Sủng Phi Của Vương: Ái Phi Thiếu Quản Giáo

Quyển 2 - Chương 97: Chương 36.3

Giọng nói của hắn rất khàn, bởi vậy cùng không nói chuyện nhiều, lời nói ra cũng rất đơn giản.

Khúc Vô Nham đẩy lông mi trên trán, nhẹ giọng thở dài. Ngươi không chê ta già, ta còn ghét bỏ ngươi nhỏ.

Vì thế, theo lời của tiểu thư đồng ra vẻ ông cụ non, mấy người đã quyết định cùng nhau đi lên núi.

Vẫn là đi đến đỉnh núi, chẳng qua trải qua một lần tuyết lở, tuyết đọng trên Tuyết Sơn đã trở nên thưa thớt, một lần giẫm xuống là một dấu chân thật sâu trên tuyết, thần kinh đề phòng cảnh giác của mọi người cũng nâng lên cao nhất.

Từng bước chân một cực kì chậm chạp.

Sắc trời dần dần tối sầm xuống, mà lúc này bọn họ đã sắp tới đỉnh núi, không thể không bỏ đi ý niệm xuống núi ban đầu, nếu đêm nay xuống núi, ngày mai trở lên cũng không dễ dàng như vậy, vì thế, chỉ có thể ở lại qua đêm trên Tuyết Sơn.

Trong suốt một quá trình tìm kiếm buồn tẻ vô vị, có thêm hai người, nhất là tiều thư đồng nhìn như ngây thơ hồn nhiên, mở miệng nói chuyện lại vô cùng sắc bén, hành trình cũng trở nên thú vị hơn.

Tuyết Sơn cực kì lạnh lẽo, nhất là qua đêm, từng trận khí lạnh gấp mấy lần ban ngày, mấy người tìm một khối nham thạch lớn làm chỗ ngồi chắn gió, tìm khắp xung quanh tuyết, mới kiếm được vài nhánh cây khô.

Đốt lửa, mọi người dựa lưng vào nham thạch, ngồi xuống vây quanh đống lửa, đem đống lửa vây vào giữa.

Tiểu thư đồng giống như muốn xác minh lời nói nàng xem trọng Khúc Vô Nham, từ bỏ chủ tử hắc diện nhân của nàng, quả thật muốn ngồi bên cạnh Khúc Vô Nham, không có võ công nàng mặc áo bông thật dày, vẫn cảm thấy lạnh như cũ, cả người run cầm cập nhờ vào trên người Khúc Vô Nham sưởi ấm.

Sắc mặt Khúc Vô Nham khẽ trầm xuống, hắn không thích người khác tới gần, nhất là người xa lạ, mấy lần suýt chút nữa không nhịn được muốn bóp gãy cổ tiểu quỷ này.

Nhưng lại thấy Quân Lam Tuyết dường như rất thích tiểu quỷ này, đành phải nhịn xuống, phá lệ để cho người lạ dựa vào người hắn.

Thủy Nhược bĩu môi, kì quái nói: "Ta nói tiểu cô nương, Vô Nham đại ca thế nhưng lại có vị hôn thê, tuy rằng tuổi ngươi còn nhỏ, nhưng cũng không thể không chút kiêng kị nào ở trước mặt vị hôn thê của người ta, công khai ôm ấp như thế."

Nghe vậy, hắc diện nhân nhìn sang hướng Khúc Vô Nham cùng Quân Lam Tuyết, đôi mắt trong gió rét khác thường lạng như băng.

Tiểu thư đồng nhô đầu ra từ trong lòng Khúc Vô Nham, quan sát Thủy Nhược: "Vị hôn thê của Vô Nham ca ca là ngươi?"

Sắc mặt Thủy Nhược cứng đờ, khinh miệt xì một tiếng: "Nói hươu nói vượn, vị hôn thê của Vô Nham đại ca là nàng." Một tay nàng chỉ về hướng Quân Lam Tuyết, tức giận trừng mắt đẹp.

"Ồ." Tiểu thư đồng gật đầu làm như thật: "Nói cũng đúng, ngươi thô lỗ như vậy, Vô Nham ca ca làm sao có thể lấy ngươi làm nương tử."

"....." Thủy Nhược bị sặc một ngụm nước bọt, ôm ngực ho mãnh liệt, lại còn nói nàng thô lỗ.

Tiểu thư đồng đem ánh mắt chuyển về hướng Quân Lam Tuyết, nghiêm trang nói: "Này, Tuyết Nhi tỷ, ngươi đem Vô Nham ca ca tặng cho ta đi, ta sẽ giúp ngươi tìm một nam nhân, thế nào?"

Quân Lam Tuyết mỉm cười, nhìn bộ dạng đại tiểu quỷ của nàng kia, trong lòng không khỏi nổi lên tâm trạng trêu tức, trêu chọc nàng: "Ngươi muốn giúp ta tìm một tên nam nhân? Được a, vậy ngươi nói đi, ngươi phải giúp ta tìm thế nào?"

Tiểu thư đồng lắc đầu: "Không phải ta muốn giúp ngươi tìm thế nào, là ngươi nói ngươi muốn nam nhân của ngươi phải như thế nào, nam nhân trong thiên hạ nhiều như vậy, a, có người giống chủ tử của ta như vậy, cũng có kẻ giống Vô Nham ca ca như vậy, ngươi muốn loại nào? Ngươi cứ việc nói, chỉ cần nói được, chủ tử nhất định sẽ giúp ngươi tìm được."

Nàng đối với chủ tử không làm được của mình rất có lòng tin.

Hắc diện nhân khẽ cong miệng, bắt đầu có chút hối hận khi mang tiểu tử kia lên núi.

"Ngươi nói là yêu cầu à." Quân Lam Tuyết mỉm cười.

"Đúng a, có yêu cầu gì ngươi cứ việc nói!" Tiểu thư đồng khí phách hiên ngang, vỗ ngực: "Ngươi đem kiểu nam nhân muốn gả cho nói ra, ta mới có thể kêu chủ tử xem xét giúp ngươi."

Nghe vậy, Khúc Vô Nham hơi kinh ngạc một chút, vấn đề này hỏi rất hay, Tuyết Nhi muốn gả cho kiểu nam nhân như thế nào?

Ừ, hắn..... Cũng rất muốn biết.

Hắc diện nhân nhíu mày,thân thể cũng nghiêng sang, dựa trên tảng đá lớn, nhắm mắt dưỡng thần nghỉ ngơi nhìn như không có hứng thú, lỗ tai lại giật giật nhỏ đến không thể nghe thấy.

Quân Lam Tuyết làm như thật vuốt cái cằm không có râu tự hỏi trong chốc lát, sau đó chậm rãi mở đôi môi đỏ mọng nói: "Ừ, người ta muốn gả kia, chiều cao không thể không đủ."

Chiều cao? Khúc Vô Nham so chiều cao chính mình, này, hắn tuyệt đối không có vấn đề.

Hắc diện nhân hơi trở thân mình, tiếp tục ngủ.

"Còn gì nữa không, còn có yêu cầu gì?" Tiểu thư đồng lập tức hỏi, vấn đề chiều cao này rất dễ xử lí.

"Còn có....." Bên môi Quân Lam Tuyết có một tia cười xấu xa, nói: "Dáng người không thể quá gầy."

Dáng người? Khúc Vô Nham nhìn dáng người chính mình, nhẹ nhàng thở ra, cũng tuyệt đối không có vấn đề.

Hắc diện nhân tiếp tục trở mình, lại tiếp tục ngủ.

"Cái này có thể, thực đơn giản, cái khác đâu, còn có yêu cầu gì?" Tiểu thư đồng không ngừng cố gắng, vì có được Vô Nham ca ca, nàng phải cố gắng một phen!

"Tóc không thể quá rối." Quân Lam Tuyết nói.

Tóc? Khúc Vô Nham sờ sờ đầu của mình, sắc mặt cứng đờ, không ổn, cả ngày hôm nay đều bôn ba ở ngoài, lọn tóc sau đầu đã có chút rối loạn!

Hắc diện nhân lay động nhỏ đến không thể nghe thấy, lại trở mình, tiếp tục ngủ.