Sủng Mị

Chương 21: Mạc Tà cao ngạo

Nguyệt Quang Hồ là trung đẳng Hồn sủng được tất cả mọi người trên đảo công nhận xếp hạng kế cuối. Mặc dù Mã Chí và người thiếu niên kia kém cỏi đến mức nào đi nữa, nhưng ở trong mắt bọn họ nếu muốn thu thập Sở Mộ quả thực không cần tốn quá nhiều sức lực.

"Xem ra nếu không giáo huấn ngươi một chút, nhà ngươi còn cho rằng cái con Hồn sủng đồ bỏ đi kia là bảo bối." Mã Chí đã bắt đầu nổi lên mấy phần tức giận.

Lỡ bị Chu Sinh Mạc miệt thị thì xem như cho qua, dù sao đối phương đúng là cực mạnh, nhưng bây giờ một tên xếp hạng kế cuối cũng đứng ở trước mặt mình hô hào dõng dạc, cơn tức giận này tự nhiên không có cách nào nuốt xuống nổi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

"Hừ, để ta tới cho hắn nếm thử lợi hại." Gã thiếu niên y phục màu xám tro nói.

"Không cần, chỉ cần năm phút là ta có thể giải quyết hắn, ngươi ở một bên nhìn đi." Mã Chí nói.

Sở Mộ thấy Mã Chí tức giận đến đỏ mặt thì âm thầm buồn cười, ngoài mặt lại giả bộ ngây ngô không hiểu chuyện, chỉ tay vào gã thiếu niên kia nói: "Một chọi một, bảo hắn thu hồi Hồn sủng lại. Nếu như ngươi thua, hắn bỗng nhiên làm khó dễ thì ta sẽ rất lỗ lả."

Khuôn mặt Mã Chí từ đỏ bừng biến thành xanh lét, lửa giận trong lòng bùng lên dữ dội, mở miệng nói: "Ta sẽ bại? Hừ hừ, con Hồn sủng bỏ đi kia làm gì được chứ? Ta chỉ dùng một tay cũng có thể bóp chết nó."

"Vậy ngươi bảo hắn thu hồi Hồn sủng đi." Sở Mộ tiếp tục nhắc lại.

"Quả thực muốn chết, để ta tới giết hắn." Gã thiếu niên cũng nhìn Sở Mộ không vừa mắt.

"Lý Thường, thu yêu thú lại, ta muốn hắn chết tâm phục khẩu phục." Mã Chí nói.

Gã thiếu niên được gọi là Lý Thường do dự một hồi, nhìn thoáng qua Nguyệt Quang Hồ của Sở Mộ rồi cười lạnh một tiếng, niệm lên hồn ước chú ngữ thu hồi Hồn sủng Thiết Vĩ vào không gian của mình.

Khóe miệng Sở Mộ khẽ nhếch lên, âm thầm giơ ngón tay ra dấu hiệu chỉ lệnh, sau đó nhìn chăm chú vào Hồn sủng của Mã Chí.

Hồn sủng của Mã Chí là một con Nham Quái, thuộc về Nguyên tố giới - Nham hệ - Nham Quái tộc – chủng tộc trung đẳng. Thân cao khoảng chừng một thước bốn, hình thể tựa như nhân loại, thể trạng cường tráng, cánh tay thô to dị thường.

Từ ngoại hình và màu sắc hẳn là thực lực sáu giai. Nham Quái tự nhiên thuộc loại Hồn sủng phòng ngự và lực lượng cường hãn, sau khi đạt tới sáu giai thì lớp da nham thạch ít nhất cũng ở giai đoạn hậu kỳ.

Lực phòng ngự của lớp da nham thạch mạnh hơn những loại Hồn sủng khác rất nhiều, nếu như móng vuốt tiểu Mạc Tà chỉ đạt tới hậu kỳ, nếu không sử dụng kỹ năng căn bản không thể nào phá vỡ nổi Nham Quái phòng ngự.

"Ù ù ~!"

Nham Quái thể trọng kinh người, cước bộ chậm chạp đi băng qua rừng rậm làm cho mặt đất rung động liên hồi.

Sở Mộ nhìn thoáng qua Lý Thường ở bên cạnh, rồi dồn lực chú ý ở trên người Mã Chí, dùng tinh thần ý thức nói cho tiểu Mạc Tà biết kế hoạch của mình.

"Ta lười nói nhảm với ngươi, bây giờ hành hạ ngươi gần chết rồi tính sau." Mã Chí nói công kích là lập tức công kích, cũng không cố ý chỉ huy Nham Quái tiến công như thế nào, trực tiếp ra lệnh cho Nham Quái lao tới chỗ Sở Mộ và tiểu Mạc Tà.

Động tác Sở Mộ rất bén nhạy, dễ dàng chạy trốn ra nơi xa, tìm kiếm một vị trí tốt có thể quan sát toàn cảnh chiến đấu.

Mạc Tà chạy tới nghênh đón Nham Quái, tốc độ nhanh hơn Nham Quái gấp ba, bốn lần.

Nham Quái hiển nhiên có lực lượng và lực phòng ngự mạnh hơn Mạc Tà rất nhiều, nhưng mà tốc độ không có nửa điểm ưu thế. Trong quá trình Mạc Tà di chuyển không ngừng biến ảo vị trí, bộ lông tơ màu bạc huyễn hóa thành vô số bóng dáng mơ hồ.

"Hừ, không biết tự lượng sức mình, dám đối kháng chính diện với Nham Quái của ta hả?" Mã Chí lập tức lộ ra mấy phần khinh thường.

Trên phương diện lực lượng thì Nham Quái cơ hồ không có đối thủ trong cùng giai đoạn, cho dù là Lão Lang của Chu Sinh Mạc cũng không dám va chạm chính diện với Nham Quái.

"Bóp chết nó cho ta." Mã Chí mỉm cười tàn nhẫn, lập tức ra lệnh tiến công.

Nham Quái sải bước đi tới, thân thể to lớn đột nhiên lấy đà nhảy lên cao ép xuống phương hướng Mạc Tà.

Sở Mộ nở nụ cười khinh miệt, dõi mắt nhìn chăm chú vào tiểu Mạc Tà. Khi Mạc Tà bị bóng đen Nham Quái bao phủ toàn thân thì tốc độ đột nhiên tăng nhanh.

"Vụt ~!"

Quang mang màu trắng bạc chợt lóe rồi biến mất, tốc độ Mạc Tà trong nháy mắt tăng trưởng lên gấp đôi, trực tiếp chạy xuyên qua bên dưới thân thể Nham Quái.

"Là Ám Tập?" Mã Chí và Lý Thường lộ ra nét kinh ngạc nhưng không để ý lắm, rất nhiều Hồn sủng Thú thuộc tính đều có kỹ năng gia tốc trong nháy mắt này.

Nhưng mà một con Nguyệt Quang Hồ sáu giai lại có thể thi triển ra kỹ năng đặc thù này, hơn nữa còn thành công buông thả trong khi bị Nham Quái bao phủ, cách thức vận dụng lưu loát có thể nói là hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bọn họ.

"Ầm ~!"

Nham Quái đổ ầm ầm xuống mặt đất, chấn động mạnh mẽ hất tung bùn đất lên cao, cỏ cây nghiêng ngã, vùng đất chung quanh không ngừng rung động kịch liệt.

Chẳng qua là đòn công kích này không hề tạo thành bất kỳ thương tổn gì đối với Mạc Tà. Trong lúc đó Mạc Tà vẫn tiếp tục gia tốc chạy thẳng đến chỗ Mã Chí.

Mã Chí ngây ngẩn cả người, trong giây lát ý thức được ánh mắt lạnh lùng của Nguyệt Quang Hồ dĩ nhiên đang nhìn chằm chằm vào mình, không nhịn được khẽ rùng mình một cái.

Mã Chí không ngờ rằng Nguyệt Quang Hồ lại nhắm mục tiêu công kích là bản thân mình, trong lúc nhất thời không biết làm sao, kinh hoảng trốn ra sau một cái cây nhỏ.

"Hừ, núp ở sau cây thì thế nào?" Sở Mộ cười cười lạnh lùng.

Ám Tập làm cho tốc độ Mạc Tà phát huy lên đến cực hạn, trong nháy mắt chạy tới đồng thời buông thả kỹ năng Tê Liệt Trảo, có thể nói quá trình di động nhanh chóng giúp cho Tê Liệt Trảo gia tăng lực công kích lên đến trình độ mạnh nhất.

"Xẹt!" Một trảo vụt qua.

Thân cây đường kính mười mấy phân lập tức ngã rụng, thân thể Mã Chí núp ở phía sau cây hoàn toàn cứng ngắc, trên cổ xuất hiện một tia máu nhỏ hẹp đang rỉ ra. Sau khi Mạc Tà rơi xuống đất, dải máu lập tức phun trào đỏ bừng, cảnh tượng cực kỳ kinh tâm. Ngay sau đó thân thể của hắn té xuống đất cùng lúc với gốc cây kia.

Con ngươi Mã Chí trừng lớn nhìn lên bầu trời bao la xanh biếc, trong mắt tràn đầy hoảng sợ và không thể tin nổi.

Lý Thường đứng ở cách đó không xa hoàn toàn ngu si rồi, trong nháy mắt Mã Chí bị giết chết hắn lại quên mất triệu hoán Hồn sủng của mình.

Rốt cuộc Lý Thường ý thức được Sở Mộ vốn không có ý định tỷ thí, khuôn mặt hắn tái nhợt không còn chút máu, vội vàng bắt đầu niệm chú ngữ hồn ước.

"Nghe theo triệu hoán của ta …"

"… Ư…ư!"

Lý Thường mới vừa đọc được một nửa liền bị tơ trắng sềnh sệch từ trên không trung hạ xuống nhét vào trong cổ họng hắn cực kỳ chính xác, nhất thời miệng bị bít kín làm cho hắn không thể đọc xong chú ngữ.

"Mạc Tà, giết hắn đi." Sở Mộ lập tức phát ra mệnh lệnh.

Mạc Tà xoay chuyển thân thể nhanh chóng chạy tới Lý Thường còn chưa kịp triệu hoán Hồn sủng.

"Ư …! "

Lý Thường thống khổ há miệng, bóp cổ của mình, muốn phun đống bầy nhày dính chặt trong khí quản ra ngoài nhưng hoàn toàn vô dụng.

Sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi, ngay cả hô hấp cũng khó khăn, tốc độ Mạc Tà cực nhanh đã hiện ra ở trước mặt hắn, không cần buông thả Tê Liệt Trảo tiêu hao thể lực, chỉ sử dụng trảo nhận xẹt qua cổ hắn một đường là có thể đoạt mạng hắn rồi.

"Phốc ~!" Máu tươi tuôn trào lần nữa.

Lý Thường bật ngửa đầu ra sau, máu nóng phun trào như suối đổ.