Tĩnh Uyên đế lúc này đã không còn để ý đến việc hai người Khúc Vô Nham và Quân Lam Tuyết là thị vệ của Bát hoàng tử, tại sao lại đột nhiên lại xuất hiện ở chỗ này, hắn chỉ nghe được câu Cứu giá kia, bọn họ là tới cứu mình...
Trong nháy mắt mắt hắn liền sáng lên: "Tốt! Tốt! Ái khanh! Nhanh chóng bắt tên nghịch tử này lại, trẫm sẽ phong khanh làm nhất phẩm Thừa tướng, mau bắt tên nghịch tử này lại------"
Thừa tướng nhất phẩm? Chức quan này phong cũng quá dễ dàng đi, Quân Lam Tuyết cười lạnh, ánh mắt nhìn lại sắc bén như lưỡi dao găm.
Đã từng là một Tĩnh Uyên đế giễu võ dương oai, cũng sẽ có một ngày mềm yếu như vậy.
Khúc Vô Nham cũng cùng một dạng cười lạnh trong lòng, ngoài mặt lại là một bộ dáng thụ sủng nhược kinh, luôn miệng nói: "Đa tạ bệ hạ ban ơn!"
"Bất quá bệ hạ cứ bình tĩnh, hắn đã bị trúng độc, độc kia đã ngấm vào trong máu của hắn, hắn không thể sống qua hơn mười hơi nữa đâu." Khúc Vô Nham thản nhiên nói, ánh mắt nhìn Tô Chỉ Trần phảng phất như đang nhìn một con kiến hôi thấp bé, có cả khinh miệt cùng khinh thường.
Dường như tất cả đang muốn chứng minh cho lời nói của hắn, thân thể Tô Chỉ Trần mềm nhũn, liên tục phun ra vài ngụm máu từ trong miệng: "Khúc... Vô Nham... Ngươi, khụ... Ngươi chết không được tử tế..."
Hắn hận.
Thiên toán vạn toán, lại tin nhầm tiểu nhân!
Tô Chỉ Trần không cam lòng co rút thân thể, độc này hắn biết, là một loại kịch độc, được đặt tên là Liệt hồng.
Vốn dĩ là một loại độc dược hắn đoạt được từ biên cảnh Tây Vực, ngày đó đích thân hắn giao cho Khúc Vô Nham, nhưng không nghĩ đến hôm nay, Khúc Vô Nham lại dùng loại độc này để kết thúc tính mạng của mình.
Đây là loại châm chọc đến cỡ nào, hắn không cam tâm a!
"... Khúc, Vô, Nham!" Hắn cắn răng nghiến lợi phun ra cái tên này, phảng phất như chỉ có như thế mới có thể giải tỏa hết thù hận trong lòng hắn, đến cuối cùng, thân thể cũng bất động, hắn vẫn cắn chặt răng như cũ, hai mắt trừng lớn, thể hiện sự không cam lòng của bản thân.
Tĩnh Uyên đế liền vội vàng hỏi: "Hai vị ái khanh, hắn thế nào rồi?"
Quân Lam Tuyết hạ mi: "Khởi bẩm bệ hạ, đã chết."
Tĩnh Uyên đế thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc yên tâm hạ một tảng đá lớn trong lòng, dưới sự dìu đỡ của bọn họ, từng bước từng bước tiêu sái tiến đến đại môn của Kiền Khôn điện.
Đại môn rộng mở, Tĩnh Uyên đế nhìn thấy tất cả huyền thiết ám vệ của mình đứng bên ngoài cửa cung, sắc mặt đột nhiên trầm xuống: "Các ngươi thật lớn mật, lại dám hiệp trợ Thất hoàng tử bức vua thoái vị!"
Khi đại môn mở ra, Hách Liên Diệc cũng cho rằng ngươi bước ra sẽ là Tô Chỉ Trần.
Chủ tử nói, Tô Chỉ Trần muốn bức vua thoái vị, hãy theo hắn vui đùa một chút, vậy mà hắn không nghĩ đến người ra ngoài sẽ là Tĩnh Uyên đế, ở bên cạnh hắn lại là Khúc Vô Nham cùng Qúy Ly gần dây rất thân cận với chủ tử!
Như vậy. Thất hoàng tử đâu?
Huyền thiết ám vệ cùng tất cả cấm vệ quân nhất tề quỳ xuống.
"Bệ hạ" Khúc Vô Nham lạnh nhạt, hờ hững nhìn Hách Liên Diệc lạnh lùng nói: "Xem ra huyền thiết ám vệ này đã sớm có dị tâm, tội ắt phải giết, không thể giữ lại."
Hách Liên Diệc bỗng nhiên ngửa đầu lên, nhìn chằm chằm vào Khúc Vô Nham, ánh mắt trong nháy mắt biến sắc, thiên địa vạn vật đều biến thành một câu nói kia: "Khúc Vô Nham, ngươi đừng có ngậm máu phun người!"
Hách Liên Diệc... Hách Liên Diệc...
Quân Lam Tuyết nhìn nam tử đứng trước tất cả cấm vệ quân cùng huyền thiết ám vệ trước mặt.
Chính hắn đã giết mẹ nàng.
Chính là hắn, đã đem cha trao đổi cho Tô Mạc Thiên, khiến cha nàng phải tiến vào lao ngục của Đô Sát viện, sau đó chết thảm.
Thì ra, chính là người này...
"Ta ngậm máu phun người?" Khúc Vô Nham lạnh lùng cười một tiếng: "Còn phải nói, thật ra ngươi cũng không phải là người Thất hoàng tử phái tới, mà phải nói là do Lăng Vương điện hạ phái tới phải không?"
Nghe vậy, mặt Hách Liên Diệc cũng liền biến sắc.