Sủng Phi Của Vương: Ái Phi Thiếu Quản Giáo

Quyển 1 - Chương 70

Edit: Jade

Bước ra lầu các, Dương Thành liếc mắt nhìn Tô Lăng Trạch ôm mèo Tiểu Phong rời đi, đột nhiên quay đầu lại hỏi Mạc Bạch bên cạnh.

"Mạc Bạch, ngươi đi theo điện hạ đã bao nhiêu năm rồi?"

Mạc Bạch nghĩ cũng không cần nghĩ liề nói: "Năm năm!"

Nếu như không có điện hạ, hiện tại hắn chỉ sợ đã sớm đói chết ở đầu đường, thời gian năm năm này, hắn đi theo điện hạ cùng nhau trải qua sinh tử, sớm đã đem nơi này trở thành nhà của mình, tất cả của điện hạ, chính là tất cả của hắn.

"Năm năm à. . . . . ." Dương Thành khẽ cảm thán, sau đó vỗ bả vai Mạc Bạch, "Ngươi lâu hơn so với ta, ta mới ba năm."

Hắn ngừng một chút lại nói, "Ngươi đã đi theo điện hạ năm năm, như vậy, năm năm này , ngươi có từng thấy được điện hạ vui vẻ không?"

Mạc Bạch sửng sốt, điện hạ từng cười, thế nhưng không phải nụ cười chân chính mà hắn biết. Năm năm trước, cũng chính vào thời điểm Tô Mạc Thiên vừa mới đăng cơ làm thái tử, từ lúc đó trở đi, Tô Mạc Thiên liền không ngừng ở ngoài sáng và trong tối nghĩ cách đánh gục điện hạ, trải qua lời Dương Thành nói vừa rồi, năm năm này dường như điện hạ chưa từng thật sự vui vẻ.

Dương Thành lại tiếp tục nói: "Trừ hoàng thượng còn lão thái hậu, ngươi có hay không gặp qua người điện hạ quan tâm hay là bằng hữu nào đó không?"

". . . . . ." Vẻ mặt Mạc Bạch kinh ngạc, không tìm được một câu phản bác, bởi vì hắn đã phát hiện, thật không có.

Dương Thành chậm rãi thở dài, thản nhiên nói: "Điện hạ không có bằng hữu, ở bên cạnh điện hạ , không phải người a dua nịnh hót thì cũng chính là loại thuộc hạ giống chúng ta, đối với điện hạ vâng lệnh nghe theo, mặc dù Lam Tử là một nô tài, nhưng không có vì thân phận tôn quý của điện hạ mà đi a dua nịnh nọt, vì vậy điện hạ mới có thể xem Lam Tử như bằng hữu."

"Nhưng. . . . . ." Dường như Mạc Bạch còn muốn nói điều gì, nhưng. . . . . . Không thể phủ nhận, kể từ khi Lam Tử xuất hiện thì trên người điện hạ tựa hồ quả thật có thêm một chút tình cảm, không còn vẻ lạnh lùng không dễ gần nữa.

Dương Thành ngẩng đầu nhìn ánh mắt hắn, chân thành nói: "Chẳng lẽ, ngươi muốn tước đoạt đi người bạn duy nhất của điện hạ sao?"

Mạc Bạch trầm lặng, thật sự hắn sai rồi sao?

Mà lúc này Quân Lam Tuyết cũng không biết đã nàng trở thành đối tượng bàn tán trong miệng bọn họ, nàng đề cao cảnh giác tới mức cao nhất, chăm chú nhìn chằm chằm vào người áo choàng trước mắt.

Nếu như nàng thật sự có thực lực đứng hàng thứ ba trong Ám Lâu thì cũng may, trước mắt người áo choàng cho dù tàn nhẫn đi nữa, bất quá cũng chỉ xếp thứ năm.

Nhưng nàng không có. . . . . .

Nàng đoán ngay cả thứ mười cũng đánh không lại, thì làm sao mà đối phó với thứ năm? Nghĩ tới đây, nàng liền không thể để lộ ra chút sơ hở.

"Lâu chủ đối với nhiệm vụ lần này của ngươi có chút thất vọng, nếu như lúc trước không phải ngươi đưa ra thời hạn mười ngày nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ, nhưng bây giờ lại kéo dài hơn một tháng." Người áo choàng chậm rãi tiến lên một bước, nói: "Cho nên lâu chủ đặc biệt sai ta tới gặp ngươi, Tiểu Tam có phải ngươi đã muốn rút lui rồi hay không."

Quân Lam Tuyết nhíu mày, trên khuôn mặt đẹp vẫn là một mảnh lạnh nhạt, "A, vậy bây giờ ngươi cảm thấy được là ta đang muốn rút lui sao?"

Trên ngọn cây rơi xuống một lá cây, Quân Lam Tuyết nhặt để vào trong tay, không chút để ý vuốt vuốt, nhìn không ra chút khẩn trương nào.

Người áo choàng bình tĩnh nhìn nàng hồi lâu rồi mới chậm rãi nói: "Làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy đúng không? Dựa vào thực lực của ngươi hôm nay, có thể đem nội lực che giấu như người một bình thường, tại hạ không thể không phục."

Đáy lòng người áo choàng rất kinh ngạc, trong vòng một tháng ngắn ngủi không gặp, hắn cũng đã hoàn toàn không cảm thấy đan điền của Tiểu Tam có nội lực di động, điều này chứng tỏ thực lực của nàng tiến bộ một cách đáng sợ, chỉ người có nội lực cách xa hắn, hắn mới không hề phát hiện.

". . . . . ." Ặc, khóe miệng Quân Lam Tuyết mơ hồ co rút, nàng cũng không thể nói thật ra một chút nội lực nàng cũng không có?

Bóng đêm dày đặc, dưới sự chỉ dẫn của Tiểu Phong miêu, Tô Lăng Trạch đi tới một góc hẻo lánh đang muốn hỏi kỹ mèo Tiểu Phong rốt cuộc phát hiện ra cái gì, thì lúc đó cách đó không xa hai bóng dáng lại làm cho hắn dừng bước.

Hai mắt khẽ nheo lại.

Là tiểu nô tài.