Tô Vũ cơ hồ bị mọi người bỏ qua nhếch miệng cười gian trá, xem ra không cần La Vực Yểm thiếu Dương Lạc Sâm xuất thủ, Sở Mộ đã chuẩn bị ăn tai vạ đến nơi rồi.
Khí thế mãnh liệt từ song phương nhanh chóng bao trùm không gian, lúc này tất cả mọi người không có lưu ý đến một vị nữ tử che mặt được bốn bạch y nữ tử tháp tùng đang đi tới nơi này. Ở bên cạnh nữ tử tôn quý này chính là riêng có "sát thủ mặt lạnh " Hạ Nghiễm Hàn đang nghiêng người chờ đợi.
"Cẩn Nhu công chúa."
"Thuộc hạ không biết công chúa đi tới nên chưa kịp nghênh đón, thật là có lỗi." Chu Lộ Lăng là người phản ứng đầu tiên, sau khi hô to một tiếng vội vã quỳ lạy.
Thanh âm Chu Lộ Lăng làm cho đám người kinh ngạc xôn xao hồi lâu, sau đó tất cả mọi người vội vàng dời ánh mắt về phía nữ tử ưu nhã kia, đồng thời kinh hoảng quỳ lạy trên mặt đất.
"Sở thiếu gia, mau, mau hành lễ giống như những Yểm thiếu khác." Đinh Vũ nhỏ giọng nhắc nhở Sở Mộ, sau khi nói xong lập tức ngồi xổm người xuống bái lạy, căn bản không dám liếc nhìn tiểu công chúa Yểm Ma cung cao cao tại thượng chút nào.
Nhìn thấy thân ảnh mỹ lệ tương đối quen thuộc này xuất hiện ở trước mặt mình, Sở Mộ cũng ngẩn người ra, chốc lát sau mới kịp hiểu ra vấn đề. Chậm rãi nửa quỳ một gối xuống đất, tay phải gác lên ngực xem như thi lễ.
Yểm thiếu là vinh dự cao nhất của nhóm thanh niên Yểm Ma cung, khi đối mặt công chúa không cần thiết phải quỳ lạy, chỉ cần nửa quỳ và cúi đầu là được rồi.
Nhưng Thanh Yểm Ma cung chủ và Yểm Ma cung chủ vẫn phải bái lạy, bởi vì bọn họ không thuộc về nội tầng của Yểm Ma cung. Mặc dù trong tay nắm giữ quyền lực hai Ma cung to lớn, nhưng thân phận thực tế vẫn hơi thấp hơn một chút.
"Thôi đi." Cẩn nhu tiểu công chúa nhàn nhạt nói một câu, từ từ đi tới vị trí chủ tọa.
Sau khi được miễn lễ, những người khác mới lục tục đứng dậy, bộ dạng cứng ngức ngồi lại vị trí cũ.
Ánh mắt bọn họ lúc này đã rực sáng thêm vài phần, bởi vì Cẩn Nhu công chúa thân phận cao quý cũng xuất hiện ở nơi này. Xưa nay bọn họ luôn luôn ngưỡng mộ vị công chúa xinh đẹp và thần bí này, hiển nhiên sẽ cảm thấy vô cùng vinh hạnh.
Nhân vật giống như Thanh Yểm Ma cung chủ và Lam Yểm Ma cung chủ mặc dù bề ngoài ra vẻ cung kính, nhưng mà trong lòng đang âm thầm phỏng đoán nguyên nhân công chúa đi tới đây. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
chấm cơm.
"Cẩn Nhu muội muội tại sao có thời gian rỗi rãnh tới đây quan sát?" Yểm thiếu tài quyết giả Lục Sam Ly là một người duy nhất không có hành lễ, hơn nữa lúc công chúa đến gần hắn vẫn luôn ngồi yên tại chỗ. Cho đến khi công chúa đứng ở bên cạnh, hắn mới mỉm cười ôn hòa nói chuyện với nàng.
Cẩn Nhu công chúa ưu nhã ngồi ở bên cạnh Lục Sam Ly, vẫn duy trì ngữ điệu mềm mại dễ nghe, nói: "Đúng lúc có chuyện cần thương lượng với Lục đại ca."
"Ta nhớ là vị Tù đảo vương giả này hẳn là hỗ trợ mới của ngươi, nếu Cẩn Nhu muội muội có hứng thú không bằng xem thử thực lực của hắn đi, cắt ngang người khác chiến đấu đúng là không lễ phép lắm!" Lục Sam Ly không vội không chậm nói.
"Cũng tốt, trước kia có nghe nói Tù đảo vương giả cùng lúc chiến năm người đúng không?" Cẩn Nhu công chúa dời ánh mắt vào người Sở Mộ, trong mắt chứa đầy ưu thương nhàn nhạt khiến cho người khác phải chạnh lòng.
Ánh mắt Sở Mộ cũng đang nhìn nàng, Phong Hương ở bên cạnh lập tức trừng mắt với Sở Mộ, lạnh lùng nhắc nhở Yểm thiếu không được phép nhìn thẳng công chúa.
"Ha hả, nói đến cũng thật buồn cười, sau khi người thứ nhất khiêu chiến bị giết chết, những người khác đã không dám chiến đấu với vị Tù đảo vương giả này nữa, bây giờ là cao thủ đứng đầu Lam Yểm Ma cung - Thiên Quý chiến đấu với hắn." Lục Sam Ly cười nói.
Lục Sam Ly vừa nói như thế, bốn người khiêu chiến kia lại càng xấu hổ không đất dung thân, xem như mất hết mặt mũi ở trước mặt vị công chúa tôn quý rồi.
"À? Vậy đây là một trận tỷ thí rất đặc sắc." Cẩn Nhu công chúa nói.
"Như vậy Cẩn Nhu muội muội cảm thấy ai có thể chiến thắng đây?" Lục Sam Ly dò hỏi.
"Hắn là hỗ trợ mới, ta tự nhiên cho rằng hắn có chiến thắng." Cẩn Nhu công chúa nhàn nhạt hồi đáp.
Sở Mộ liếc nhìn vị công chúa cao cao tại thượng ngồi ở trên đài, hắn không thích cảm giác bị người khác coi như trò chơi nhàn hạ thưởng thức như thế.
Thế nhưng thân phận hai bên thua kém quá xa, dưới tình huống này cũng không có cách nào né tránh được. Sở Mộ đúng là muốn thoát khỏi Hạ Nghiễm Hàn khống chế giành lấy tự do tuyệt đối, nhưng chắc chắn không phải là bây giờ.
Ba năm trước Sở Mộ nhìn thấy Cẩn Nhu công chúa thì nàng chẳng qua là một thiếu nữ có bề ngoài tuyệt đẹp, dung nhan ưu nhã bị che phủ dưới lớp lụa mỏng vẫn lộ ra hai tròng mắt u buồn mê người, làm cho người ta bất chợt sinh ra cảm giác thanh nhã, thoát tục và sau đó là ái mộ.
Ba năm sau nhìn thấy lần nữa, vẫn là tấm lụa mỏng che mặt, vẫn là đôi mắt u buồn, bề ngoài lại tăng thêm vài phần cao quý và lãnh đạm, ít đi mấy phần phiền muộn như lúc ban đầu.
Dĩ nhiên Sở Mộ không thừa nhận cũng không được, vị tiểu công chúa này khoác lên bộ trường bào cao sang lại càng bộc lộ dáng ngoài tuyệt đẹp đến mức khiến cho lòng người mơ màng thổn thức. Thế nhưng chẳng biết tại sao trong lòng Sở Mộ lại mất đi cảm giác động tâm như lúc ban đầu đối mặt ở trên mạn thuyền.
Thật ra Sở Mộ cũng biết vì sao cảm giác không giống rồi, nàng ở bên trong Yểm Ma cung chính là công chúa cao sang quý phái không thể chạm tới, đối mặt với bất kỳ người nào cũng phải bày ra thái độ bình tĩnh và cao ngạo của mình.
Khi ở trên biển thì lại khác, trước mặt Cẩn Nhu công chúa chỉ là một mảnh đại dương mênh mông vô hạn, khung cảnh mỹ lệ thê lương, nàng không cần phải ngụy trang tự nhiên sẽ biểu hiện ra bản tính thiếu nữ.
"Có Cẩn Nhu công chúa đang xem cuộc chiến, các ngươi hẳn là cảm thấy rất vinh hạnh, lấy ra toàn bộ thực lực đi. Chỉ có điều tất cả các ngươi đều là người có thân phận, huống chi công chúa đang ở chỗ này nên tận lực không nên làm quá tanh máu." Lục Sam Ly nói.
Lục Sam Ly nói những lời này đã biểu lộ thái độ rõ ràng rồi, hi vọng Sở Mộ và Thiên Quý trong lúc chiến đấu không nên xuất hiện tình huống đối phương tử vong.
Lục Sam Ly nói như thế làm cho Lam Yểm Ma cung chủ và Thanh Yểm Ma cung chủ bất mãn rồi, trong lòng thầm nghĩ: "Tên Lục Sam Ly này đúng là quá ghê tởm, mới vừa rồi còn nói khiêu chiến nhất định phải chuẩn bị tốt giao ra tính mạng, nhưng bây giờ nói là không thể giết người, đây chẳng phải là thiên vị tiểu tử Sở Mộ hay sao?
"Ta chỉ có thể bảo đảm ngừng công kích khi hắn nói ra câu đầu hàng, không thể bảo đảm không có máu tanh." Sở Mộ ngẩng đầu lên, ánh mắt hờ hững nhìn vào Lục Sam Ly, nhàn nhạt nói.
Sở Mộ nói lời này làm cho không ít người khác nhíu mày, duy chỉ có Thanh Yểm Ma cung chủ và Lam Yểm Ma cung chủ là cười cười khoái trá khi người gặp họa.
"Sở Mộ, ở trước mặt công chúa và Lục Yểm thiếu không nên quá mức càn rỡ." Hạ Nghiễm Hàn vội vã tìm cách hòa giải.
Sở Mộ nhìn thoáng qua Hạ Nghiễm Hàn, mở miệng nói: "Bốn năm trước ta từ một người thiếu niên bình thường tiến vào Yểm Ma cung, các ngươi dạy ta tàn sát như thế nào, dạy ta biết lòng người độc ác như thế nào. Bốn năm sau ta đã hình thành thói quen tàn sát, các ngươi lại bảo ta hạ thủ lưu tình, điểm đến là dừng, ta đây rất khó làm được."
Sở Mộ sẽ không bởi vì tiểu công chúa xuất hiện mà từ bỏ phong cách chiến đấu của mình, chiến đấu câu thúc như vậy quả thực chẳng khác gì tự sát.
"Sở Mộ, ngươi chán sống rồi hả? Dám nói với Hạ đại nhân như vậy." Phong Hương lập tức trợn mắt tức giận, quát lớn một tiếng.
"Hạ Nghiễm Hàn, Tù đảo vương giả không phải là thủ hạ của ngươi hả? Tại sao kiêu ngạo càn rỡ như thế, đúng là trong mắt không có người mà, ngay cả công chúa và Lục Yểm thiếu cũng không để vào mắt." Lam Yểm Ma cung chủ lập tức lộ ra vẻ mặt hả hê, thêm dầu thêm mỡ vào bầu không khí nóng bỏng.
Hạ Nghiễm Hàn không thèm quan tâm Lam Yểm Ma cung chủ khích bác ly gián làm gì, cử động khinh miệt này lại càng làm cho Lam Yểm Ma cung chủ tức giận vô cùng.
"Chiến đấu chính là sống hoặc chết, ta cũng không thích một trận chiến đấu điểm đến là dừng, nếu như Lục Yểm thiếu và công chúa muốn thưởng thức một trận tỷ thí biểu diễn đẹp mắt, vậy thì mời người khác tới đi." Thiên Quý chỉ chỉ vào bốn gã thanh niên đã bỏ qua khiêu chiến, giọng nói vô cùng lạnh nhạt.
Sau khi Thiên Quý nói xong những lời này, bốn gã thanh niên kia lập tức thay đổi sắc mặt, lúc xanh lúc trắng.
Lam Yểm Ma cung chủ cũng âm thầm nhíu mày, Thiên Quý nói như vậy trước mặt mọi người chính là va chạm thể diện công chúa và Lục Yểm thiếu rồi. Hành động này không quá sáng suốt, nếu như Lục Yểm thiếu và công chúa tức giận thì ngay cả hắn cũng sẽ gặp phiền phức.
Sở Mộ quay đầu nhìn thoáng qua Thiên Quý, cũng sinh ra vài phần kính trọng đối với người này, xem ra Thiên Quý quả thật không phải là hạng người hời hợt.
"Hai vị đều là người thẳng thắn nha! Thế nhưng ta cũng thích những người dứt khoát như thế, bởi vì trong mắt của ta nếu không có tự tin chỉ là đám người tầm thường, năng lực yếu kém mới đảm đương hậu quả không nổi. Các ngươi đã thích chiến đấu tận tình tận hứng, vậy thì cứ theo ý các ngươi đi, tiểu công chúa của chúng ta cũng không phải là nữ tử nhu nhược không nhìn được cảnh máu tanh." Không ngờ lúc này Lục Sam Ly lại nở nụ cười vui vẻ, thống khoái đồng ý thay đổi quy định.
Cẩn Nhu công chúa nhìn hai người, chậm rãi nói: "Nếu đối phương đã mất đi năng lực chiến đấu, đừng có thẳng tay mạt sát là được."
Sở Mộ và Thiên Quý đồng thời gật đầu rồi đi ra chiến trường.
Chẳng biết từ lúc nào gió lớn đã thổi quét khắp chiến trường, cuồng phong cuồn cuộn gào thét, cát bụi tung bay mịt mù.
Sở Mộ và phục Thiên Quý chia ra đứng ở hai bên chiến trường, cách xa nhau hai mươi thước, cả hai vẫn bình tĩnh nhìn chằm chằm vào đối phương.
"Tính cách của ngươi làm ta thưởng thức, nếu có thể không giết ngươi, ta sẽ tận lực." Thiên Quý nhàn nhạt nói một câu.
"Giống nhau!" Sở Mộ cũng nhàn nhạt trả lời.
Sở Mộ triệu hoán ra hai con Hồn sủng ở trước mặt, theo thứ tự là năm đoạn sáu giai Ma Thụ chiến sĩ và sáu đoạn một giai Băng Không Tinh Linh. Nếu hai con Hồn sủng này đã xuất hiện nhiều lần, Sở Mộ cảm thấy chưa cần phải thay đổi.
Thiên Quý cũng không có ý định thử dò xét, trực tiếp niệm chú ngữ sử dụng song triệu hoán đồng thời gọi hai con Hồn sủng ra ngoài.
Đồ án ma diễm màu lam chậm rãi xuất hiện, linh hồn hỏa diễm đặc thù này khiến cho lòng người rét lạnh căm căm, nhất là bị ánh mắt lạnh lẽo của Lam Yểm Ma tập trung vào sẽ cảm thấy y như rơi vào vực sâu không đáy vậy.
Năm đoạn bốn giai Lam Yểm Ma, Hồn sủng được Thiên Quý triệu hồi ra trước tiên chính là dấu hiệu của Yểm Ma cung - Lam Yểm Ma.
Nhưng mà để cho Sở Mộ cảm thấy nằm ngoài dự liệu chính là Hồn sủng thứ hai được Thiên Quý triệu hoán vẫn là ma diễm màu lam, bên trong đồ án xuất hiện một con Lam Yểm Ma khác càng thêm khủng bố.
Năm đoạn sáu giai Lam Yểm Ma. Không thể nào ngờ nổi, Thiên Quý thế mà đồng thời sở hữu hai con Lam Yểm Ma.
Lam Yểm Ma là cao đẳng cấp thống lĩnh, lực chiến đấu cơ hồ không có đối thủ trong cấp thống lĩnh. Hơn nữa hai con Lam Yểm Ma của Thiên Quý đều có thiên phú cực cao, từ khí tức tỏa ra là có thể phán đoán thực lực chúng nó mạnh hơn Tô Vũ - Lam Yểm Ma rất nhiều.
Thiên Quý không hề nói nhảm, trực tiếp ra lệnh cho hai con Lam Yểm Ma di động, nhanh chóng tiếp cận hai con Hồn sủng của Sở Mộ. Có lẽ hắn không có muốn để cho Băng Không Tinh Linh có cơ hội thi triển ma pháp Băng hệ.
"Ngưng, Băng Khải cho Ma Thụ chiến sĩ."
Sở Mộ lập tức bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu.
Ma Thụ chiến sĩ là Mộc hệ Hồn sủng, đối kháng với Hỏa hệ nhất định là thua thiệt, nếu không có Băng Khải hỗ trợ thì nó kiên trì không được bao lâu.
Băng Không Tinh Linh đã sử dụng kỹ năng Băng Khải vô cùng thành thạo, không cần niệm chú ngữ đã hoàn thành buông thả Băng Khải bao trùm lên trên người Ma Thụ chiến sĩ.
"Tổ hợp Băng hệ viễn trình và Mộc hệ cận chiến đối phó hai con Lam Yểm Ma rất khó khăn, xem ra Hằng Hải Yểm thiếu phải thay đổi Hồn sủng rồi." Lục Sam Ly thản nhiên nói.
Mọi người cũng chậm rãi gật đầu, hai con Hồn sủng cấp thống lĩnh năm đoạn trung giai đối mặt hai con Hồn sủng cao đẳng cấp chiến tướng, chỉ riêng đẳng cấp đã chênh lệch như lòng sông so với mặt biển.
Sở Mộ cũng biết đẳng cấp Hồn sủng hiện tại bị vây trong hoàn cảnh xấu, nhưng hắn không có cảm thấy phải vội vã thay đổi Hồn sủng làm gì.
"Ma Thụ chiến sĩ, xuống đất, Băng Không Tinh Linh, lên trời."
Sở Mộ lập tức hạ mệnh lệnh, sau đó Sở Mộ tự mình lui về phía sau mấy bước, giữ vững khoảng cách nhất định để mình không trở thành đối tượng công kích của hai con Lam Yểm Ma kia.
Ma Thụ chiến sĩ kêu lên quái dị, thân thể bên dưới lập tức dài ra hàng loạt rễ cây tiến xuống đất với tốc độ cực nhanh.
Thân thể Băng Không Tinh Linh thì xoay tròn từ từ bốc lên cao, lên đến độ cao chừng hai mươi thước mới dừng lại.
Băng Không Tinh Linh thi triển ma pháp Băng hệ vẫn có thể tạo thành thương tổn đối với cấp thống lĩnh Lam Yểm Ma. Nếu để cho Băng Không Tinh Linh tùy ý buông thả kỹ năng Băng hệ tẩy lễ, hai con Lam Yểm Ma nhất định không chịu nổi.
"Viêm Vẫn, đánh rớt con Băng Không Tinh Linh kia xuống." Thiên Quý tâm niệm chợt động.
Hai con Lam Yểm Ma kêu gào vô cùng hùng hổ, ma diễm đáng sợ đột nhiên gia tăng mãnh liệt, sau đó bắt đầu ngưng tụ hai tảng Viêm Vẫn (thiên thạch lửa) ở trên bầu trời.
Hai luồng hỏa diễm xanh thẫm dần dần thành hình trên không trung, càng lúc càng bốc cháy cường liệt.
Nhưng ngay khi hai con Lam Yểm Ma sắp hoàn thành kỹ năng Viêm Vẫn, vách tường đá ở giữa chiến trường bỗng nhiên nứt ra, sáu cái rễ cây từ dưới đất trồi lên trong giây lát. Do được bổ sung hiệu quả Băng Khải nên số rễ cây này không hề e ngại ma diễm, vừa xuất hiện liền đột ngột tập kích Lam Yểm Ma.
Hai con Lam Yểm Ma nhanh chóng gia tăng cường độ ma diễm, trực tiếp bỏ qua rễ cây quật tới, hoàn toàn không thèm liếc mắt một cái.
"Rầm rầm rầm!"
Sáu cái rễ cây hung hăng quất vào trên người Lam Yểm Ma, Lam Yểm Ma mới vừa thi triển Viêm Vẫn công kích lập tức xuất hiện tình huống sai lệch phương hướng.
Viêm Vẫn vừa mới dao động bất thường, Băng Không Tinh Linh đã nhanh chóng né tránh ra xa, hai khối Viêm Vẫn không có tạo thành hiệu quả như dự liệu.
"Ma Diễm Mạn Duyên."
Thiên Quý thấy công kích Băng Không Tinh Linh không có hiệu quả, lập tức mệnh lệnh cho hai con Lam Yểm Ma rót hỏa diễm vào trong mấy cái rễ cây, ma diễm bạo liệt cố gắng thông qua rễ cây trực tiếp xâm nhập lan tràn tới bản thể Ma Thụ chiến sĩ.
Ma Thụ chiến sĩ công kích chỉ có thể quấy rầy chốc lát mà thôi, vừa thành công đánh trúng đối thủ liền quyết đoán lui xuống đất, ma diễm lan tràn tới vị trí vách tường đá thì dừng lại, không thể nào xâm nhập vào trong lòng đất được.
"Công kích bản thân hắn."
Thiên Quý lại thay đổi mục tiêu công kích một lần nữa, để cho hai con Lam Yểm Ma trực tiếp vượt qua chiến trường, đánh tới Sở Mộ.
Sở Mộ giống như đã dự liệu được Thiên Quý sẽ tìm mình phiền toái, lập tức gia trì một đạo Thừa Phong lên người rồi chạy ra xa không thèm quay đầu lại, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với Lam Yểm Ma. Đồng thời ra lệnh cho Băng Không Tinh Linh ở giữa không trung tùy ý buông thả ma pháp Băng hệ công kích Lam Yểm Ma.
Thấy Sở Mộ đã rời xa, nếu tiếp tục truy đuổi sợ rằng Lam Yểm Ma sẽ phải thừa nhận kỹ năng Băng hệ gây tổn thương. Vì thế Thiên Quý phải buông tha công kích Sở Mộ, dự định trước tiên giải quyết con Băng Không Tinh Linh khó chơi này.
"Một người hai sủng phối hợp vô cùng chặc chẽ, cơ hồ không có nửa điểm sơ hở."
Trong mắt những người trên đài đã nhìn ra Sở Mộ vận dụng chiến thuật vô cùng lão luyện, một đường chiến đấu hoàn toàn là né tránh phong mang, cố ý tiêu hao khí thế và thể lực của hai con Lam Yểm Ma hùng hổ kia.