Sủng Mị

Chương 1857: Ta gọi ngươi là Mạc Tà! (hạ)

Mỗi một tòa Thiên Giới Bi đều có ghi rõ thời gian, mỗi một năm qua đi dấu ấn trên Thiên Giới Bi sẽ mất đi một vết. Cho đến khi tất cả ấn ký trên Thiên Giới Bi biến mất thì thế giới cũng đình chỉ vận chuyển.

Sở Mộ cảm thấy nghi ngờ chính là tại sao dưới nhân gian lại dư ra một tòa Thiên Giới Bi, hơn nữa tòa tháp này không giống với mười tòa Thiên Giới Bi khác.

"Một, hai, ba..."

Sở Mộ cẩn thận đếm một vòng, đột nhiên phát hiện tòa Thiên Giới Bi thứ mười một này khắc ấn tuổi thọ thế giới chỉ có mười năm.

"Tại sao vậy?"

Sở Mộ ngây ngẩn cả người.

Hắn nhớ là Nhân mẫu đã từng nói Thiên Giới Bi đại biểu cho thế giới bình thường tồn tại.

Mỗi hi nhật thực xuất hiện cũng có nghĩa là toàn bộ dấu ấn khắc trên Thiên Giới Bi biến mất, đó là thời điểm thế giới đối mặt với nguy cơ hủy diệt.

Sự tình quỷ dị nhất chính là mười tòa Thiên Giới Bi biểu hiện tuổi thọ thế giới rất dài, chỉ có tòa Thiên Giới Bi thứ mười một hiện lên mười dấu ấn đại biểu cho thế giới mười năm sau hủy diệt.

Trong lúc nhất thời Sở Mộ cảm thấy đầu óc hỗn loạn, không biết nên tin vào tòa Thiên Giới Bi nào.

Bầu trời bao la xuất hiện mây mù u ám, cơn gió lạnh ngắt không ngừng thổi quét bốn phương.

Cơn mưa bất chợt rơi xuống Vạn Khung Long Uyên, thấm ướt bộ lông Mạc Tà.

Nộ hỏa trên người Mạc Tà nhanh chóng ảm đạm, tựa hồ bị cơn mưa dập tắt.

"Ào ào ào!"

Trong lúc cơn mưa trút xuống xối xả, bộ lông Mạc Tà cũng từ từ tróc ra, thay vào đó là một bộ lông mới tinh.

"Ô ô ô ô ô ô ô!"

"Ngao ô ô ô ô ô ô ô ~~~!"

Sau khi cơn mưa ngừng lại, Mạc Tà ngẩng đầu lên trời gầm thét điên cuồng.

Thanh âm truyền đi rất xa, làn sóng vô hình lan truyền ra khắp thế giới, hết thảy sinh linh giật nảy mình quay đầu nhìn về phía tiếng gào thét kinh khủng kia.

Trên người Mạc Tà bốc cháy một loại hỏa diễm hoàn toàn mới, bộ lông thay đổi triệt để, thân thể cũng biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Trên Xích Hỏa Diệu Nhật, Sở Mộ đã nghe thấy Mạc Tà gào thét.

Nó thường xuyên gào thét, nhưng chưa bao giờ thê lương và dũng mãnh như vậy.

Đám mây mù ngăn trở tầm mắt Sở Mộ nên hắn nhìn không thấy Mạc Tà đang làm gì.

Nhưng mà Sở Mộ có cảm giác Mạc Tà đang biến hóa.

"Chủng tộc dị biến?"

"Là chủng tộc dị biến?"

Từ trước tới nay Sở Mộ vẫn luôn cho rằng U Minh Viêm Đế đã là một lần dị biến cuối cùng, nhưng hắn không ngờ Mạc Tà đột nhiên dị biến vào lúc này.

Nó dị biến thành chủng tộc gì?

Sở Mộ rất muốn nhìn thấy Mạc Tà hoàn thành dị biến này, nhưng mà đám mây chết tiệt đã che kín đỉnh núi.

Trong quãng thời gian mười năm này, Sở Mộ một mực nghiên cứu tòa Thiên Giới Bi thứ mười một.

Hắn thật sự bất ngờ khi Mạc Tà hoàn thành chủng tộc dị biến một lần nữa, huyết thống chủng tộc lại đề thăng một cấp bậc.

"Chuyện gì xảy ra? Tại sao tuổi thọ thế giới kết thúc đúng lúc Mạc Tà chủng tộc dị biến?"

Sở Mộ càng thêm nghi ngờ khó hiểu.

Trong đầu hắn hiện ra trăm ngàn câu hỏi không có lời giải.

Hắn cố gắng nhìn xuống nhân gian, nói chính xác hơn là đỉnh núi Vạn Khung Long Uyên.

Chẳng biết tại sao, hắn cảm giác thế giới đột nhiên ngừng lại.

Mây ngừng trôi, gió ngừng thổi, những địa phương hắn nhìn thấy chỉ là một mảnh tĩnh mịch.

"Yên tĩnh tuyệt đối?"

Hết thảy mọi thứ đều dừng lại, lỗ tai Sở Mộ không còn nghe thấy bất kỳ thanh âm nào, hai mắt không thấy vật thể nào di động.

"Chuyện gì xảy ra?"

Sở Mộ ngơ ngẩn tự hỏi chính mình.

Cảm giác giống như thời gian ngừng lại.

Ánh mắt Sở Mộ quét qua tòa Thiên Giới Bi thứ mười một, phát hiện dấu ấn cuối cùng tan biến cũng là lúc thế giới đình chỉ.

"Còn chưa hiểu sao?"

Bỗng nhiên một thanh âm già nua truyền vào trong tai Sở Mộ.

"Ngươi… ngươi là ai…?" Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Sở Mộ giật mình khiếp sợ, sau đó lại cảm thấy mừng rỡ như điên.

Có sinh mạng, trên Xích Hỏa Diệu Nhật còn có tính mạng khác tồn tại.

"Ta là ai không trọng yếu, chẳng lẽ ngươi nhìn không ra cái gì sao?"

Thanh âm kia truyền đến một lần nữa.

"Nhìn ra cái gì?"

Sở Mộ vẫn không hiểu được.

"Cho dù thế giới không tan vỡ, nhưng nó đã ngừng vận chuyển."

"Dừng lại? Tại sao phải dừng lại? Thời gian có thể dừng lại sao?"

Sở Mộ ngây ngẩn cả người

"Thời gian dĩ nhiên có thể dừng lại, thậm chí thời gian còn có thể nghịch lưu."

Thanh âm kia nhàn nhạt hồi đáp.

"Ngươi là ai? Ngươi nói cho ta biết làm cách nào rời khỏi nơi này."

Trạng thái Sở Mộ vô cùng kích động.

"Rời khỏi? Thật có lỗi, ta cũng vậy đang tìm kiếm phương pháp, hơn nữa thời gian hao phí còn lâu hơn ngươi nhiều."

Thanh âm kia thở dài ngao ngán.

Sở Mộ lâm vào trầm mặc.

Thì ra Xích Hỏa Diệu Nhật thật sự không có lối thoát?

Hồi lâu sau, Sở Mộ nhìn xuống thế giới an tĩnh, mở miệng hỏi:

"Là ai đình chỉ thế giới vận chuyển?"

"Bởi vì có một tiểu tử không muốn nó trôi qua."

"Tiểu tử?"

Sở Mộ cảm giác giọng điệu này tương đối quen thuộc.

"Đừng tìm, nó không có ở đây!"

Thanh âm kia tựa như biết rõ suy nghĩ trong lòng Sở Mộ.

"Ngươi biết những chuyện gì?"

Sở Mộ hỏi tiếp.

"Ta biết không nhiều hơn ngươi, chỉ có một chuyện cần phải nói."

Thanh âm kia chậm rãi nói.

"Là chuyện gì?"

"Nó lần này dị biến gọi là Luân Hồi thần hồ. Đợi đi, ta sẽ cho ngươi thấy vài thứ..."

Thời điểm thanh âm này vang lên, thế giới nhân gian bắt đầu trôi đi, tầng mây dày đặc dần dần tiêu tán.

Vạn Khung Long Uyên sau cơn mưa vô cùng trong sáng, nhưng mà không gian lại truyền đến vô số Long tộc gầm thét.

"Ngao!"

"Rống!"

"Gào ~!"

Rất nhiều thân ảnh khổng lồ sợ hãi bay lên trời cao.

Bởi vì phía dưới xuất hiện dòng suối nước mưa trộn lẫn máu tươi, khắp dãy núi Vạn Khung Long Uyên đột nhiên xuất hiện từng đống thi thể Long tộc.

Tiếng gầm thét thê lương và tức giận cực kỳ hỗn loạn, xen lẫn trong đó là tiếng cười tàn nhẫn của ai đó.

Sở Mộ thấy một màn này lập tức cứng đờ người.

Vạn Khung Long Uyên đâu còn Long tộc sinh sống, đám Long tộc này ở đâu ra?

Hơn nữa, Mạc Tà đâu? Tại sao không nhìn thấy Mạc Tà?

Quần long náo loạn bất an bay lượn trên bầu trời và sơn cốc.

"Ầm ầm ầm!"

Cứ mỗi một tiếng nổ tung vang lên là một cỗ thi thể rơi xuống vách núi.

Toàn bộ Vạn Khung Long Uyên tràn ngập mùi máu tanh nồng.

"Sa sa sa!"

Vào lúc này, một đầu Chập Long màu xanh chật vật hạ xuống đỉnh núi, mở miệng thở dốc từng đợt.

Phía sau lưng nó là một đầu Ngô Công dữ tợn truy sát không tha.

Chập Long vội vàng chạy trốn, nhưng hai cánh đã mệt mỏi lắm rồi, thân thể nó lảo đảo không ngừng va chạm vách núi, tốc độ càng lúc càng chậm.

Chập Long đụng nát một vách núi khác đột nhiên ném ra một quả trứng Hồn sủng vào trong hang động.

Là trứng ấu sủng?

Nơi này quá nguy hiểm rồi.

Chập Long màu xanh trong lúc bối rối ném quả trứng Hồn sủng, sau đó ra sức vỗ cánh bỏ chạy về phía tây.

Thân ảnh nó dần dần biến mất khỏi bầu trời Vạn Khung Long Uyên.

"Đây là… đây là..."

Sở Mộ ngây dại cả người, không dám tin tưởng một màn mới vừa chứng kiến.

Chập Long màu xanh trốn ra khỏi Vạn Khung Long Uyên, miệng ngậm một quả trứng Hồn sủng lai lịch bất minh?

Đây không phải là Thiên Thương Thanh Chập Long sao?

Thiên Thương Thanh Chập Long đã chết rồi mà? Nó ngậm trứng Hồn sủng là của ai?

Kế tiếp Sở Mộ thấy được hình ảnh chấn động nhất từ khi được sinh ra đời.

Hắn thấy Thiên Thương Thanh Chập Long bị Hồn Minh bắt giữ, sau đó dùng Ức Dịch thanh tẩy trí nhớ.

Nó chỉ theo bản năng rời khỏi Vạn Khung Long Uyên và tìm cách bảo vệ quả trứng Hồn sủng an toàn.

Sở Mộ thấy nó chạy trốn Hồn Minh truy đuổi, thấy được nó bay về phía Thanh Yểm Ma đảo, biến thành một con côn trùng nho nhỏ.

"Ăn đi ăn đi, chỉ mong ngươi có thể mang đến may mắn cho ta."

Một thiếu niên cười khổ bẻ nửa khối lương khô đút vào miệng con sâu ham ăn.

Con sâu xanh nhỏ bé kia kêu lên hưng phấn, ra sức gặm lấy gặm để.

"Lam Tinh Hồ, tại sao lại là một con tiểu hồ?"

Thiếu niên câm lặng nhìn tiểu tử sa vào trong cạm bẫy.

"Cái quỷ gì đây, lại là một con ấu hồ?"

Một con Nguyệt Quang Hồ nho nhỏ xuất hiện ở trước mặt thiếu niên làm cho hắn trợn tròn mắt.

Hắn muốn bắt một con Hồn sủng cường đại, không phải là tiểu Nguyệt Quang Hồ yếu ớt tham ăn.

À, không đúng, bỗng nhiên thiếu niên đã nhận ra cái gì đó...

Sau đó thiếu niên kêu lên mừng rỡ.

Chủng tộc dị biến, đây là một đầu Hồn sủng có huyết thống chủng tộc dị biến, hơn nữa còn là liên tục dị biến.

"Hồn ước thứ tư, mở ra!"

"Lúc yên lặng ôn nhu mỹ lệ, động thì sắc bén dũng mãnh. Ta gọi ngươi là Mạc Tà, cái tên này rất thích hợp với tiểu tử giảo hoạt nhà ngươi."

Thiếu niên mỉm cười vui vẻ.

"Ô ô ô!"

Hình như tiểu hồ không thích cái tên do thiếu niên đặt, nó mở miệng kêu lên u oán.

Một màn này hẳn là ký ức của Sở Mộ, nhưng rõ ràng đã xuất hiện ở trước mặt hắn.

"Ta gọi ngươi là Mạc Tà."

"Ta gọi ngươi là Mạc Tà."

Không hiểu tại sao thời điểm nghe thấy thiếu niên nói ra những lời này, Sở Mộ đã khóc nước mắt ràn rụa. Hắn khóc như một đứa bé …

Thời gian ngừng lại, tại sao mình lại nhìn thấy quá khứ?

Nhưng mà, nếu như đây là quá khứ, tại sao Thiên Giới Bi vẫn có mười một tòa?

"Nó gọi là Luân Hồi thần hồ, nắm giữ lực lượng chính là thời gian luân hồi."

Thanh âm già nua cô tịch lại truyền vào trong tai Sở Mộ.

"Không có đợi được chủ nhân xuất hiện, cho nên nó lựa chọn luân hồi."

Sở Mộ như bị sét đánh, cả người cứng ngắc đứng yên tại chỗ

Huyết thống liên tục dị biến.

Đó là bởi vì linh hồn của nó đã tu luyện tới cảnh giới rất cao, mặc dù luân hồi trở về quá khứ cũng có thể phá vỡ quy tắc thiên địa.

Sở Mộ đã vô số lần suy đoán nguyên nhân Mạc Tà có thể liên tục dị biến, nhưng hắn không nghĩ tới đáp án lại là như thế.

"Nó sống trong quá khứ."

Sở Mộ lẩm bẩm tự nhủ.

Vì muốn tiếp tục nằm ngủ trên bả vai của hắn, nó lựa chọn luân hồi trở về quá khứ.

"Nó quyết định sống trong quá khứ, nhưng làm sao ngươi biết mình không phải là người trong quá khứ?"

Thanh âm kia nhẹ nhàng bay tới.

Sở Mộ nghe mà sững sờ, trong giây lát chợt hiểu ra vấn đề.

Nội tâm hắn thật sự rung động, nhưng mà đầu óc không có cách nào tiếp nhận sự thật này.

Luân hồi, Mạc Tà lựa chọn luân hồi để trở về bên cạnh mình.

Như vậy bản thân hắn bây giờ là vòng luân hồi thứ mấy?

Có phải là trước kia Mạc Tà đã luân hồi rất nhiều lần, còn hắn chỉ làm bạn chung đương với Mạc Tà một đoạn thời gian ngắn ngủi.

Khi hắn đặt Mạc Tà trên đỉnh núi Vạn Khung Long Uyên, nói cho nó biết chờ đợi hắn ở chỗ này. Không bao lâu sau, Mạc Tà đã phát sinh chủng tộc dị biến, sau đó quay trở lại Yểm Ma đảo.

Cứ như thế, thời gian quay đi quay lại, một vòng luân hồi nối tiếp luân hồi.

Linh hồn của nó rốt cuộc làm bạn với mình bao lâu?

"Ngươi có biết một tòa Thiên Giới Bi đại biểu bao nhiêu năm?"

Thanh âm kia chậm rãi vang lên.

Vạn năm, đúng vậy, một tòa Thiên Giới Bi đại biểu một vạn năm.

Thế giới hắn từng sống chỉ có mười tòa Thiên Giới Bi.

Nhưng mà Thiên Giới Bi nhiều ra một tòa, nói cách khác thời gian không có dừng lại bởi vì Mạc Tà luân hồi. Mà thế giới vẫn cứ tiếp diễn, kế tiếp chính là một vòng Luân Bàn vạn năm khác.

"Ta không biết lần luân hồi thứ nhất, nó làm thế nào xuất hiện ở bên cạnh cái tên Sở Mộ kia. Nhưng không biết từ lúc nào, thời gian đã tiến vào một vòng tuần hoàn vô hạn. Đó là tuần hoàn vĩnh viễn dài đến vạn năm. Có lẽ tòa Thiên Giới Bi thứ mười một xuất hiện sẽ nói cho cái tên Sở Mộ kia biết được chân tướng."

"Sở Mộ không ngừng ra đời trong vòng Luân Hồi, nhưng làm bạn với hắn chỉ có một tiểu hồ ly. Nó phụng bồi Sở Mộ bắt đầu từ Yểm Ma đảo và kết thúc ở Vạn Khung Long Uyên."

"Sau đó nó tiến vào luân hồi xuất hiện ở trước mặt ngươi, chờ nghe ngươi đặt tên cho nó."

"Nó nhất định biết quá khứ không có cách nào thay đổi, mặc dù nó bảo tồn trí nhớ sau khi trải qua luân hồi, nhưng nó không dám phá vỡ quỹ tích tuần hoàn."

Nếu Mạc Tà giữ được trí nhớ…

Cũng có nghĩa là thời điểm ấu sủng Nguyệt Quang Hồ đã biết được những chuyện sẽ phát sinh trong tương lai.

Nó tách khỏi Sở Mộ tại Vạn Khung Long Uyên, sau đó chờ đợi trong cô độc mười mấy năm.

Sau khi hoàn thành dị biến, nó lại chui vào luân hồi, bắt đầu một vòng tuần hoàn mới.

Ánh mắt nó trong suốt nhìn thiếu niên ở trước mặt, dựng thẳng lỗ tai lên chờ nghe một câu:

"Ta gọi ngươi là Mạc Tà."

Trên thực tế, nó đã biết mình tên là Mạc Tà, cái tên này đã theo nó thật lâu, thật lâu rồi.

Nhưng mỗi một lần nghe thấy Sở Mộ đặt tên cho nó, nó cảm thấy vô cùng vui vẻ, lắc lư cái đuôi nhỏ đi theo làm nũng với hắn.

Biển dung nham bốc cháy cuồn cuộn, hơi nóng phả vào mặt Sở Mộ đau rát.

Sở Mộ ngồi co rúc trên tế đàn đã khóc không thành tiếng.

Bả vai hắn trống rỗng.

"Chỉ mong tòa Thiên Giới Bi thứ mười một sẽ xuất hiện biến số, có thể nói cho cái tên Sở Mộ kia sự thật chân tướng. Ta cũng hi vọng hắn có thể giải khai chấp niệm của Mạc Tà."

Thanh âm này thở dài một hơi sâu kín, sau đó hoàn toàn biến mất. Trong lúc nhất thời, từ trong Xích Hỏa Diệu Nhật truyền ra tiếng khóc thương tâm của một gã Hồn sủng sư.