Sủng Phi Của Vương: Ái Phi Thiếu Quản Giáo

Quyển 2 - Chương 19: Chương 18: Không cần cự tuyệt ta

"Tỉnh...tỉnh..."

"Tuyết Nhi, Tiểu Tuyết Nhi tỉnh tỉnh. . . . . ."

Là ai đang kêu nàng?Đầu óc Quân Lam Tuyết hôn mê một hồi, hai mắt mù mịt mở ra, đập vào mắt nàng là một mảng mờ mịt.

Bốn phía cực kỳ ẩm ướt và im ắng, cây cối rậm rạp giống như có ma quỷ, nhìn không được rõ ràng. Ở trước mắt nàng, tất cả đều cực kỳ mơ hồ.

"Tuyết Nhi, ngươi đã tỉnh?" Bên tai truyền đến một âm thanh vừa xa lạ vừa

quen thuộc. Lập tức, Quân Lam Tuyết quay đầu lại, nhìn thấy Khúc Vô Nham đang ngồi ở bên cạnh mình, nhìn thấy nàng tỉnh lại, lộ ra vẻ tươi cười

trên mặt.

"Tiểu Tuyết Nhi, ngươi cuối cùng cũng tỉnh."

"Tại sao ngươi lại ở đây?" Vừa nhìn thấy hắn, lập tức Quân Lam Tuyết bò dậy, cảm thấy thật khó tin.

Vừa nhích nhẹ, phát hiện trên dưới toàn thân đều đau nhức không dứt, nàng… không thể ngờ rằng mình không có chết.

Nhưng, điều này hình như không đúng, không phải nàng đã rơi xuống vách núi sao, vì sao Khúc Vô Nham lại ở đây?

Dường như muốn trả lời cho những nghi hoặc trong lòng nàng, Khúc Vô

Nham nhẹ nhàng kéo nàng vào trong lòng, "Thật may, ngươi không có việc

gì, Tiểu Tuyết Nhi, sau này đừng làm ta sợ như vậy, ngươi không có việc

gì, thật tốt, thật tốt. . . . . ."

Nghe vậy, trái tim Quân

Lam Tuyết khẽ động, vốn định giãy dụa nhưng mà cánh tay Khúc Vô Nham

tưởng chừng như mềm yếu lại ôm nàng vô cùng chặt, không buông tay giống

như sợ nàng sẽ biến mất.

Bởi vì toàn thân đau nhức nên nàng cũng không từ chối, tựa vào trong ngực của hắn. Dựa theo âm thanh mơ hồ có chút khàn khàn của hắn, nàng vô cùng kinh ngạc, không thể tưởng

tượng nổi, nói : " Ngươi. . . . . . Ngươi nhảy xuống theo ta ?"

Khúc Vô Nham không trả lời, chỉ là thì thào nói, dường như hắn đang nói với

nàng nhưng cũng là đang nói với chính mình: "Chỉ cần ngươi không có việc gì, chuyện gì cũng không quan trọng, chuyện gì cũng không quan

trọng,…." ,

". . . . . ." Trong lòng Quân Lam Tuyết khẽ xao động, nơi nào đó trong lồng ngực nhẹ nhàng rung động.

Rốt cuộc đây là loại tình cảm gì mà có thể khiến cho hắn không quan tâm đến bản thân như vậy, vì nàng mà nhảy xuống vách núi ?

Quân Lam Tuyết không hiểu, Khúc Vô Nham làm như vậy, thật ngốc?

Mà nàng, không phải là vị hôn thê thật của hắn, hắn yêu là một linh hồn,

lại đem tình yêu thương ấy đặt vào trên người nàng, nếu. . . . . .

có một ngày, hắn phát hiện, người con gái mình yêu, sớm đã chết đi, mà một cái linh hồn thay thế lại chiếm phần cảm tình này, hắn. . . . . . sẽ

thất vọng đến cỡ nào?

Nàng không phải Quân Lam Tuyết, lại

càng không là người hắn yêu thương, có tàiđức gì mà lại có thể nhận

phần tình cảm tựa như núi cao biển rộng?

Quân Lam Tuyết cảm

thấy, nếu không đem chuyện này nói rõ ràng, nàng sẽ phụ tấm lòng toàn

tâm toàn ý đối với vị hôn thê của Khúc Vô Nham?

"Khúc Vô Nham, thật ra thì ta. . . . . ."

Nhưng mà, nàng vừa mới mở miệng, Khúc Vô Nham lại nhẹ nhàng bịt kín môi của

nàng, nhỏ giọng nói: " Tuyết Nhi, cái gì ngươi cũng cần nói, ta biết

ngươi đã quên ngươi ta, quên toàn bộ mọi việc trước kia, nhưng không

sao, hãy cho ta một cơ hội để cho ta từ từ giúp ngươi tìm trở về được

không? Không cần cự tuyệt ta, có thể chứ?"

Nhìn ánh mắt đầy chờ mong lại có chút mất mát của nam nhân tuấn mĩ ở trước mắt nàng.

Bỗng nhiên Quân Lam Tuyết nghĩ tới việc hắn vì mình mà nhảy xuống vách núi.

Lời muốn nói ra, bỗng bị nghẹn ở cổ họng, một câu cũng không nói ra

được.

Nàng không thể.

Không thể phá hủy đi hi vọng cuối cùng trong lòng hắn.

Như vậy rất tàn nhẫn, nàng thật sự không làm được.

Nhìn thấy Quân Lam Tuyết không nói thêm gì nữa, Khúc Vô Nham nghĩ nàng đã

đồng ý, khẽ giơ giơ môi lên, trong nháy mắt tâm tình bỗng trở nên bay

bổng, vội vàng ngăn đề tài, nói : " Tuyết Nhi, trên người của ngươi có

cảm giác không thoải mái ở chỗ nào hay không?"

Quân Lam Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu, "Không có việc gì, hơi có chút đau, tại sao chúng ta lại ở chỗ này?"

Khúc Vô Nham giải thích: "May mắn dưới vực sâu dưới có hồ nước sâu thẳm,

chúng ta đều rơi vào trong hồ, nên mới bảo vệ được mạng mình."

Thì ra là như vật.

Xem ra, nàng chưa bước vào đường cùng.

Nhất thời, tâm tình Quân Lam Tuyết cũng thoải mái không ít, nhỏ giọng nói: "Nơi này là chỗ nào, sương mù thật là dày."

Đề cập đến vấn đề này, vẻ mặt Khúc Vô Nham lại hơi hơi chìm chìm, nói:

"Nơi này là Mê Vụ sâm lâm, không ngờ rằng rơi xuống vực sâu, lại có thể

nhìn thấy Mê Vụ sâm lâm trong truyền thuyết."

"Mê Vụ sâm lâm?" Quân Lam Tuyết nghi hoặc, đây là địa phương nào?

Khúc Vô Nham hơi nghi ngờ: "Ngươi không biết Mê Vụ sâm lâm là địa phương nào?"

Quân Lam Tuyết ngẩng đầu nhìn hắn, lắc đầu, " Chỗ nào? Nơi này hình như có chút kì lạ."

Chung quanh không khí rất là mỏng manh, giống như tất cả đều là sương mù mà

loại sương mù này không giống với sương mù lúc sáng sớm. Nơi này, sương

mù hơi hơi có màu đen, giống như là một loại khí độc.

Nhưng ở đây lâu như vậy lại không có trúng độc, cho nên loại bỏ khả năng nó là khí độc.

Bất đắc dĩ, Khúc Vô Nham giải thích: " Mê Vụ sâm lâm, nghe nói hàng năm bao phủ sương mùi, trên đại lục được cho là Mê Huyễn Sâm Lâm lớn nhất,

tiến vào chưa chắc đã đi ra. Hơn nữa, trước mắt có rất ít người phát

hiện ra Mê Vụ sâm lâm ở địa phương nào, nhưng có thể thoát khỏi sương mù mà còn sống, tuyệt đối không vượt quá năm người."

Nghe vậy, Quân Lam Tuyết nhướng mày, "Nguy hiểm như vậy?" Có thể đi vào mà không

thể ra đi, tồn tại giống như một cái mê cung, tất nhiên là nguy

hiểm trùng trùng.

Không nghĩ tới bọn họ vừa thoát khỏi hiểm cảnh, cũng không biết rằng lại rơi vào một cái nguy hiểm lớn hơn.

"Không có việc gì, có ta ở đây." Khúc Vô Nham nói, "Chúng ta sẽ không có việc gì ."

Mà hắn, cũng sẽ không để cho nàng có bất cứ chuyện gì.

——— —————— —————— ——————–

Mê Vụ sâm lâm không hổ là mê cung lớn nhất trên đại lục lớn nhất, hàng năm bao phủ ở sương mù, bốn phía truyền đến tiếng dã thú gầm gừ một cách mơ hồ, sương mù dày đặc chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Mà Quân Lam Tuyết mới chỉ rời đi Khúc Vô Nham vài bước, lập tức đã không

thấy bóng dáng của hắn, hai người không khỏi kinh hãi, thật vất vả mới

gặp lại nhau, Khúc Vô Nham không nói gì liền nắm thật chặt tay Quân Lam

Tuyết, trầm giọng nói: " Không cho phép buông ra!"

Quân Lam

Tuyết gật gật đầu, nghĩ đến mới vừa rồi cùng bị dọa sợ, Mê Vụ sâm lâm

này khắp nơi đều nguy hiểm, nàng không thể cam đoan nếu như đi một mình, có thể an toàn đi ra ngoài hay không.

Thêm một người ở bênh cạnh, có thêm một phần an toàn.

Mà ban đầu tất cả mọi việc, vốn không phải là do Khúc Vô Nham, đều là bởi vì nàng.

Nghĩ đến đây, trong lòng nàng có chút áy náy, nhìn nhìn Khúc Vô Nham, nhỏ

giọng nói: " Thật xin lỗi, ta làm liên lụy đến ngươi."

Không thể phá hủy đi hi vọng cuối cùng trong lòng hắn.

Như vậy rất tàn nhẫn, nàng thật sự không làm được.

Nhìn thấy Quân Lam Tuyết không nói thêm gì nữa, Khúc Vô Nham nghĩ nàng đã

đồng ý, khẽ giơ giơ môi lên, trong nháy mắt tâm tình bỗng trở nên bay

bổng, vội vàng ngăn đề tài, nói : " Tuyết Nhi, trên người của ngươi có

cảm giác không thoải mái ở chỗ nào hay không?"

Quân Lam Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu, "Không có việc gì, hơi có chút đau, tại sao chúng ta lại ở chỗ này?"

Khúc Vô Nham giải thích: "May mắn dưới vực sâu dưới có hồ nước sâu thẳm,

chúng ta đều rơi vào trong hồ, nên mới bảo vệ được mạng mình."

Thì ra là như vật.

Xem ra, nàng chưa bước vào đường cùng.

Nhất thời, tâm tình Quân Lam Tuyết cũng thoải mái không ít, nhỏ giọng nói: "Nơi này là chỗ nào, sương mù thật là dày."

Đề cập đến vấn đề này, vẻ mặt Khúc Vô Nham lại hơi hơi chìm chìm, nói:

"Nơi này là Mê Vụ sâm lâm, không ngờ rằng rơi xuống vực sâu, lại có thể

nhìn thấy Mê Vụ sâm lâm trong truyền thuyết."

"Mê Vụ sâm lâm?" Quân Lam Tuyết nghi hoặc, đây là địa phương nào?

Khúc Vô Nham hơi nghi ngờ: "Ngươi không biết Mê Vụ sâm lâm là địa phương nào?"

Quân Lam Tuyết ngẩng đầu nhìn hắn, lắc đầu, " Chỗ nào? Nơi này hình như có chút kì lạ."

Chung quanh không khí rất là mỏng manh, giống như tất cả đều là sương mù mà

loại sương mù này không giống với sương mù lúc sáng sớm. Nơi này, sương

mù hơi hơi có màu đen, giống như là một loại khí độc.

Nhưng ở đây lâu như vậy lại không có trúng độc, cho nên loại bỏ khả năng nó là khí độc.

Bất đắc dĩ, Khúc Vô Nham giải thích: " Mê Vụ sâm lâm, nghe nói hàng năm bao phủ sương mùi, trên đại lục được cho là Mê Huyễn Sâm Lâm lớn nhất,

tiến vào chưa chắc đã đi ra. Hơn nữa, trước mắt có rất ít người phát

hiện ra Mê Vụ sâm lâm ở địa phương nào, nhưng có thể thoát khỏi sương mù mà còn sống, tuyệt đối không vượt quá năm người."

Nghe vậy, Quân Lam Tuyết nhướng mày, "Nguy hiểm như vậy?" Có thể đi vào mà không

thể ra đi, tồn tại giống như một cái mê cung, tất nhiên là nguy

hiểm trùng trùng.

Không nghĩ tới bọn họ vừa thoát khỏi hiểm cảnh, cũng không biết rằng lại rơi vào một cái nguy hiểm lớn hơn.

"Không có việc gì, có ta ở đây." Khúc Vô Nham nói, "Chúng ta sẽ không có việc gì ."

Mà hắn, cũng sẽ không để cho nàng có bất cứ chuyện gì.

——— —————— —————— ——————–

Mê Vụ sâm lâm không hổ là mê cung lớn nhất trên đại lục lớn nhất, hàng năm bao phủ ở sương mù, bốn phía truyền đến tiếng dã thú gầm gừ một cách mơ hồ, sương mù dày đặc chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Mà Quân Lam Tuyết mới chỉ rời đi Khúc Vô Nham vài bước, lập tức đã không

thấy bóng dáng của hắn, hai người không khỏi kinh hãi, thật vất vả mới

gặp lại nhau, Khúc Vô Nham không nói gì liền nắm thật chặt tay Quân Lam

Tuyết, trầm giọng nói: " Không cho phép buông ra!"

Quân Lam

Tuyết gật gật đầu, nghĩ đến mới vừa rồi cùng bị dọa sợ, Mê Vụ sâm lâm

này khắp nơi đều nguy hiểm, nàng không thể cam đoan nếu như đi một mình, có thể an toàn đi ra ngoài hay không.

Thêm một người ở bênh cạnh, có thêm một phần an toàn.

Mà ban đầu tất cả mọi việc, vốn không phải là do Khúc Vô Nham, đều là bởi vì nàng.

Nghĩ đến đây, trong lòng nàng có chút áy náy, nhìn nhìn Khúc Vô Nham, nhỏ

giọng nói: " Thật xin lỗi, ta làm liên lụy đến ngươi."

Khúc Vô Nham đang đi

bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn nàng, đôi mắt đẹp đẽ ẩn chứa tình cảm dịu dàng: "Không cần phải nói xin lỗi, chuyện của ngươi cũng chính là

chuyện của ta."

Lòng bàn tay Quân Lam Tuyết bỗng trở nên

căng thẳng, trong lòng khẽ lay động, hình như đã từ rất lâu rồi, không

có ai nói với nàng như vậy.

Từ sau khi đi vào thế giới này,

gặp phải việc gì cũng chỉ có một mình nàng đối mặt, tính cách Tô Lăng

Trạch vốn bá đạo, hắn có thói quen nắm trong tay mọi chuyện, còn Khúc Vô Nham lại đem đến cho nàng cảm giác hoàn toàn khác.

Tất cả quan tâm cùng dịu dàng của hắn, toàn bộ đều dành cho nàng. . . . . .

Trong lòng nàng có chút rung động, hơn nữa cũng thật bất đắc dĩ, làm sao nàng có thể đáp trả cảm tình của hắn?.

Sắc trời dần dần càng tối xuống, lúc này bọn họ đã đi suốt một ngày ở Mê Vụ sâm lâm.

Mê Vụ sâm lâm có sương mù dày đặc, dường như chỉ cần cách xa nhau khoảng

cách vài ba bước sẽ hoàn toàn không nhìn thấy đối phương, điều này cũng

là một trở ngại thật lớn của bọn họ trên đường đi .

Không ai có thể biết, sau khoảng cách vài ba bước trong sương mù dày đặc này, sẽ là mãnh thú hung ác hay là động vật kịch độc?

Bởi vậy bọn họ đi từng bước một thật là cẩn thận.

Cũng may càng đến tối, sương mù từ từ tan đi, chung quanh dần dần có thể thấy được rõ ràng, nhưng vẫn còn cảm giác mơ hồ.

"Xem ra đêm nay chúng ta phải ở trong này." Quân Lam Tuyết nhìn bốn phía ánh sáng mờ tối, trầm giọng nói.

Khúc Vô Nham không có trả lời ngay lập tức, ánh mắt nhìn chằm chằm bốn phía đầy cảnh giác, từ từ kéo chặt tay Quân Lam Tuyết, lúc này mới nhỏ giọng nói: "Cẩn thận, dường như chúng ta đã xông vào địa bàn của dã thú."

Nghe vậy, Quân Lam Tuyết nhướng mày, đang định nói chuyện, bỗng nhiên cảm

thấy sau lưng hình như có tiếng hô hấp nhưng tần suất hô hấp lại quá

lớn, không giống hô hấp của người.

Mặt Quân Lam Tuyết trầm

xuống, lập tức dao găm trong tay đâm vào hướng phía sau. Quả nhiên đâm

trúng một vật thể cứng rắn. Ngay lập tức, một tiếng gầm gừ truyền đến,

đó là tiếng dã thú tru lên?

"Cẩn thận!"

"Để cho

ta." Bàn tay Khúc Vô Nham giơ lên, một trận ánh sáng màu tím xẹt qua,

dựa vào nội lực bắn nhanh ra, thân thể của dã thú ầm ầm ngã xuống đất.

Nhân cơ hội này, Quân Lam Tuyết vội vàng dùng dao găm trong tay, hung

hăng đâm vào con mắt của dã thú, một phát liền trúng, dã thú gầm thét,

thanh âm cực lớn, tựa như mặt đất rung động.

Ánh mắt Khúc Vô Nham trầm xuống, sau khi nó ngã xuống đất thì vung một chưởng, hung hăng đánh lên đầu của dã thú.

Rốt cục, dã thú ngưng giãy dụa, không nhúc nhích.

Quân Lam Tuyết nhìn thi thể đầy máu của dã thú, nhìn thất ở phía sau có một

hang động, liếc mắt một cái, nói : "Đêm nay, chúng ta ở chỗ này nghỉ

ngơi, vừa vặn dùng thi thể của dã thú này để che chở."

"Ừ." Khúc Vô Nham gật đầu, đây cũng là quyết định của hắn.

Hai người nhanh chóng đem thi thể dã thú nâng đến chỗ cửa hang, vừa vặn che ngụ vị trí cửa hang, lúc này bọn họ mới an lòng tiến vào bên trong

hang.

"Nơi này hình như rất rộng lớn ."

Tùy ý đánh giá vài lần, xác định sẽ không có nguy hiểm, Quân Lam Tuyết liền ngồi xuống, nhẹ nhàng thở dài.

Khúc Vô Nham cởi áo khoác rộng thùng thình trên người trải lên trên mặt đất, để Quân Lam Tuyết nằm lên trên quần áo, dịu dàng nói: " Tuyết Nhi,

ngươi nghỉ ngơi cho thật tốt."

Sau đó, lại đi đến một bên nhóm lửa. Ngay lập tức, toàn bộ hang động sáng ngời.

Quân Lam Tuyết nhìn Khúc Vô Nham, vốn dĩ muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ lại, hiện tại trên người nàng có thương tích, nếu gặp nguy hiểm, có thể sẽ liên

lụy đến hắn .

Bởi vậy, nàng nghe lời nằm xuống, hiện tại

không cần phải làm bộ làm tịch, phải mau chóng khôi phục thể lực mới là

là quan trọng nhất, bởi vậy nàng cũng không nói gì, im lặng nhắm mắt.

Thấy nàng an tâm nằm xuống, khóe môi Khúc Vô Nham hơi nhếch lên thành một

đường cong, lại thêm một chút củi, đi đến ngồi xuống bên cạnh Quân Lam

Tuyết, đem thân thể gầy yếu ôm vào trong lòng, làm cho nàng gối lên đùi

của mình.

"Như vậy sẽ thoải mái hơn." Hắn vì động tác của mình mà giải thích.

"Ừ." Quân Lam Tuyết hơi hơi có chút kháng cự, nhưng mà thật sự là quá mệt

mỏi, vừa nằm xuống liền buồn ngủ, đành phải mơ hồ ừ một tiếng, hướng

trên người Khúc Vô Nham nhích lại gần, tìm một vị trí thoải mái an

tâm nghỉ ngơi.