Sủng Hôn Đệ Nhất Thế Kỷ: Ông Xã Hôn Rất Sâu

Chương 27: Không thể nhịn được nữa

Mộ Niệm Đồng cảm thấy nhục nhã, lại càng tức giận!
Cô chưa từng thấy người đàn ông xấu xa đến vậy!
Sau một lúc mới lấy lại bình tĩnh, cô lấy tay đỡ tràn, lại trợn mắt lên.


Cũng không biết biết là ô đã ngủ bao lâu, tối hôm qua khi mà anh ta ngừng lại, cô đã sớm không chịu nổi mà choáng váng ngủ thϊế͙p͙ đi, tỉnh dậy từ trong giấc mơ như kéo dài bất tận, đầu đau đớn không thôi, có lẽ là di chứng do ngủ quá lâu.


Mộ Niệm Đồng xoa xoa trên mi tâm, nhìn sang bên cạnh, chỉ còn là một chỗ trống.
Người đàn ông đó, cũng không biết là bỏ đi lúc nào, cũng không đánh thức cô dậy.
Chết tiệt!
Cô lại nhìn đống áo quần lộn xộn ở dưới giường, trên mặt nóng đến không chịu được.


Cô tự chế giễu bản thân, cô còn muốn giữ lại chút xấu hổ cuối cùng này.
Anh ta xé rách lễ phục của cô, cô nên mặc cái gì để ra ngoài dây!?


Nghĩ như vậy, cô đột nhiên nhìn thoáng qua kệ áo, treo trên đó là một bộ lễ phục mới tinh, ánh mắt cô không nhịn được mà nhìn thẳng, cắn răng xoay người bước xuống giường, đi đến trước giá treo quần áo, mới phát hiện ra đây là một bộ lễ phục mới, chỉ là nhãn hiệu đã bị tháo ra, đồng thời cũng được kỹ càng ủi qua.


Là anh ta sao?
Là người đàn ông đó mua cho cô sao?
Cho nên, anh ta định dùng bộ lễ phục này để lấy lòng cô, để đền bù cho cô!?
Buồn cười nhất chính là, cô lại không thể không nhận ân huệ này của anh ta!


Mộ Niệm Đồng đưa tay sờ qua chất vải, chất liệu được sử dụng rất tốt, được làm bằng tơ tằm, kiểu dáng nhìn cũng rất đẹp, phong cách điển hình của con nhà danh giá, thục nữ hướng nội, xinh đẹp tao nhã..


Trên mặt bàn còn được bày biện đồ trang điểm, đều là các loại có tên tuổi lớn, cô đi tới nhìn thoáng qua, lại phát hiện nhiều loại đồ trang điểm cô đều không phải rất quen thuộc.
Phấn lót Armani, nước chăm sóc da Guerlain, son môi TF,, thậm chí còn có cả mặt nạ SKII...


Vừa nhìn liền biết giá cả không rẻ, tất cả đều chưa được mở ra.


Mộ Niệm Đồng mệt mỏi đưa tay vuốt vuốt khuôn mặt, sau đó liền đi vào trong phòng tắm, tắm sạch lại bằng nước nóng, thay một bộ quần áo, ngồi trước gương chuẩn bị trang điểm, đột nhiên phát hiện ra trên chiếc cổ trắng nõn của cô, những dấu hôn đỏ thẫm xen lẫn vào nhau...


Sắc mặt của Mộ Niệm Đồng lập tức trở nên trắng bệch!
Người đàn ông này!!
Sẽ không phải là cố ý đi?!
Cái này gọi là gì!?
Đây gọi là khiêu khích!?


Phấn lót căn bản không không có hiệu quả, Mộ Niệm Đồng hoảng loạn nghĩ, buổi tối còn có buổi tiệc gia đình ở nhà họ Lục, nhất định phải làm xong chuyện này trước, phải dùng kem che khuyết điểm che hết những dấu vết này lại.


Nghĩ tới đây, cô lập tức tùy tiện thu thập lại một chút, cầm lấy áo khoác lên, rồi vội vã về nhà.
Vừa mở cửa đi vào, Mộ Niệm Đồng bất thình lình nhìn thấy Lục Tuấn Ngạn cả đêm chưa từng nhắm mắt đang ngồi trong phòng khách.


Sắc mặt của anh ta u ám ngồi một góc trên ghế sopha, nhìn vô cùng khốn đốn, cũng không biết anh ta đã ngồi ở đó bao lâu, có thể nhìn ra anh ta cả đêm chưa từng chợp mắt một chút, mí mắt thâm quầng, vô cùng dày đặc.


Mộ Niệm Đồng lại nghĩ tới một màn xảy ra tối hôm qua, cố gắng không chú ý tới anh ta, yên lặng không một tiếng động đi vào phòng ngủ.
Nhưng cho dù tiếng bước chân rất nhỏ vẫn làm kinh động tới anh ta!


Lục tuấn Ngạn lập tức tỉnh giấc, đột nhiên mở mắt ra, đã nhìn thấy cô quay về, vừa mới đứng lên, thì nghe thấy “Rầm” một tiếng cửa đóng lại!
"Mộ Niệm Đồng!!"
Người phụ nữ vô liêm sỉ này!
Rốt cuộc anh ta cũng không chịu được nữa, nổi giận hét lớn!


Tối hôm qua, sau khi cô rời khỏi phòng làm việc liền không có chút tin tức nào, điện thoại và túi tiền cũng không mang theo, chìa khóa tùy thân cũng không mang theo.
Lúc đầu anh ta không để ý, cứ cho là cô nhất thời tùy hứng, tới khuya thì sẽ biết mà về nhà!
Anh ta đã nghĩ như vậy!