Sủng Phi Đường

Chương 38

Sáng sớm, Lâm Tam Tư ăn xong bữa sáng rồi đến thư phòng tưới nước cho cây, lau dọn tủ sách.Ngày nào nàng cũng quét dọn thư phòng, cho nên cũng không bẩn lắm, lau một lượt mà khăn vẫn sạch, nhìn khăn lau trong tay, Lâm Tam Tư cười không ra tiếng, không biết từ lúc nào mà việc dọn dẹp thư phòng đã trở thành thói quen của nàng.

Mặt trời mới mọc nên ánh nắng rất chan hòa, Lâm Tam Tư ngồi xuống bên cạnh cửa sổ thư phòng, hôm nay hẳn là phải có thư đến.

Đột nhiên, ngoài hành lang phủ thái tử đột nhiên vang lên tiếng pháo nổ và hoan hô của mọi người.Lâm Tam Tư đứng lên đi ra ngoài nhìn, nhưng vì bức tường quá cao, có kiễng chân hết sức thì cũng không nhìn thấy gì bên ngoài.

Thấy Bách Hợp đang đi về phía thư phòng, nàng liền hỏi: “Bách Hợp, bên ngoài có chuyện gì vậy?”

“Không biết nữa ạ, Lý tẩu đã ra ngoài xem rồi, lát nữa sẽ có tin tức.” Bách Hợp bưng một bát nho xanh đã rửa sạch đưa tới, Lâm Tam Tư tiện tay cầm một quả bỏ vào miệng, Bách Hợp nhìn mà chảy nước miếng, nói: “Tiểu thư, lúc rửa nho nô tỳ đã ăn thử một quả, chua muốn rụng răng luôn, người thích ăn chua như vậy, trong bụng có thể là một tiểu vương gia đấy!”

“Câu ăn chua sinh con trai ăn cay sinh con gái không thể tin được.” Lúc nói, Lâm Tam Tư lại cầm một quả nho ném vào miệng: “Người ta còn nói bụng nhọn là nam hài, bụng tròn là nữ hài, em nhìn cái bụng tròn của ta đi, nếu nói như vậy thì chính là nữ hài rồi! Cho nên ấy mà, không nên quả tin tưởng vào mấy câu kia.”

Bách Hợp cong miệng cười: “Tiểu thư, nếu người sinh đôi cả nam cả nữ thì tốt quá nha!”

“Chuyện này cũng không phải do ta quyết định được!” Lâm Tam Tư vỗ về cái bụng bốn tháng, nói: “Với lại vài ngày trước Hoa đại phu tới bắt mạch đã nói là chỉ có một bảo bảo thôi mà!”

“Tiểu thư, lần sau Hoa đại phu đến, tiểu thư bảo ông ấy bắt mạch xem là tiểu vương gia hay tiểu quận chúa đi!”


Lâm Tam Tư bật cười: “Mệt em quá, người ta là đại phu chứ đâu phải thần tiên, sao có thể nhìn ra trong bụng ta có nam hài hay nữ hài được!”

Bách Hợp đang muốn nói tiếp thì thấy Lý tẩu từ phòng ngoài chạy vào, liền hỏi: “Lý tẩu, là nhà ai thành thân sao?”

Lý tẩu liên tục xua tay,vui vẻ nói: “Không phải nhà ai thành thân, mà là điện hạ sắp về kinh rồi!”

Bách Hợp cũng vui theo, vội vàng đi tới hỏi tiếp: “Điện hạ thật sự sắp về rồi sao?”

“Đúng vậy! Ta hỏi mọi người sao lại đốt pháo nhiều thế, thì ra là điện hạ của chúng ta đánh thắng trận rồi, bọn Hồ nhân man rợ đã hoàn toàn quy phục Nam Dạ quốc, khiến dân chúng trong kinh thành đều hồ hởi ăn mừng!” Lý tẩu nói xong liền vội vàng bước nhanh tới trước mặt Lâm Tam Tư, “Lâm cô nương cuối cùng cũng hết khổ rồi, chờ điện hạ trở về, hoàng thượng cũng sẽ giải trừ lệnh cấm, Lâm cô nương chờ hưởng phúc đi!”

Lời của Lý tẩu vang lên rất rõ ràng bên tai, nhưng lại khiến Lâm Tam Tư trở nên mơ hồ, rõ ràng nàng nhớ điện hạ phải mất đến một năm mới đánh bại được quân Hồ cơ mà, sao giờ lại nhanh như vậy? Chẳng lẽ sau khi sống lại, mọi chuyện đều đã khác lúc trước?

“Lý tẩu, chuyện điện hạ trở về kinh, Hà đại nhân không thể nào không biết, sao không thấy hắn tới đây thông báo vậy?”

Lâm Tam Tư trong lòng có chút sợ hãi, mọi chuyện xảy ra vượt quá phạm vi hiểu biết của nàng, kiếp trước Hoắc Dực trở về kinh trong tình trạng bị thương nặng, còn kiếp này không biết thế nào.Hà Tất Kỳ là người vô cùng thận trọng, nếu nhận được tin điện hạ sắp trở về thì nhất định sẽ tới đây báo cho nàng biết mới phải, nhưng bây giờ ngay cả bóng dáng của hắn cũng không thấy đâu.

Liệu có phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn không?


Nghĩ tới đây, Lâm Tam Tư cảm thấy tim mình như bị bóp chặt lại, không thể thở được.

Lý tẩu và Bách Hợp nghe Lâm Tam Tư hỏi vậy thì ngẩn cả người, cùng liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ. “Đúng vậy a, tin điện hạ chiến thắng trở về, theo lý mà nói thì Hà đại nhân phải là người biết đầu tiên.”

Bách Hợp nói: “Hay là Hà đại nhân còn phải chuẩn bị đón điện hạ trở về? Hoặc mới biết tin nên đang trên đường tới đây?”

“Chắc không đâu.” Lâm Tam Tư lắc đầu, Hà Tất Kỳ làm việc đâu ra đấy, đương nhiên sẽ không bận đến mức ngay cả thời gian tới đây báo tin cũng không có. “Lý tẩu, ngươi có hỏi được là khi nào điện hạ về kinh không?”

“Ngoài kia họ bảo là năm ngày nữa.”

“Năm ngày nữa, nói vậy thì điện hạ đã lên đường được mấy ngày, nếu thế thì Hà Tất Kỳ chắc chắn phải biết rồi.” Lâm Tam Tư cố gắng giữ bình tĩnh, nói: “Lý tẩu, ngươi tìm cách báo cho Hà đại nhân là ta muốn gặp hắn.”

“Nô tỳ đã biết.” Lý tẩu gật đầu rồi bước nhanh ra ngoài.

Bách Hợp thấy sắc mặt Lâm Tam Tư căng thẳng, không biết phải làm thế nào để an ủi, chỉ nói: “Tiểu thư, người đừng nóng vội, nô tỳ ra đường hỏi thăm chút tin tức xem sao.”


Lâm Tam Tư nghĩ cũng chỉ có cách đó, ba người các nàng bị nhốt ở phủ thái tử, tình hình bên ngoài đều là Hà Tất Kỳ báo, nếu Hà Tất Kỳ còn chưa tới, vậy thà để cho Bách Hợp đi hỏi thăm chút chuyện, như vậy còn dễ chịu hơn là cái gì cũng không biết. “Cũng được, em đi đi, chú ý an toàn.”

“Tiểu thư yên tâm.”

Sau khi Lý tẩu và Bách Hợp rời đi, chỉ còn lại một mình Lâm Tam Tư ở trong phủ, trong lòng nàng lo lắng nên đứng ngồi không yên, cứ đi tới đi lui trong hành lang, thỉnh thoảng lại nhìn ra phía cửa, cuối cùng quyết định đi ra cửa chờ.

Lý tẩu và Bách Hợp cũng rất nhanh chóng trở về.

Bách Hợp mang về tin tức không khác gì mấy điều Lý tẩu nói, điện hạ anh dũng chiến thắng, bắt được Hồ vương, Hồ tộc hoàn toàn khuất phục, ít ngày nữa sẽ trở về.

Còn tin tức Lý tẩu mang về lại khiến cho Lâm Tam Tư càng thêm sinh nghi, đêm qua Hà đại nhân đột ngột rời khỏi kinh thành, đến giờ vẫn chưa về, người của Hà phủ cũng không biết là Hà đại nhân đi đâu.

Mọi chuyện xảy ra trùng hợp khiến nỗi lo lắng trong lòng Lâm Tam Tư càng thêm sâu hơn, nàng đoán nhất định đã xảy ra chuyện quan trọng nên Hà Tất Kỳ mới đi mà không thông báo như vậy, mà nơi hắn đi, khẳng định là có liên quan đến Hoắc Dực.

Nguyên một ngày Lâm Tam Tư lo lắng u sầu, cơm cũng không nuốt nổi mấy miếng, ngay cả chuyện vào thư phòng luyện chữ sau giờ ngọ cũng gác lại.

“Tiểu thư, người ăn thêm một chút đi.” Mắt thấy trời đã tối, mà Lâm Tam Tư hầu như chưa ăn được gì, Bách Hợp và Lý tẩu rất lo lắng, cơm tối cứ nguội rồi lại đem hâm nóng lại nhiều lần, các nàng mà không khuyên nhủ thì sợ là Lâm Tam Tư còn chẳng ăn được một miếng cơm. “Điện hạ nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, người đừng nên suy nghĩ nhiều, đói bụng lại hại thân thể, điện hạ thấy sẽ đau lòng.”

“Đúng vậy Lâm cô nương, người nên suy nghĩ theo chiều hướng tốt đi.” Lý tẩu thấy Bách Hợp khuyên nhủ hồi lâu mà Lâm Tam Tư vẫn không xoay chuyển, liền nói: “Vả lại, nếu điện hạ xảy ra chuyện thì trong kinh thành có ai mà không biết? Nếu thế thì mọi người sẽ không hoan hô ăn mừng như vậy đâu!”


Lâm Tam Tư trong lòng cười khổ, không phải là nàng quá bi quan, mà là sau khi trải qua nhiều chuyện, nàng hiểu được trên đời này lòng người hiểm ác cỡ nào, có những chuyện đến người trong cung còn không biết, huống hồ là người bình thường?

Lâm Tam Tư thấy Lý tẩu và Bách Hợp cũng mệt mỏi cả ngày rồi, còn vẫn kiên trì tìm mọi cách dỗ nàng, trong lòng có phần áy náy, nói: “Hai người ăn xong thì về phòng nghỉ ngơi trước đi, ta ngồi một chút nữa rồi ngủ.”

“Tiểu thư…”

Bách Hợp còn muốn khuyên nữa nhưng Lâm Tam Tư đã xua tay, nói: “Ta không sao, hôm qua ngủ nhiều nên bây giờ chưa buồn ngủ, để ta yên tĩnh một mình chút đi.”

Lý tẩu thấy Lâm Tam Tư vẫn cố chấp thì liền ra hiệu cho Bách Hợp, nói: “Lâm cô nương, trong bếp còn nhiều việc chưa làm xong, nô tỳ và Bách Hợp sẽ không đi ngủ ngay, nếu người có việc gì thì hãy gọi chúng nô tỳ một tiếng.”

Lâm Tam Tư gật đầu nói: “Ta biết rồi.”

Lý tẩu và Bách Hợp vừa ra khỏi Thanh Lan các thì nghe thấy tiếng đập cửa, sau đó là một giọng nói rất quen thuộc vang lên.

Hà Tất Kỳ đứng bên ngoài nói: “Ta là Hà Tất Kỳ, mau mở cửa.”

Lý tẩu nghe vậy liền vội vàng chạy ra mở cửa, Bách Hợp thì cuống quýt chạy ngược lại, vừa chạy vừa la: “Tiểu thư, Hà đại nhân tới, Hà đại nhân tới.”

Lâm Tam Tư ngồi ở hành lang đương nhiên cũng nghe thấy tiếng đập cửa, lại nghe tiếng Bách Hợp kêu, liền mau chóng đứng lên bước ra khỏi Thanh Lan các.