Khi còn ở trên Tù đảo, nếu vận khí không tốt có lúc cả ngày đều phải chiến đấu liên miên. Dưới tình huống này Sở Mộ nhất định phải tìm cách giải quyết nhiều địch nhân cùng lúc, hạn chế tiêu hao thểlực, hồn lực ít nhất, sử dụng kỹ năng cho hiệu quả lớn nhất. Vì thếSở Mộ dần dần quen với chiến đấu ở cường độ cao.
Nói thật ra, cũng không phải là Sở Mộ quá mức khinh thường đám cao thủ Yểm Ma cung. Sau khi Sở Mộ đọc bảng tài liệu những ngườinày mới phát hiện cho dù là từ giai đoạn hay đẳng cấp Hồn sủng đều thua kém những tù nhân trên đảo không ít.
Cho dù đẳng cấp và giai đoạn Hồn sủng có cao đi nữa, những thanh niên ở đây chỉ là một đám trẻ tuổi khí thịnh, kinh nghiệm chiến đấu không có cách nào so sánh với tù nhân ba, bốn mươi tuổi. Nếu không phải cuối ngày còn phải đi tới Cương La thành, Sở Mộ sẽ không chút khách khí tiếp nhận mười người khiêu chiến.
Dĩ nhiên Sở Mộ cũng biết cái đám thanh niên táo bạo này chỉ có thểcoi là nhất lưu cao thủ trong Yểm Ma cung. Cường giả đứng đầu sẽ không thèm để ý tới một thân phận Tù đảo vương giả của hắn đãlên tiếng khiêu chiến. Chẳng thèm quản bọn họ là cái khỉ gió gì, bây giờ Sở Mộ có danh hiệu cấp bảy, danh tiếng cũng lớn hơn rất nhiều. Trừ phi những thanh niên cao thủ đứng đầu cho rằng danh khí Sở Mộ đủ để uy hiếp địa vị của mình, hoặc là cảm thấy đánh bại Sở Mộ sẽ có thể nâng cao uy vọng, đến lúc đó may ra bọn họ mới khiêu chiến. Thử hỏi nếu đánh một trận dù thắng hay bại đều thua thiệt thì người ta khiêu chiến làm gì?
"Hạ đại nhân, xem ra Sở Mộ là người không biết nội liễm, mới vừa vào Yểm Ma cung đã tạo ra động tĩnh lớn như vậy. Hơn nữa còn tiếp nhận quá nhiều người khiêu chiến, nếu như thua thì ngài cũng sẽ bị ảnh hưởng." Phong Hương nói.
"Bên cạnh có một cái tổ ong, lúc nào cũng tiếng vo vẻ bên tai, thỉnh thoảng tự nhiên bị nó chích cho một cái thì ngươi cảm thấy thế nào? Nếu như dùng tay đập từng con sẽ rất lãng phí thời gian, cũng không có bất kỳ hiệu quả, chẳng bằng đánh một cái phá nát tổ ong cho rồi." Hạ Nghiễm Hàn chậm rãi nói, hiển nhiên là vẫn cực kỳ thưởng thức khi Sở Mộ làm như vậy.
Phong Hương cũng thấy mọi chuyện nằm ngoài dự đoán, nói tiếp: "Vậy ngài có muốn đi xem không?"
"Công chúa nói cũng gần trở về rồi, nếu như nàng có hứng thúthì…" Hạ Nghiễm Hàn nói.
"Vậy thì Phong Hương đi tới chiến trường trước." Phong Hương gật đầu, sau khi hành lễ liền rời khỏi.
"Cái gì, khiêu chiến một lúc năm người, tiểu tử này cũng đủ ngông cuồng." Lam Yểm Ma cung chủ kinh ngạc nói.
"Vâng, phụ thân, ta đã nói hắn là một dã nhân cuồng vọng tự đại mà." Tô Vũ lập tức bắt đầu thêm dầu thêm mỡ, hi vọng cha mình nhanh chóng giáo huấn Sở Mộ.
"Hạ Nghiễm Hàn ơi là Hạ Nghiễm Hàn, đúng là trong mắt không cóngười nha!" Lam Yểm Ma cung chủ chợt nở nụ cười gian trá, lầm bầm một câu.
Sở Mộ là thủ hạ Hạ Nghiễm Hàn, hắn dám lớn lối như thế, không thèm đặt tất cả thanh niên cao thủ Yểm Ma cung vào trong mắt. Lam Yểm Ma cung chủ tự nhiên cho rằng đó là Hạ Nghiễm Hàn mượn tay Sở Mộ gia tăng danh tiếng. Dựa vào đó củng cố địa vịcủa mình trong Yểm Ma cung, vì thế mới cố ý làm ra động tĩnh lớn như vậy.
"Nếu hắn đã dám kiêu ngạo, vậy thì cứ cho hắn chết khó coi là tốt rồi." Trong mắt Lam Yểm Ma cung hiện lên một tia âm tàn, xưa nay hắn đã không hợp mắt Hạ Nghiễm Hàn. Nếu như lần này Sở Mộ khiêu chiến thành công, vậy thì danh tiếng Sở Mộ nhất định sẽ truyền vào trong tai đám cao tầng, sau đó được bọn họ coi trọng. Chuyện này tương đương với để cho Hạ Nghiễm Hàn uy phong tám hướng, quả thực đây là một loại biến tướng đề cử mà thôi.
Những năm gần đây, danh khí Hạ Nghiễm Hàn càng lúc càng lớn, đã không còn bao nhiêu người có thể ngăn cản hắn leo lên cao tầng Yểm Ma cung rồi. Rất nhiều người cảm thấy không thích cái tên "mặt lạnh âm hiểm" này, ngay cả Lam Yểm Ma cung chủ nhân cũng là một người trong số đó.
"Thiên Quý, theo ta đến chiến trường một chuyến, bản thân ta muốn nhìn xem tiểu tử này có năng lực gì." Lam Yểm Ma cung chủ chậm rãi đứng lên, sải bước đi ra ngoài cửa.
Ngay khi Lam Yểm Ma cung chủ đứng dậy, một thanh niên áo xám hàn khí bức người chẳng biết từ lúc nào xuất hiện ở dưới cột nhà, không một tiếng động đi theo sau Lam Yểm Ma cung chủ.
Vẫn là chiến trường đất đá lởm chởm như sa mạc kia, không giống mấy ngày trước là lần này hiệu quả vô cùng chấn động, trên đài cao đã xuất hiện rất nhiều người quan sát.
Ngồi phía trước là Hạ Nghiễm Hàn và Chu Lộ Lăng, kế đến là Lam Yểm Ma cung chủ, Thanh Yểm Ma cung chủ. Phía sau bọn họ lànhững thuộc hạ hoặc tỳ nữ thân tín.
Để cho mọi người bất ngờ chính là lần này lại xuất hiện một thanh niên siêu cấp cường giả có danh hiệu cấp tám, chưa từng có bất luận kẻ nào dám khiêu chiến - Lục Sam Ly.
"Cái người mặc y phục màu trắng kia chẳng lẽ là trọng tài hả?" Sở Mộ ngồi trong một góc tương đối vắng, ánh mắt nhìn vào Lục Sam Ly ngồi ở vị trí chủ tọa.
Sở Mộ đã lưu ý đến người thanh niên này từ sớm, không phải vìhắn có khí chất cường giả đặc biệt, mà là dưới tình huống Lam Yểm Ma cung chủ và Thanh Yểm Ma cung chủ cùng lúc xuất hiện, ngườithanh niên này vẫn ngồi ở vị trí chủ tọa như cũ.
"Sở thiếu gia, hắn chính là người đứng đầu đám thanh niên cao thủ Yểm Ma cung chúng ta, danh tiếng vô cùng lừng lẫy Lục Sam Ly, códanh hiệu cấp tám, được gọi là Yểm thiếu tài quyết giả." Thanh Hàlập tức nhỏ giọng giải thích, khi ánh mắt nhìn vào Lục Sam Ly rõ ràng mang theo vài phần sùng bái.
"À, có cái gì đặc thù không?" Sở Mộ vẫn không hiểu rõ thể chế Yểm Ma cung lắm, chẳng qua là âm thầm kỳ quái người thanh niên này đến tột cùng có thân phận gì, không ngờ lại được Lam Yểm Ma cung chủ và Thanh Yểm Ma cung chủ tôn kính như thế.
"Dĩ nhiên là đặc thù, ngài nghĩ đi, danh hiệu cao nhất trong đám thanh niên là Yểm thiếu cấp bảy, mà hắn đạt được danh hiệu cấp tám và xưng hô Yểm thiếu tài quyết giả. Nói cách khác, hắn làngười có quyền quyết định đối với tất cả Yểm thiếu, địa vị cao sang vô cùng. Lục đại nhân trước giờ vẫn luôn là thần long kiến thủ bất kiến vĩ (thấy đầu không thấy đuôi), hôm nay lại xuất hiện ở nơi này đúng là khiến cho người ta cực kỳ bất ngờ." Thanh Hà nói.
Sở Mộ cũng nhận ra khi Lục Sam Ly xuất hiện, tất cả mọi người ở nơi này đề lộ vẻ kinh ngạc, sau đó không ít kẻ ngạo mạn dần dần thu liễm hơi thở của mình, không dám có nửa điểm bất kính.
"Đây hẳn là cao thủ đứng đầu của Yểm Ma cung?" Sở Mộ âm thầm phỏng đoán.
Trên thực tế Sở Mộ rất thích khiêu chiến cao thủ cấp bậc này, nhưvậy mới gọi là khiêu chiến chứ? Thế nhưng Sở Mộ cũng biết mình mới vào Yểm Ma cung chân ướt chân ráo, cho dù có danh tiếng Tùđảo vương giả cũng không có tư cách khiêu chiến cái vị Yểm thiếu tài quyết giả này.
"Thiên Quý, chịu ra trình diện rồi hả?"
Sau khi Lục Sam Ly yên vị, đám thanh niên cao thủ lại ồn ào nghịluận một lần nữa.
"Đã lâu không có nhìn thấy Thiên Quý lấy một con Hồn sủng đánh bại ba địch nhân rồi."
Sở Mộ lập tức lưu ý đến không khí trầm trọng bỗng nhiên xuất hiện.
Rất hiển nhiên, Lục Sam Ly đạt tới danh hiệu cấp tám chính là siêu cấp cường giả đã vượt ra khỏi giới hạn thanh niên đồng lứa rồi. Bất kỳ một gã thanh niên nào cũng phải ôm thái độ ngưỡng mộ nhìn lên, y như tôn kính đối với nhóm cao tầng trong Yểm Ma cung vậy.
Về phần Thiên Quý do Lam Yểm Ma cung chủ mang đến thuộc vềtồn tại cực mạnh trong đám thanh niên. Mặc dù không có đạt tới cảnh giới như Lục Sam Ly, nhưng cũng có thể nói là hiếm khi thất bại trong đám người cùng lứa.
"Sở thiểu gia, Thiên Quý là thanh niên mạnh nhất trong Lam Yểm Ma cung, hắn cũng là người quật khởi rất nhanh chóng, thường xuyên triệu hoán một con Hồn sủng đánh bại ba con Hồn sủng của đối phương. Hắn là thuộc hạ tâm phúc của Lam Yểm Ma cung chủ, mấy ngày hôm trước ngài chọc giận Tô Vũ, lần này Lam Yểm Ma cung chủ mang hắn tới rất có thể là..." Đinh Vũ tâm tư kín đáo, lập tức nhắc nhở Sở Mộ.
"Ừ, hiểu rồi!" Sở Mộ chỉ bình thản gật đầu.
"Bắt đầu đi!"
Lục Sam Ly là Yểm thiếu tài quyết giả, hắn ở chỗ này tự nhiên là do hắn quyết định.
Sở Mộ cũng không muốn nói nhảm, trực tiếp đi về phía chiến trường.
"Các ngươi trước đi, nếu để ta lên thì các ngươi sẽ đi một chuyến uổng công rồi." Nguyễn Sơn Yểm thiếu vẫn ngồi tại vị trí của mình, cười cười nói với bốn người khác.
Bốn người khiêu chiến khác lập tức lộ ra ánh mắt khinh bỉ, thanh niên mạnh nhất Thanh Yểm Ma cung - Quách Nhàn bực tức đứng dậy, nhìn lướt qua Nguyễn Sơn Yểm thiếu tự cho rằng đúng, châm chọc nói: "Đi một chuyến uổng công hẳn là ngươi đó, chờ ta giải quyết tiểu tử này xong, chúng ta sẽ đánh một trận."
"Cầu cũng không được, bản thân ta rất thích chiến đấu." Nguyễn Sơn Yểm thiếu cười nói.
Quách Nhàn cười lạnh một tiếng, thi lễ với Lục Sam Ly một cái rồi nhảy xuống chiến trường. Đi tới vị trí đối diện Sở Mộ.
"Vốn là ta cũng không thích mấy thứ khiêu chiến ngu xuẩn thế này, đây chỉ là một trận đấu tầm thường phối hợp cho người ta xem màthôi. Thế nhưng không có gì trọng yếu, bởi vì ta là người đầu tiên ngươi thấy, sau khi đánh bại ngươi, ta sẽ là chủ chiến." Quách Nhàn nói.
"Mấy tên thích nói nhảm lúc chiến đấu thường thường là chết thảm nhất." Sở Mộ nhàn nhạt trả lời.
"Hoang đường." Quách Nhàn lập tức cười lạnh, bắt đầu niệm chúngữ.
Trong lúc Quách Nhàn niệm chú ngữ thì trên người của hắn bắt đầu bốc cháy ma diễm màu xanh, sau đó được hắn khống chế từ từngưng tụ xuống dưới chân tạo thành một đồ án ma diễm bốc cháy hừng hực.
"Kiệt kiệt!" Trong giây lát ma diễm dâng lên, vô số hỏa xà bay múa dần dần xuất hiện ở chung quanh. Tà Ác Hồn sủng Thanh Yểm Ma đứng ở trung tâm đồ án, cặp mắt liên tục chớp lóe hung quang.
Quách Nhàn triệu hồi Thanh Yểm Ma ra ngoài rồi trực tiếp ra lệnh cho Thanh Yểm Ma đánh trước giành ưu thế, nhanh chóng thi triển ra linh hồn hỏa diễm công kích tới Sở Mộ.
"Năm đoạn sáu giai Thanh Yểm Ma." Sở Mộ nhảy về phía sau một bước, dễ dàng né tránh một kích đơn giản này, đồng thời chậm rãi niệm chú ngữ.
Đồ án triệu hoán Băng thuộc tính Hồn sủng lập tức bộc phát hào quang rực rỡ, các hoa văn mỹ lệ sáng loáng không ngừng hiện lên.
Vẫn là Băng Không Tinh Linh trước kia từng xuất hiện, ngay lúc đóSở Mộ đã phát ra chỉ lệnh đối với Băng Không Tinh Linh.
"Băng Kiếm!"
Trong khi vừa mới xuất hiện, Băng Không Tinh Linh đã hoàn thành chú ngữ rồi, nhất thời mười lăm thanh Băng Kiếm hiện ra lơ lửng chung quanh thân thể Băng Không Tinh Linh, năng lực khống chếma pháp Băng hệ đã được thể hiện quá rõ ràng.
Mười lăm thanh Băng Kiếm dài sáu thước ngang trời xuất thế lập tức hấp dẫn mọi người chú ý.
Băng Kiếm là kỹ năng Băng hệ cấp năm, giai đoạn ban đầu chỉ cóthể tạo ra một thanh Băng Kiếm, hơn nữa kích thước Băng Kiếm tương đối nhỏ bé.
Nhưng lúc này Băng Không Tinh Linh đã trực tiếp khống chế mườilăm thanh Băng Kiếm, thậm chí chiều dài lên đến sáu thước, năng lực thiên phú Băng hệ cỡ này đúng là cực kỳ kinh khủng.
Mười lăm thanh Băng Kiếm trôi nổi lên trên đỉnh đầu Băng Không Tinh Linh, sau đó dần dần tạo thành một vòng tròn đều đặn, mũi kiếm sắc bén chớp lóe hàn quang khiến cho người ta sởn tóc gáy.
Bỗng nhiên một thanh Băng Kiếm trong đó di động, Băng Không Tinh Linh vô cùng tinh xảo, từ trên cao chém xuống vị trí Thanh Yểm Ma vô cùng chính xác.
"Vi khống."
Nhìn thấy chỉ có một thanh Băng Kiếm công kích, tất cả mọi ngườitrên đài cao lại kinh ngạc thêm lần nữa. Nguồn truyện:
Truyện FULLCũng giống như kỹ năng hợp lực, vi khống đồng dạng là kỹ xảo dựa vào khả năng lĩnh ngộ và thuần thục đối với Hồn sủng.
Thông thường sau khi tạo thành mười lăm thanh Băng Kiếm, nếu Băng Không Tinh Linh năng lực khống chế kém chỉ có thể buông thả toàn bộ Băng Kiếm đánh tới địch nhân. Nhưng nếu năng lực khống chế mạnh sẽ có thể điều động từng chuôi Băng Kiếm trong số đó.
Một màn càng thêm kinh người lại xuất hiện, mười bốn thanh Băng Kiếm khác từ từ nhắm tới Thanh Yểm Ma, theo thứ tự lần lượt đâm xuống từng thanh từng thanh một, tốc độ và mục tiêu chuẩn xác đến trình độ tinh vi.
Trong lúc mấy chuôi Băng Kiếm trước rơi xuống, Thanh Yểm Ma còn có thể dùng ma diễm hòa tan tạm thời chống dỡ, nhưng khi số lượng Băng Kiếm công kích theo thứ tự như thế, lực lượng tập trung vào một điểm sẽ gia tăng kinh khủng.
Mắt thấy mười lăm thanh Băng Kiếm hóa thành một đường thẳng tập trung công kích, sắc mặt Quách Nhàn cũng chuyển sang tái nhợt.
Quách Nhàn vội vã niệm chú ngữ muốn triệu hoán những Hồn sủng khác ra để ngăn cản, nhưng mà mười lăm thanh Băng Kiếm công kích với tần số vô cùng đều đặn, cứng rắn chém Thanh Yểm Ma từtừ lún xuống mặt đất tạo thành một cái hố thật sâu nhìn mà kinh hãi.
"Dừng… dừng tay!" Quách Nhàn đã ý thức được một thanh Băng Kiếm cuối cùng đâm xuống, năm đoạn bốn giai Thanh Yểm Ma sẽ triệt để mất mạng, vội vã hô to một tiếng.
Sở Mộ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Quách Nhàn sắc mặt tái nhợt, bộ dạng vẫn hờ hững như cũ, âm thầm ra chỉ lệnh cho Băng Không Tinh Linh đâm một kiếm cuối cùng vào trong thân thể Thanh Yểm Ma.
"Xẹt!"
Băng Kiếm cũng lạnh lùng giống như Sở Mộ, nhẹ nhàng đâm xuyên thân thể Thanh Yểm Ma không hề do dự chút nào. Thanh Yểm Ma bị dồn ép không kịp kêu thảm một tiếng đã bị giết chết trong nháy mắt.
Ngay khi ma diễm bị dập tắt, nhất thời, một luồng lực lượng tinh thần đáng sợ từ vị trí Thanh Yểm Ma đột nhiên truyền vào trong đầu Quách Nhàn.
Hàn độc xâm lấn, bên trong Băng Kiếm mang theo hàn độc rét lạnh trực tiếp tiến vào thế giới tinh thần của Quách Nhàn, đóng băng linh hồn của hắn ngay lập tức.
Thân thể Quách Nhàn biến thành một màu xanh mét, thất khiếu bất chợt tỏa ra hàn khí ào ạt.
Chốc lát sau Quách Nhàn run rẩy từng đợt, hai chân nghiêng ngãlảo đảo bước về phía sau.
"Ầm!"
Quách Nhàn vấp phải tảng đá té ngã nện mạnh xuống đất, thân thểhắn trong giây lát vỡ vụn ra thành từng mảnh.
Vô số băng vụn văng ra tung tóe, toàn bộ đều là thân thể Quách Nhàn, cảnh tượng phanh thây chia năm xẻ bảy, nội tạng nằm hỗn loạn trên mặt, tử trạng quá mức kinh khủng rồi.
Trong tiếng ồ lên kinh ngạc, nhất thời tất cả mọi người trên đài cao chuyển sang thần sắc cực kỳ hoảng sợ.
"Đây… cái này..." Thanh Yểm Ma cung chủ đột nhiên từ vị trí của mình đứng lên, mặt nổi đầy gân xanh nhìn xuống vô số mảnh vụn thi thể, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho tốt.
Hết thảy phát sinh quá mức đột ngột, thậm chí có không ít thanh niên còn chưa kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì, trong nháy mắt đóQuách Nhàn đã hóa thành từng mảnh băng vụn rồi.