Sủng Phi Đường

Chương 4: Ở chung

Trời vừa tờ mờ sáng, trong phòng bếp phủ thái tử đã có mùi thơm tỏa ra.

Lâm Tam Tư sáng ra đã ngồi bên bếp lò, Dung bà bà đã dặn trong ba bữa thì thái tử điện hạ coi trọng nhất là bữa sáng, vì thế mà Lâm Tam Tư phải hao tốn không ít tâm tư để chuẩn bị.

Lâm Tam Tư sau khi hỏi Dung bà bà thì biết là thái tử điện hạ thích ăn cháo vào buổi sáng, mà cháo đậu đỏ hay cháo đậu xanh thì tương đối dễ làm, nhưng thức ăn kèm thì có hơi phức tạp, ví dụ như xôi nắm, củ sen xào, thịt vịt, gà luộc, cá chưng xì dầu… làm khá mất thời gian, vì để cho thức ăn không mất đi hương vị ban đầu, bình thường Lâm Tam Tư đều đợi điện hạ tỉnh dậy rời đi rồi mới vào bếp chuẩn bị, nhưng đêm qua hầu như không ngủ nên sáng nàng dậy hơi muộn, lúc này hơi vội vàng một chút.

Đầu tiên là cháo đậu xanh, đầu tiên Lâm Tam Tư vo một ít gạo rồi bỏ vào nồi, đổ thêm chút đỗ xanh, sau đó nhóm lửa đun; tiếp đó là đến xôi nắm, gạo nếp đêm qua đã ngâm nước lạnh rồi, thịt lợn cũng mới làm sạch hôm qua, nàng đem thịt lợn đi rửa lại rồi băm ra, cho gia vị và lòng trắng trứng vào trộn đều, nặn thành những viên tròn, bên ngoài bọc một lớp gạo nếp, cuối cùng cho vào nồi hấp; sau khi làm xong vẫn còn dư lại rất nhiều nhân không dùng tới, vừa lúc lại có rất nhiều ngó sen tươi, cho nên Lâm Tam Tư chuyển món sen xào thành sen kẹp thịt chiên.Đầu tiên nàng rửa sạch củ sen, cắt thành từng miếng lớn không mỏng không dày, khéo léo nhồi nhân thịt vào, lại nhúng vào chỗ lòng trắng trứng và bột mỳ đã trộn trước đó rồi cho vào chảo dầu, đợi đến khi từng miếng chuyển thành màu vàng óng ánh thì bỏ ra đĩa.

Lâm Tam Tư vừa cắt sen vừa để ý đến nồi xôi hấp, không để ý nên để bị cắt vào tay, máu đỏ lập tức chảy ra, đau thấu cả ruột gan, nước mắt lưng tròng, mắt thấy máu ngày càng chảy nhiều, nàng cũng không dám chậm trễ mà tìm mảnh vải thưa sạch sẽ để băng ngón tay lại, sau đó tiếp tục nấu ăn, may mà vết thương không sâu lắm, tuy trên vải có thấm một ít vết máu đỏ sẫm, nhưng máu ở miệng vết thương thì đã ngừng chảy rồi.

Vị trí phòng bếp phủ thái tử đã được chọn lựa kỹ từ trước, cách phòng ăn rất gần, chỉ cần đi xuyên qua một cái hành lang gấp khúc và một chòi nghỉ mát là đến.Cửa sổ phòng bếp đối diện với cửa chính phòng ăn và chòi nghỉ mát, đứng trước cửa sổ là có thể nhìn thấy chòi nghỉ mát và cửa phòng ăn.Bởi vì trời nóng, phủ thái tử lại không có người bên ngoài, thái tử điện hạ liền đổi địa điểm dùng cơm từ phòng ăn chuyển ra chòi nghỉ mát, ngồi đó có thể nhìn thông được tứ phía, quan trọng là Lâm Tam Tư không cần phải ghi nhớ thời gian giữa các bữa ăn nữa, chỉ cần Hoắc Dực ngồi xuống chỗ đình nghỉ mát là nàng sẽ tự động mang thức ăn lên.


Hoắc Dực vừa ngồi vào chỗ thì củ sen chiên cũng vừa làm xong, thời gian vừa vặn không sớm không muộn, tâm Lâm Tam Tư vốn khẩn trương cuối cùng cũng được thả lỏng! Nàng múc một chén cháo đậu xanh, bày sáu miếng sen chiên, bốn viên xôi thịt, một ít dưa chua và thịt vịt ra đĩa rồi dùng khay bạc bưng ra chòi nghỉ mát.

Sau khi xếp thức ăn trong khay bạc ra bàn, đặt ở trước mặt Hoắc Dực, Lâm Tam Tư liền cầm khay bạc lui ra phía sau hai bước, đứng nghiêm tại một góc lương đình, lúc này y phục của nàng sớm đã ướt đẫm, tóc mái cũng ướt dính vào trán, dáng vẻ nhìn không được tốt lắm.

Trái lại hôm nay tinh thần của Hoắc Dực rất thoải mái, tuy trên người chỉ mặc một bộ y phục trắng dài, nhưng cổ áo và tay áo lại được may thêm một tầng gấm Tô Châu khác biệt, làm tăng thêm sự phong lưu phóng khoáng của hắn, tôn quý vô cùng.

Tâm tình Hoắc Dực tựa hồ rất tốt nên nói nhiều hơn thường ngày một chút, nhìn thoáng qua mấy món ăn trước mặt, trong ánh mắt hắn chợt lóe lên một tia phức tạp, chỉ vào một trong số các món rồi hỏi: “Đây là cái gì?”

Lâm Tam Tư tiến lên một bước, đáp: “Hồi điện hạ, đây là củ sen kẹp thịt chiên.”


Hoắc Dực nghe xong, ánh mắt lạnh nhạt liếc qua mặt Lâm Tam Tư, thanh âm đạm mạc như thường nói: “Ngươi làm?”

Lâm Tam Tư gật đầu: “Là nô tỳ làm.”

Hoắc Dực không nói chuyện nữa, hắn ăn mấy thìa cháo đậu xanh cùng đồ ăn kèm, chiếc đũa thủy chung không động vào món củ sen kẹp thịt chiên.Lâm Tam Tư thấy vậy liền gấp gáp vô cùng, món này phải ăn ngay khi vừa làm xong thì sẽ rất giòn và thơm, chờ lát nữa thì nó sẽ nguội và mềm đi, ăn không còn ngon như trước nữa!

Nhưng vội thì vẫn chỉ là vội, Lâm Tam Tư cũng không thể trực tiếp mở miệng bảo điện hạ ăn món sen kẹp thịt chiên mà nàng làm a! Mắt thấy chén cháo đậu xanh chỉ còn lại nửa bát, nếu không lên tiếng thì món đó nàng làm uổng công rồi! Lâm Tam Tư rất sốt ruột, bèn chỉ vào đĩa thức ăn, cắn răng mở miệng nói: “Điện hạ, người nếm thử sen…”

Vừa mới mở miệng, Lâm Tam Tư liền trơ mắt nhìn Hoắc Dực đưa đũa hướng về phía đĩa sen chiên, gắp một miếng rồi dừng lại, tầm mắt chuyển qua trên mặt nàng, lông mày hơi nhướn lên, thanh âm như nhạc khí phát ra từ đôi môi mỏng: “Ngươi nói cái gì?”


Lâm Tam Tư ngưng bặt, chậm rãi thu tay về, nuốt lời muốn nói vào trong bụng, ngốc nghếch sửa lại: “Sen... hôm nay thời tiết đẹp thật!”

Nơi nào đó trong lòng Hoắc Dực như bị một thứ gì đó cào nhẹ, đáy mắt lạnh lẽo thế nhưng lại thoáng lên nét cười, khiến trong phút chốc cả tòa lương đình đều trở nên ấm áp, Lâm Tam Tư nhìn đến ngây người, vào phủ đã nhiều ngày, nhưng nàng chưa từng thấy Hoắc Dực cười như vậy, đợi nàng phục hồi lại tinh thần thì đôi mắt kia cũng khôi phục lại sự lạnh lùng thâm thúy như trước.

Lâm Tam Tư hoảng hốt tưởng vừa rồi là ảo giác, bèn đưa tay xoa xoa mắt, bên tai lại truyền đến giọng nói của Hoắc Dực: “Ngươi đi rửa mặt rồi tới dùng bữa sáng luôn đi.” Dừng một chút, hắn thản nhiên nói tiếp:“Trong phủ cũng không có người khác.”

“Dạ?” Lâm Tam Tư nghiêng đầu nhìn Hoắc Dực, giống như là nàng chưa nghe rõ hắn nói gì.

Xưa nay tính tình Hoắc Dực rất lạnh lùng, việc gì cũng không muốn nhắc lại hai lần, Lâm Tam Tư hỏi như vậy khiến hắn có chút không kiên nhẫn, nói: “Ngươi nên tự nhìn mặt mình đi.” Hoắc Dực nói xong cũng không nhìn Lâm Tam Tư nữa, lại tự mình gắp một miếng sen chiên khác.

Lâm Tam Tư dùng tốc độ nhanh nhất đi về phòng rồi cầm lấy gương soi, lập tức giật mình kêu to lên, má phải của nàng không biết từ lúc nào lại bị dính một vết nhọ nồi, đen thui đen thui…

Lâm Tam Tư nhanh chóng đi rửa mặt, nghĩ Hoắc Dực ăn xong hẳn sẽ bận rộn đi làm việc nên nàng cũng không vội chạy về lương đình mà đi tắm rửa, lúc thay y phục sạch quay về lương đình thì phát hiện Hoắc Dực thế mà vẫn chưa đi! Chưa đi! Dưới ánh mặt trời, trong lương đình, hắn đứng chắp tay ra sau lưng, gió thổi lên mái tóc đen cùng bộ áo trắng dài của hắn, đôi mắt đen như mực, đẹp giống như một bức họa, khiến người ta không đành lòng phá vỡ.


Hoắc Dực quay đầu thấy Lâm Tam Tư đang đứng ở dưới thềm đá, hai mắt hơi nheo lại, thản nhiên nói: “Đến đây.”

Lâm Tam Tư có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng chạy chậm qua.“Thực xin lỗi, điện hạ, y phục của nô tỳ bị thấm mồ hôi, nên nô tỳ mới đi tắm rửa.” Nói xong lại cảm thấy giải thích như vậy với một nam nhân tựa hồ không được tốt lắm, bèn xấu hổ ngậm miệng. “Nô tỳ lập tức đi thu dọn ngay.”

Hoắc Dực buông mi nhìn nàng một cái, ánh mắt lạnh nhạt liếc qua tay trái nàng, nói: “Dùng xong bữa sáng rồi đến thư phòng ta một chuyến.” Sau đó liền nhẹ nhàng rời đi.

Lâm Tam Tư sững sờ tại chỗ, trong lòng chỉ cảm thấy rất kỳ quái, chẳng lẽ điện hạ ở lại chỗ này không phải để ngắm phong cảnh? Hay vì có chuyện muốn nói với nàng nên mới đợi ở đây rồi bảo nàng tới thư phòng?

Không lẽ nàng lại làm chuyện gì sai ư?

Lâm Tam Tư ngồi vào bàn, thấy trong đĩa vốn có sáu miếng sen kẹp thịt chiên thì bây giờ chỉ còn lại hai miếng, trong lòng cảm thấy rất thỏa mãn, xem ra điện hạ rất hài lòng với tay nghề của nàng, tục ngữ không phải đã nói, bắt được dạ dày của nam nhân, chính là bắt được tâm của người ta luôn rồi, tâm của điện hạ nàng cũng không mấy để tâm, mà cái nàng cần chính là quyền lực của người!