tháng tiền công.Đám hạ nhân trong phủ rất oán giận, nhưng cũng chỉ biết giấu trong lòng không dám nói, tùy ý để cho nàng ta tác oai tác quái trong phủ.

Có một ngày, một tên nô tài đi truyền lời của Phẩm phu nhân tới Ninh vương, nói thiếu mất mấy chữ mà bị Phẩm phu nhân sai người phạt đánh năm mươi trượng, tên nô tài kia sau đó bị thương đến mức nằm liệt giường.


Ninh vương nghe được chuyện này, lúc hạ triều trở về phủ thì khẽ nhíu mày, nhưng lại không nói gì, vẫn sủng ái Phẩm phu nhân như cũ, từ đó, sự uy nghiêm của Phẩm phu nhân trong phủ lại càng khủng khiếp đến mức không thể xâm phạm, bất kể nàng ta làm cái gì thì cũng phải coi là đúng, dù là trách phạt không lý do.

Song dù vậy thì Phẩm phu nhân vẫn cảm thấy chưa đủ.

Mẫu thân của nàng ta làm thiếp, nhưng nàng ta không muốn vận mệnh của mình cũng phải làm thiếp giống như mẫu thân.

Một ngày nọ, có một vị khách tới Ninh vương phủ, là một vị thư sinh hiền lành nho nhã.Hôm đó Ninh vương có việc nên không ở trong phủ, Phẩm phu nhân sau khi nghe hạ nhân bẩm báo liền mỉm cười, sai người đi nói với vị thư sinh kia ngồi ở phòng lớn chờ, còn mình thì quay vào trang điểm mặc y phục đẹp, sau đó mới lắc eo điệu đà đi gặp khách.

Vị thư sinh kia cứ nghĩ là chỉ cần chờ một lát là Ninh vương sẽ về, ai ngờ người tới lại là Phẩm phủ nhân.

Phẩm phu nhân có vẻ ngoài vô cùng kiều mỵ, khiến vị thư sinh nhìn mà ngây dại, lúc đứng lên còn không biết nên để tay chỗ nào.

“Vị này là…” Nha hoàn đi bên cạnh đang định lên tiếng giới thiệu thân phận của Phẩm phu nhân thì lại bị nàng ta giơ tay ngăn lại.

“Các ngươi lui xuống đi, đóng cửa lại.” Phẩm phu nhân ra lệnh, “Không có lệnh của ta thì không ai được phép đi vào.”

Theo lý thuyết thì cô nam quả nữ ở riêng trong phòng vốn không hay lắm, huống hồ một người lại là tiểu thiếp của vương phủ, nhưng bọn hạ nhân lại không dám làm trái lời Phẩm phu nhân, lập tức lui ra ngoài.


Cửa đóng lại, bên trong phòng chỉ còn lại Phẩm phu nhân và vị thư sinh kia, yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng tim đập của nhau.

Phẩm phu nhân mỉm cười đánh giá vị thư sinh kia, sau đó lấy khăn che miệng cười đi tới trước mặt người ta, thấy mặt hắn đã đỏ tới mang tai, ánh mắt si mê thì không khỏi nũng nịu nói: “Lưu công tử, có nhớ ta là ai không?”

Lưu Sinh vốn đang bối rối khi bị Phẩm phu nhân trêu chọc, nghe thấy giọng nàng thì toàn thân không khỏi run lên, lập tức ngẩng đầu nhìn vào mặt người đối diện.

Lưu Sinh kinh ngạc nói: “Hứa tiểu thư?”

“Là ta!” Phẩm phu nhân nhẹ nhàng đảo mắt, ống tay áo khẽ hất qua trước mặt Lưu Sinh, để lại một mùi hương thơm nồng thoảng qua. “Trí nhớ của Lưu công tử thật tốt!”

“Hứa tiểu thư là quốc sắc thiên hương, tiểu sinh sao có thể quên được!” Lưu Sinh chắp tay lại, sự lúng túng ban đầu đã giảm đi đôi chút, lời nói cũng lưu loát hơn, cười nói: “Hứa tiểu thư sao lại ở kinh thành?”

Phẩm phu nhân khẽ nhướn mi, ban nãy nàng không cho nha hoàn lên tiếng, chính là vì đoán rằng Lưu Sinh vẫn chưa biết là nàng đã trở thành tiểu thiếp của Ninh vương.Lưu Sinh là người Chiết Tây, dáng vẻ khôi ngô, có tài văn thơ xuất chúng, năm trước khi hắn đến quý phủ, hai người đã gặp nhau một lần, lúc ấy Phẩm phu nhân tuy rất thích tướng mạo của Lưu Sinh, nhưng nàng ta lại ghét hắn vì ngay cả đến nửa chức quan cũng không có, cho nên mới không muốn trò chuyện lâu với hắn.

Lưu Sinh thì khác, hắn sớm đã bị chinh phục bởi sắc đẹp của Phẩm phu nhân, nhưng cũng tự biết địa vị của mình nên không dám mộng ước xa vời.Không lâu sau hắn liền rời Chiết Tây để vào kinh thành khảo thủ công danh, tính ra cũng đã hơn nửa năm.

Trong lúc này, Phẩm phủ nhân đã được đưa vào Ninh vương phủ làm thiếp, chuyện này hắn đương nhiên là không biết.

“Ta có một vị biểu tỷ gả cho Ninh vương làm thiếp, mời ta tới kinh thành ở một thời gian ngắn, không ngờ lại gặp được Lưu công tử ở đây, tiểu nữ và Lưu công tử đúng là duyên phận chưa cạn!”


Phẩm phu nhân nói năng rất nhẹ nhàng, cộng thêm ánh mắt đưa tình thỉnh thoảng lại nhìn Lưu Sinh, khiến cho hắn cảm thấy như đang bay trên trời.

“Tiểu sinh cũng nghĩ như vậy, không ngờ lại ở nơi này gặp được Hứa tiểu thư.” Lưu Sinh lần này tới Ninh vương phủ là vì có chuyện muốn nhờ vả, mà hắn cũng biết rõ bản tính háo sắc của Ninh vương, hắn ta thường xuyên mở thiết yến trong phủ rồi mới các mỹ nữ đến vui đùa, mà Hứa tiểu thư này lại diễm lệ như vậy, vạn nhất để hắn nhìn trúng rồi lấy về làm thiếp…

Nghĩ tới đây, Lưu Sinh càng thêm sợ hãi, hắn vượt đường xa ngàn dặm tới kinh thành khảo thủ công danh cũng là vì Hứa tiểu thư, nếu giai nhân trở thành kiều thê của người khác rồi thì mọi việc hắn làm coi như vô ích sao!

Lưu Sinh liền lên tiếng thăm dò: “Sau khi Hứa tiểu thư tới kinh thành, vẫn luôn ở trong Ninh phủ sao? Hay là ở chỗ khác?”

“Ta không có ai thân thích ở kinh thành cả, nên tất nhiên là ở trong Ninh vương phủ rồi.”

“Ninh vương đối với Hứa tiểu thư…” Lưu Sinh dù sao cũng là người mới bước ra xã hội, nên trong lòng nghĩ gì thì sẽ nói ra luôn mà không che giấu, song lại thấy không ổn, hắn đang ở trong Ninh vương phủ, vạn nhất truyền đến tai của Ninh vương thì con đường công danh của hắn sẽ ra sao? Hắn nhanh chóng suy nghĩ lại rồi nói: “Ninh vương là biểu tỷ phu của Hứa tiểu thư, chắc hẳn sẽ đối đãi với Hứa tiểu thư rất nhiệt tình?”

Phẩm phu nhân rất hiểu tâm tư của nam nhân, thấy dáng vẻ do dự của Lưu Sinh thì trong lòng liền hiểu ngay.

“Thật ra thì ta cũng không muốn, công tử cũng biết tính của Ninh vương mà…” Phẩm phu nhân nói đến đây thì cố ý dừng lại, đưa mắt kiều mỵ nhìn Lưu Sinh một cái, ra vẻ khó xử nói: “Nhưng ta và biểu tỷ lớn lên bên nhau từ nhỏ, tình cảm rất thân thiết, biểu tỷ lại không muốn để ta ở bên ngoài, nếu ta từ chối thì không hay lắm.”

Lưu Sinh nghe xong, trong lòng vẫn có chút hoài nghi đối với Phẩm phu nhân, nhưng phần nhiều là không yên tâm về Ninh vương, thấy dáng vẻ yếu ớt của nàng, hắn chỉ hận không thể lập tức đưa nàng đi thôi. “Đợi tiểu sinh lần này thi đậu công danh, tiểu thư có nguyện ý cùng tiểu sinh trở về Chiết Tây không?”

“Có thật không?” Phẩm phu nhân ra vẻ vui mừng và xen lẫn chút thẹn thùng, nói: “Lưu công tử nguyện ý cùng ta trở về sao?”


Lưu Sinh lúc này đã say mê đến mức choáng váng rồi. “Đương nhiên.”

“Công tử hứa rồi đó nha.” Phẩm phu nhân kiều diễm nói: “Ta sẽ chờ Lưu công tử, Lưu công tử không được gạt ta nha.”

Giọng nói mềm mại nũng nịu khiến người Lưu Sinh như nhũn ra, nói: “Ta tuyệt đối không nuốt lời.”

Phẩm phu nhân nghe xong khẽ cười, nhún chân hành lễ với Lưu Sinh, nói: “Mong Lưu công tử sớm ngày lấy được công danh, đưa ta cùng trở về Chiết Tây.”

Lưu Sinh thấy vậy, vội vàng khom lưng đỡ Phẩm phu nhân, nhưng hai tay mới vừa chạm vào cánh tay của Phẩm phu nhân thì nàng đã thuận thế ngã vào ngực hắn, hắn không còn lựa chọn nào khác là ôm nàng vào lòng, ngửi mùi hương thơm nồng trên cơ thể nàng.

Lưu Sinh cố gắng áp chế cảm xúc trong lòng, nói: “Hứa tiểu thư…”

Phẩm phu nhân áp mặt sát vào ngực Lưu Sinh, cảm nhận hơi thở thuộc về nam nhân, dịu dàng nói: “Lưu công tử, từ lần trước sau khi gặp chàng ở trong phủ, ta đã nảy sinh tình cảm với chàng rồi, ngày nào cũng nhớ đến chàng.Lần này ta vào kinh, tuy là do được biểu tỷ mời, nhưng cũng là hy vọng có thể gặp được Lưu công tử…”

Lưu Sinh nghe nàng nói, trong lòng mềm nhũn cả lại, cánh tay đặt trên lưng Phẩm phu nhân không nhịn được mà chuyển động, nhưng nơi này dù sao cũng là Ninh vương phủ nên hắn vẫn có chút kiêng dè, động tác không dám mạnh mẽ quá.

Phẩm phu nhân lúc này như nắng hạn gặp mưa rào, cả người mềm yếu không xương dựa vào người Lưu Sinh, nhưng Lưu Sinh vẫn chậm chạp không hành động làm cho nàng rất bất mãn, vừa đưa mắt nhìn Lưu Sinh vừa mở rộng cổ áo, nói: “Lưu công tử, lúc này trong phủ không có ai, vương gia thì phải đến tối mới về…” Nàng chậm rãi nói, kiễng mũi chân ghé vào tai Lưu Sinh, thở nhẹ một cái khiến hắn không thể kìm chế nổi. “Chàng còn chờ gì nữa?”

Lưu Sinh lúc này không nhịn nổi nữa, lập tức mạnh mẽ cởi bỏ y phục trên người Phẩm phu nhân, hung hăng đè nàng xuống sàn.


Phẩm phu nhân nhắm chặt hai mắt, miệng nở nụ cười mãn nguyện.Tuy vào phủ đã lâu, Ninh vương lại hàng đêm ở trong phòng nàng, lần nào nàng cũng bị Ninh vương trêu chọc đến mê say, nhưng mỗi lần đến thời khắc mấu chốt thì Ninh vương lại dứt ra rồi rời đi, ngồi ở phòng nhỏ uống rượu giải sầu, để lại một mình nàng đang bị dục hỏa đốt người.

Lúc này đây, cuối cùng nàng cũng không còn phải nhịn nữa rồi.