Sủng Mị

Chương 177: Tai họa ập xuống đầu Dương gia

Rung động và kinh hãi đối với thực lực Sở Mộ bộc phát ra? Chấn kinh vì biểu hiện lạnh nhạt của Sở Mộ khi giết người? Hay là rét lạnh vì thủ đoạn tàn ác của hắn?

Rốt cuộc Sở Mộ dừng lại, giờ phút này Sở Mộ không cần phải ẩn giấu bản tính của mình nữa, tận tình buông thả khí tức hiếu sát và điên cuồng trong bốn năm bị ma luyện dày vò và tử vong không ngừng uy hiếp.

Theo sau luồng sát khí nồng đậm là oán giận ngập trời không có gì áp chế nổi.

Khí tức oán giận và sát khí làm cho nhiệt độ chung quanh bất chợt giảm xuống, hàn khí sắc như đao điên cuồng đập vào mặt Dương Lạc Bân và đệ tử Dương gia.

Luồng khí thế tàn bạo này chèn ép tinh thần đám người Dương gia gắt gao, không có người nào nhấc lên một tia dũng khí. Ngoại trừ gã thanh niên thần bí kia, lát sau đám người Dương Lạc Bân thế mà lại sợ hãi lui về phía sau mấy bước.

"Dương Lạc Bân, nghe cho kỹ đây!"

Ánh mắt Sở Mộ nhìn chằm chằm vào Dương Lạc Bân, thanh âm lạnh lẽo như thể đâm thủng linh hồn con người:

"Bốn năm trước, ngươi tìm cách chết ta..."

"Bốn năm sau, Sở Mộ ta sẽ giúp cho Dương gia và ngươi cùng nhau an táng..."

"Bắt đầu từ bây giờ, Dương gia các ngươi đi lên một người, Sở Mộ ta sẽ giết một người, giết đến khi nào sạch sẽ mới thôi."

Sở Mộ dùng hồn niệm truyền thanh âm ra ngoài xa, lời nói khiêu chiến tanh máu lập tức chấn trụ tất cả mọi người.

Tiếng nghị luận xôn xao và gào thét nổ tung ầm ầm bốn phía, không có ai ngời tới Sở Mộ có thể làm ra hành động điên cuồng tới mức này.

Dương gia bị khí thế Sở Mộ hoàn toàn áp chế.

Đám người Sở gia cũng không nghĩ rằng Sở Mộ lại điên cuồng khiêu chiến chính diện với Dương gia như thế. Hơn nữa lại còn nói "giết sạch mới thôi", câu này chẳng khác nào đẩy song phương vào thế không chết không thôi rồi.

Một người khiêu chiến toàn bộ Dương gia, tới một người giết một người, lời khiêu chiến ở trên quảng trường hàng vạn người thế này làm cho người người sợ hãi, nhà nhà giận sôi. Không cần biết dũng khí này từ đâu mà đến, nhưng hầu như mọi người đều hiểu sự tình ngày hôm nay chắc chắn không thể tốt lành rồi, ai nấy đều căng mắt lên chờ đợi được xem màn hay vô cùng hiếm thấy.

Người nào dám nói ra lời như vậy tuyệt đối là điên rồi, nhưng mà giờ phút này chẳng biết tại sao tất cả mọi người cảm thấy thanh niên áo tím kia không phải vì tức giận quá độ làm cho mất đi lý trí. Ngược lại bọn họ cảm giác được sự tĩnh táo và kiên quyết trong từng câu chữ kia.

"Tốt, khẩu khí rất lớn, ta muốn nhìn xem ngươi có khả năng gì để diệt Dương gia ta." Lão thành chủ Dương Khoát tức giận đứng bật dậy, ngưng tụ hồn niệm thành thanh âm trực tiếp lấy khí thế của mình trấn áp Sở Mộ đang điên cuồng kia.

Hành vi khiêu khích Dương gia ở trước mặt mọi người, thậm chí tuyên bố là giết sạch thành viên Dương gia đúng là quá mức ngông cuồng rồi, bản thân Dương Khoát là gia chủ làm sao còn yên tĩnh ngồi trên ghế được?

Chẳng qua là Dương Khoát vừa mới đứng lên, bên tai Dương Khoát bỗng nhiên truyền đến một thanh âm lạnh như băng, thanh âm này khiến cho cả người Dương Khoát run lên.

"Lão già này, dựa theo lời hắn nói làm đi, phái đám tuyển thủ kia lên cho hắn giết thống khoái. Nếu không phủ đệ Dương gia các ngươi sẽ bị đốt rụi ngay lập tức."

Giọng nói tàn nhẫn thế này không giống như người bình thường có thể nói ra được, cho dù là thanh âm ẩn giấu sát khí nhưng Dương Khoát ngây ngẩn vẫn có thể nhận ra chủ nhân của thanh âm này là một sát thủ chân chính.

"Ngươi … chẳng lẽ ngươi chính là người huyết tẩy sản nghiệp Dương gia chúng ta?" Dương Khoát hoảng sợ dùng hồn niệm truyền ngược về phía tên sát thủ kia.

Dương Khoát không có nhận được trả lời, nhưng một việc làm cho Dương Khoát càng thêm sợ hãi chính là thành chủ như hắn lại hoàn toàn không biết một chút tin tức gì về đám sát thủ này. Không ngừng bọn họ âm thầm xâm nhập vào trong đại hội tiến cử, mà còn đang bao vây đình viện Dương gia bọn họ.

Dương Khoát có thể không tin lời tên sát thủ kia nói, nhưng mà hắn tuyệt đối không thể nào lấy vận mệnh Dương gia làm tiền đánh cuộc, nhất là khi nghĩ đến chuyện một tháng trước đám sát thủ bày ra thủ đoạn ghê gớm cỡ nào.

"Muốn chết nhanh hay chậm tùy ngươi quyết định."

Thanh âm Sở Mộ lại truyền tới một lần nữa, bây giờ Sở Mộ không giống như là một tuyển thủ tham gia tiến cử. Hắn quả thực chính là một tên ma quỷ tràn đầy oán khí, hận thù tích lũy trong những năm qua đã hoàn toàn bộc phát vào thời điểm này.

Ai biết được đám sát thủ tàn nhẫn kia sẽ làm ra chuyện gì?

Dương Khoát ý thức được lần này không phải là nói chuyện giật gân, đành phải cắn răng oán hận nói: "Dương Phiệt, ra sân!"

Dương Phiệt là tuyển thủ thứ ba trong đội, vừa nghe thấy gia chủ ra lệnh liền mặt mày sợ hãi tái nhợt.

Dương Phiệt cũng cảm nhận được sát khí kinh khủng trên người Sở Mộ, nếu như lên đài chỉ có một con đường chết mà thôi.

"Lăn lên mau, đừng làm cho Dương gia mất thể diện." Dương Khoát thấy Dương Phiệt do do dự dự hồi lâu không dám động đậy, lập tức quát lớn một tiếng.

Dương Phiệt run rẩy bước lên sân thi đấu, nhưng bộ dạng sợ hãi chỉ dám đi từng bước cực ngắn.

"Đi tới, nếu không bây giờ sẽ chết."

Bỗng nhiên một thanh âm quỷ dị vang lên sau lưng Dương Phiệt, nhất thời tiếng nói kiên quyết và lạnh lẽo này dọa cho Dương Phiệt đổ mồ hôi lạnh ướt nhẹp cả trán.

Dương Phiệt bị tử vong uy hiếp cả hai đường, chỉ cần chần chờ thêm một lúc tất nhiên là máu tươi tràn ra ngay tại chỗ.

Rốt cuộc Dương Phiệt hít vào một hơi thật sâu, gia tăng dũng khí bước lên đài, bộ dạng nơm nớp lo sợ khi đối mặt với sát ý từ Sở Mộ làm cho hắn y như bị rơi vào hầm băng lạnh giá.

"Đại ca, đây là..." Sắc mặt Dương Lạc Bân xanh mét, ánh mắt nhìn vào thanh niên thần bí bên cạnh hỏi nhỏ.

"Nếu như ngươi không muốn chết trước thì câm miệng."

Nam tử thần bí kia lãnh đạm nói.

Dương Lạc Băng ngẩn người ra, nhưng không dám nói thêm một câu.

Người trọng tài rõ ràng đã cảm giác được trận tỷ thí này đã phát sinh biến hóa về tính chất, cố ý nhìn thoáng qua Sở Mộ, tỏ vẻ thăm dò.

"Triệu hoán Hồn sủng." Sở Mộ lên tiếng thay thế trọng tài, lãnh đạm nói với Dương Phiệt.

Dương Phiệt không dám chậm trễ chút nào, lập tức niệm chú ngữ triệu hoán ra ba con Hồn sủng.

Sở Mộ cũng niệm chú ngữ, nhất thời vô số điểm Băng Tinh sáng rỡ trôi nổi chung quanh thân thể Sở Mộ, khi cánh tay phải Sở Mộ vung lên, một đồ án băng sương mờ ảo ngưng kết ở trước mặt Sở Mộ.

Chiến trường bởi vì sát khí do Sở Mộ tỏa ra đã giảm nhiệt độ xuống thấp, ngay khi Băng Không Tinh Linh xuất hiện thì không khí càng thêm rét lạnh. Cho dù là đám người quan sát ở bên ngoài cũng có thể cảm giác được hàn khí thổi quét rát cả mặt.

Trong đám Hồn sủng của Sở Mộ thì xung phong tàn sát nhiều nhất chính là Mạc Tà, gần với Mạc Tà nhất chính là Băng Không Tinh Linh.

"Đinh!"

Băng Không Tinh Linh không phải là ấu sủng đơn thuần như lúc ban đầu nữa, nó có thể cảm nhận được nội tâm Sở Mộ đang chứa đầy oán khí. Sau khi xuất hiện cũng biến oán khí và sát khí nồng đậm thành lực lượng Hàn Băng triệt để giải phóng.

Sở Mộ quay đầu lại nhìn thoáng qua người trọng tài đang thẫn thờ quên mất nhiệm vụ.

Người trọng tài lập tức tỉnh ngộ lại, vội vã hô lên: "Chiến đấu, bắt đầu!"

Các cột trụ làm hàng rào bên ngoài lại bốc cháy hỏa diễm, vốn là ngọn lửa cực nóng nhưng chẳng biết tại sao mọi người lại có cảm giác yếu ớt kỳ lạ, hình như là bị lực lượng quỷ dị nào đó kìm hãm xuống.

"Ngưng, Băng Kiếm trận."

"Đinh!"

Chú ngữ Tinh Linh niệm lên vô cùng ngắn ngủi, từng khối Băng Tinh bay theo hàn phong trôi nổi trên đỉnh đầu Băng Không Tinh Linh.

Từng khối Băng Tinh ngưng tụ vào nhau, sau khi thời gian niệm chú ngữ chấm dứt, cơn lốc Băng Tinh đã biến thành mười sáu thanh Băng Kiếm to lớn hiện ra quanh người Băng Không Tinh Linh.

"Đinh!"

Khi Băng Không Tinh Linh kêu lên một tiếng, mười sáu thanh Băng Kiếm bỗng nhiên bay xẹt qua chiến trường, phóng tới chỗ đám Hồn sủng của Dương Phiệt.

Tất cả mọi người đã được chứng kiến Băng Không Tinh Linh bộc phát ra chiến lực cường hãn cỡ nào, một kỹ năng này tuyệt đối là đạt đến uy lực cấp bảy. Nhưng mà nhiều người kinh ngạc nhất chính là lần này mười sáu thanh Băng Kiếm không phải cùng nhau chém xuống, mà sắp thành một hàng trên không trung lần lượt bổ tới đỉnh đầu con Cửu Nhĩ (chín tai) cấp chiến tướng của Dương Phiệt.

Vi khống.

Sáu đoạn hai giai Băng Không Tinh Linh không chỉ nắm giữ kỹ xảo hợp lực, lại càng lĩnh ngộ kỹ năng vi khống ảo diệu.

"Ầm!"

Mặc dù Dương Phiệt từ lúc ban đã bày ra đủ loại phòng ngự chặt chẽ, nhưng mặc kệ hắn phòng ngự như thế nào cũng không có một chút ý nghĩa đối với khả năng khống chế Băng hệ kinh khủng của Băng Không Tinh Linh.

Cấp chiến tướng Cửu Nhĩ cố gắng lách người tránh qua một bên, nhưng hành động vẫn quá chậm so với tốc độ Băng Kiếm. Ngay sau đó mười sáu thanh Băng Kiếm liên tục đâm xuống thân thể Cửu Nhĩ, sinh sôi đóng đinh Hồn sủng Cửu Nhĩ ngay trên mặt đất, chết không kịp ngáp.

"Hàn độc xâm lấn."

Hồn sủng tử vong sẽ có nghĩa là chủ nhân cũng đối diện với tử vong ập đến.

Hàn độc xâm lấn đáng sợ trong nháy mắt đó thông qua lực lượng tinh thần phản kích ngược về phía chủ nhân, lập tức đông cứng thân thể Dương Phiệt.

"Hồn niệm thủ hộ."

Dương Lạc Bân mới vừa định lên tiếng nhắc nhở Dương Phiệt, nhưng hắn phát hiện đã quá trễ rồi. Truyện Sắc Hiệp - https://docsach24.com

Dương Phiệt nội tâm tràn đầy sợ hãi đã hoàn toàn đánh mất ý thức, hoặc có thể nói là Dương Phiệt vốn kinh nghiệm chiến đấu không nhiều nên không biết được Băng hệ Hồn sủng có kỹ xảo giết người thâm độc như thế.

Cửu Nhĩ vừa chết, sắc mặt Dương Phiệt tái nhợt trong nháy mắt. Sau đó bắt đầu xanh mét, thất khiếu chậm rãi tỏa ra hàn khí.

Trước tiên chính là hai mắt, sau khi cặp mắt hoàn toàn đóng băng, thân thể Dương Phiệt lập tức cứng ngắc lại biến thành tượng băng, dần dần ngã về phía sau.

"Ầm!"

Thân thể Dương Phiệt lập tức chia năm xẻ bảy, gân thịt, nội tạng và tứ chi vỡ ra biến thành từng mảnh băng vụn nằm rải rác trên mặt đất.

Đám người ở trên khán đài vốn đang cảm thấy nóng bức trong người, nhưng vừa nhìn thấy tử trạng của Dương Phiệt bi thảm như thế không nhịn được khẽ rùng mình một cái.

Bình thường sau khi chiến đấu kết thúc sẽ có thanh âm nghị luận ồn ào, nhưng bây giờ mọi thứ đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi tưởng tượng của mọi người. Bọn họ chỉ biết trợn mắt, câm lặng nhìn xuống sân thi đấu, không ai nói nổi một lời.

"Lúc trước Tứ đệ đã nói tham gia tiến cử không phải là đánh bại, mà là muốn giết người. Ta còn tưởng rằng Tứ đệ chỉ tùy tùy tiện tiện nói chơi mà thôi, không nghĩ tới..." Sở Trữ tự mình lẩm bẩm.

Sở Trữ biết thực lực Sở Mộ rất mạnh, thậm chí không hề thua kém Sở Hà và Sở Hưng. Nhưng không nghĩ tới Sở Mộ lại đạt tới trình độ kinh khủng thế này, Băng Không Tinh Linh phát huy ra lực chiến đấu có thể sánh ngang với sáu đoạn Hồn sủng cấp thống lĩnh, thi triển ra kỹ năng uy lực cấp bảy không phí bao nhiêu thời gian. Dưới tình huống đó còn có thể tiến hành vi khống, cảnh giới lĩnh ngộ cao tới mức đó trừ phi là sáu đoạn Hồn sủng có thiên phú phòng ngự cao, nếu không rất khó lòng ngăn cản được thế công cuồng mãnh kia.

Trong tất cả cao thủ Dương gia chỉ có vài người sở hữu sáu đoạn Hồn sủng cấp thống lĩnh. Cho dù là có cũng không đạt tới trình độ thực lực mạnh mẽ, không thể nào sánh bằng Băng Không Tinh Linh của Sở Mộ có thiên phú cao nhất và trải qua điều huấn cường hạn.

Nếu đã được liệt vào hàng ngũ cường giả nhất lưu của Yểm Ma cung, vậy thì thực lực Sở Mộ hoàn toàn nằm trên phần lớn cao thủ thanh niên, ngay cả thực lực, tâm chí, kinh nghiệm cũng vượt xa đám người kia một mảng lớn. Vì thế ngay khi song phương đối mặt sẽ có kết qua ngay lập tức.

"Dương Nạp, đi lên!"

Khuôn mặt Dương Khoát co quắp lại, da mặt giật giật liên hồi. Nguyên bản là một trận chiến tất thắng thế mà bỗng nhiên xuất hiện biến số quá lớn, lúc này lão gia hỏa này đành phải trơ mắt nhìn đệ tử đời thứ ba bị Sở Mộ hành hạ đến chết từng người một.

"Không, không, ta chịu thua, ta... ta không muốn chết." Dương Nạp không dám đi tới, thực lực hai bên cách nhau quá xa nên hắn biết vừa lên nhất định phải chết.

Dương Nạp kinh hoảng chạy ra ngoài quảng tường, hiển nhiên là không muốn bước theo con đường kinh khủng của hai người lúc nãy.

Bỗng nhiên một đạo Băng Thứ (gai băng) từ dưới chân Dương Nạp đột nhiên trồi lên.

"Xoẹt!"

Băng Thứ cao tới hai mươi thước xuất hiện quá đột ngột, Dương Lạc Bân đứng ở bên cạnh mặc dù có phát hiện nhưng không kịp lên tiếng nhắc nhở. Trong nháy mắt đã nhìn thấy thân thể Dương Nạp bị xỏ xuyên qua, trên mặt còn đọng lại nét sợ hãi không dám tin tưởng chuyện này.

"Đây... đây..."

Người trọng tài hoảng sợ nhìn tới đạo Băng Thứ to lớn kia, trong lúc nhất thời không biết nên phán định như thế nào.

"Ngươi… ngươi không thể không tuân theo quy định." Dương Lạc Bân kinh hãi trợn tròn mắt, hoàn toàn không nghĩ tới Sở Mộ có gan thêm dầu vào lửa, trực tiếp giết chết Dương Nạp không dám ra sân.

"Đi lên hay không đều phải chết." Sở Mộ đứng ở trên chiến trường, căn bản không có để ý tới mấy thứ quy củ nhàm chán kia.

Dương Lạc Bân mặt mày lúc trắng lúc xanh, cố ý liếc sang thanh niên thần bí, hi vọng hắn chịu xuất thủ bảo vệ.

Dương gia tổng cộng có năm thành viên, thời gian không đến mười phút đã chết thảm ba người.

Dương Khoát cực kỳ tức giận, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào thanh niên thần bí trong đám người Dương gia, dùng hồn niệm ngưng tụ thành thanh âm tức giận nói: "Vì sao còn không ra tay, chẳng lẽ muốn nhìn đệ tử đời thứ ba của Dương gia cũng bị tàn sát hết sao?"

"Trong Dương gia các ngươi, ngoại trừ Dương Lạc Bân ra thì ta không có quan hệ gì tới những người khác." Giọng nói của thanh niên thần bí vô cùng bình thản.

"Ngươi..." Trái tim Dương Khoát chợt co thắt lại ngừng đập một nhịp, suýt chút nữa là trực tiếp phun máu rồi.

"Các ngươi đã đắc tội Hạ Nghiễm Hàn của Yểm Ma cung, Hạ Nghiễm Hàn là một tên ác nhân giết người không gớm tay, sớm muộn gì cũng bị diệt tộc. Bây giờ chỉ là vấn đề thù hận giữa hai gia tộc mà thôi, người ta muốn tiến hành trò chơi tàn sát với các ngươi. Thế nhưng, nhìn trên quan hệ với Dương Lạc Bân, ta sẽ đánh bại tên Sở Mộ kia giúp cho thành viên Dương gia các ngươi có một con đường sống. Đề nghị các ngươi không nên chạy loạn, bằng không chết như thế nào cũng không biết." Thanh niên thần bí chậm rãi nói.

Tai vạ ập đến quá nhanh làm cho Dương Khoát không kịp trở tay, bối rối mãi không tìm ra phương pháp ứng phó.

Dương Khoát đột nhiên nhìn quanh phát hiện ra toàn bộ quảng trường bất chợt hiện ra không ít bóng đen mơ hồ, yên lặng đứng trong đám người như những pho tượng đá.

"Đại ca, ta cầu xin ngươi đó, mau ra tay đi, nếu không người chết chính là ta." Dương Lạc Bân đã triệt để sợ hãi đối với Sở Mộ rồi, đau khổ lên tiếng cầu khẩn.

Thanh niên thần bí nhếch miệng nói: "Lạc Bân, ngươi rất xui xẻo, nhưng gia tộc của các ngươi đã kết thù kết oán với người không nên chọc."

"Trêu chọc không nổi? Đại ca, ta không rõ ý của ngài, người này bốn năm trước vốn đã chết. Nhưng mà.." Dương Lạc Bân nói.

"Có nghe nói qua một người tiến vào Tù đảo hung hiểm khi mười lăm tuổi, tiến hành chiến đấu sinh tử với ba nghìn tù nhân không? Lấy mười tám tuổi trở thành Tù đảo vương giả chấn động khắp Yểm Ma cung. Sau đó đánh bại Thiên Quý danh tiếng hiển hách, thực lực trong hàng ngũ thanh niên cao thủ đứng đầu, trở cả tân tinh chói mắt nhất của Yểm Ma cung trong đoạn thời gian gần đây." Thanh niên thần bí chậm rãi nói.

Dương Lạc Bân ngẩn người ngạc nhiên, nhưng sau đó lập tức gật đầu nói: "Có nghe qua, nhưng mà chuyện đó có quan hệ gì tới Sở Mộ?"

Thanh niên thần bí nở nụ cười lạnh lẽo nhưng không nói gì nữa, chậm rãi bước tới trước băng qua thi thể Dương Nạp. Trong lúc những đệ tử Dương gia bị Sở Mộ tàn sát sinh ra sợ hãi nồng đậm, hắn lại bình tĩnh tiến vào chiến trường tràn đầy vết máu đỏ lòm.