Sủng Đa (Sủng Cha) Truyện Full

Chương 94: Có mi mục

Ly Lạc ý bảo Thất tiếp tục nói. Thì liền thấy con rắn đỏ rực rỡ ngày đó, từ một góc khách sạn trườn bò lại đây, trên người nó còn cuốn theo một con rắn lục nhỏ, một màn này cùng hình ảnh đã xảy ra ngày đó giống nhau như đúc. Chỉ là lần này thân thể của rắn lục kia lại điên cuồng vặn vẹo, nó tựa hồ muốn giãy khỏi con rắn đỏ rực kia. Nhưng bất đắc dĩ nó thế cô lực yếu, lại bị quản chế vu xà nên nó rất nhanh đã bị rắn đỏ rực một đường cuốn theo mang đến trước tầm mắt của mọi người.

Thất nói, con người nếu tiến đến trong thành sẽ không rất thích hợp. Nhưng đối với con rắn này mà nói, nó lại hưng phấn mà lúc lắc đầu.

Bất quá rắn lục này cũng không có biểu hiện đặc biệt gì, nó vẫn luôn ở trên người Thất. Nhưng đến buổi tối, trời vừa tối, tên kia sẽ liền không thấy bóng dáng đâu nữa.

Nếu Thất đã thu nó, hướng nó đi tự nhiên hắn sẽ rõ như lòng bàn tay. Thất bất động thanh sắc mà đi theo sau rắn lục, hình như tên kia đang tìm cái gì đó, đi một chút lại khựng lại. Bất quá mục tiêu của nó thực minh xác, rất nhanh đi đến một chỗ…

Đó là một miệng giếng, xung quanh cái giếng này lại không có ai khác. Rắn lục liền ở trên miệng giếng bồi hồi mà quanh quẩn. Có vài lần nó muốn đi xuống dưới, nhưng luôn vào khoảnh khắc cuối cùng mà dừng lại, thẳng đến hừng đông, nó mới xám xịt quay trở về chỗ của Thất…

Thất quan sát, giếng cổ này thực bình thường, từ đầu đến cuối vẫn không nhìn ra có cái gì khác thường. Tuy rằng Thất chỉ là tuần xà giả, nhưng đối với linh lực ít ỏi đến mấy cũng vẫn sẽ có chút cảm ứng. Giếng kia thật sự rất bình thường, Thất cũng không phát hiện ra cái gì.

Bất quá rắn lục kia đối với nơi đó hình nhủ rất chấp nhất, buổi tối hôm nay lại đi. Bất quá nó mới đi được không bao lâu, Thất đã chỉ thị cho rắn đỏ rực nọ mang nó quay trở lại.

Thất cảm thấy, rắn lục nhỏ này hẳn là biết chuyện gì đó. Mặc dù không biết rõ, nhưng có lẽ nó cùng với cổ thành này cũng có chút liên quan.

Thất phân tích cũng không phải không có lý. Người có thể không cảm ứng không được linh lực, nhưng động vật lại không hẳn là tìm không thấy.

Việc này không nên chậm trễ. Chiếc đũa gắp màn thầu nhất thời liền đặt xuống. Mấy người bọn họ tức khắc nhích người, tiểu nhị chỉ còn có nửa khuôn mặt kia, vẫn còn ở phía sau mà lễ phép nói với theo bọn họ rằng, buổi tối sẽ để cửa cho bọn họ…

Tâm của Ly Hận Thiên nói, cám ơn ngươi. Y cũng không muốn buổi tối trở về, cửa vừa mở ra liền nhìn thấy một quang cảnh đẹp như vậy đâu a…

Không chết thì cũng sẽ bị dọa sợ đến rớt mất nửa cái mạng a.

Y không có ý muốn đi tôi luyện can đảm gì đó đâu.

Không đến nửa canh giờ, mấy người bọn họ đã đến bên cạnh giếng cổ mà rắn lục nhỏ vẫn luôn mơ ước. Ly Lạc gọi ra tụ linh nha, cũng giống như lần trước. Tụ linh nha liền tại một chỗ xoay quanh, căn bản không thể tìm ra được phương hướng nào. Thấy tay của Ly Lạc nhẹ nhàng vung lên, tụ linh nha kia kêu to, thân thể liền hóa thành hư ảo.

Khâm Mặc ở trong thành đã sớm đều tìm qua, la bàn của hắn cũng như vậy, là không có phản ứng. Văn Diệu nghịch thần kích cũng là ảm đạm không có ánh sáng. Từ đầu đến cuối nơi này hoàn toàn không tìm ra một chút linh khí nào có ở đây cả.

Lúc này Thất giữ lấy đầu rắn lục nhỏ mà đi tới bên cạnh giếng cổ, Ly Hận Thiên nhìn thấy rõ ràng, con mắt màu vàng kim kia của rắn lục nhất thời loé sáng, bất quá cũng rất nhanh mà ánh sáng kia liền ảm đạm đi xuống. Ly Hận Thiên còn chưa kịp cẩn thận cân nhắc, Thất liền nén rắn lục nhỏ vào bên trong giếng cổ …


Ly Hận Thiên đợi trong chốc lát cũng không có nghe thấy được âm thanh ‘lõm bõm’ như mong muốn. Bên trong giếng cổ rõ ràng là có nước, vậy vì sao rắn lục kia bị ném xuống lại không có phát ra âm thanh gì…

Y hồ nghi nhìn Thất liếc mắt một cái. Lúc này y mới phát hiện ra, rắn lục kia căn bản không có bị ném vào trong giếng, mà là vẫn quấn ở trên cánh tay của Thất. Nó trườn rất nhanh, sợ Thất thật sự sẽ đem nó ném vào trên giếng kia đi…

Thất tựa hồ như không thèm để ý muốn của rắn lục. Hắn vẫn lặp lại động tác ném vài lần. Bất quá rắn lục đều có cách mà ở trong nháy mắt để trườn trở lại trên tay của Thất dù thân nó chia lìa cánh tay đó..

Ly Hận Thiên đột nhiên cảm thấy, con rắn này, có phải có chút sợ thủy hay không đây…

Rõ ràng là rất muốn đi vào miệng giếng, nhưng mà lại không dám đi xuống.

Biểu hiện của rắn lục nhỏ này, khiến cho bọn họ đã nhận ra cái gì đó.

Thất nói, bản thân cũng đã chỉ thị cho con rắn khác đi xuống để tìm. Nhưng tựa hồ như ngoài trừ rắn lục này ra, không có con rắn nào có thể phát hiện ra giếng cổ này có cái gì bất đồng.

Mấy người họ đều hai mặt mà nhìn nhau, cứ đứng đây suy đoán như vậy thì vĩnh viễn cũng không phải là cách để giải quyết được vấn đề này. Không cần trải qua bất cứ thương lượng, Văn Diệu liền cởi bỏ quần áo nhất cùng giày tháo ra, miệng không biết là đang ngậm cái gì đó liền trực tiếp liền nhảy vào bên trong giếng, mặt nước xao động sau đó lại ngay lập tức yên ắng. Ly Hận Thiên lại nhìn về y bào cực kỳ sang quý ở bên cạnh giếng, y khó tránh khỏi vì Văn Diệu mà lo lắng…

Sau khi Văn Diệu nhảy xuống, rắn lục nhỏ liền ghé vào bên cạnh miệng giếng mà nhìn vào. Nó sợ nước, nhưng lại muốn biết tình huống ở bên dưới. Nó vẫn không nhúc nhích mà nhìn, Ly Hận Thiên thực sự có một loại ảo giác, hình ảnh rắn lục nhỏ đang ghé vào bên miệng giếng kia hình như thật sự cũng không phải là rắn, mà là một tiểu hài tử đáng thương hề hề…

Không qua bao nhiêu lâu, Ly Hận Thiên nghe được ‘ầm’ một tiếng, Văn Diệu từ trong mặt nước kéo người đi lên. Hắn lau nước dính ở trên mặt một phen, nhìn mặt mọi người mà lắc đầu.

Giọng nói của Văn Diệu, ở bên trong giếng sâu có vẻ có chút vang vọng, nghe không được rõ ràng như thường. Nhưng Ly Hận Thiên vẫn có thể nghe thấy lời của hắn nói rằng, bên trong giếng này ngoài trừ rong rêu đã được tích lũy nhiều năm, thì không còn có cái gì có giá trị khác nữa.

Ly Hận Thiên vừa định nói, vậy thì ngươi đi lên đi. Thất liền bắt lấy rắn lục nhỏ xách lên, tiếp tục bóp mạnh nó. Hắn nhìn chiếc đầu nhỏ xanh biếc của rắn lục lạnh nhạt nói,

– Ngươi chỉ có một lần cơ hội duy nhất. Bọn ta có thể giúp ngươi, ngoài trừ bọn ta ở đây. Thì có lẽ cả đời này của ngươi, sẽ không còn có cơ hội nào nữa.

Trên đời này có hai loại thuần dưỡng sư. Một loại là tuần thú giả giống như là Thất đây. Một loại khác là tuần linh giả, chỉ dùng linh lực để triệu hồi linh thú.

Thất không có lừa rắn lục. Tuần thú giả rất ít, phần lớn những người này đều lựa chọn mục tiêu là những mãnh thú để thuần dưỡng, lại càng rất ít có người thuần dưỡng rắn, giống như Thất, chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Đếm hết tuần xà giả của toàn bộ Nam Triều này hẳn là cũng không vượt qua nổi một bàn tay.

Rắn lục muốn lấy thứ gì đó ở bên trong giếng này, trừ phi có người hiểu được ý muốn của nó, hoặc là, nó có thể khống chế ai đó…

Nhưng mà, Thất đã nói qua, rắn lục còn quá yếu, bất cứ cái gì nó muốn cũng hoàn toàn đều làm không được.

Rắn lục này đang ở trong do dự. Khâm Mặc mặc niệm chú thuật, phù chú phát ra hiện thành sáng màu lam như băng tự phù, giống như băng tuyết mà quấn lấy thân thể của rắn lục, chỉ thấy lam quang chợt lóe lên, trong khoảnh khắc đó tự phù kia giống như là hình xăm mà khắc vào trong thân thể của rắn lục, trên thân rắn nhỏ ẩn ẩn tỏa ra hào quang màu lam.

– Đây là phù chú tránh nước, nội trong một khắc này, ngươi tiến vào nước sẽ không bị ảnh hưởng gì, một chút nước cũng sẽ không dính thân.

Khâm Mặc giúp rắn lục nhanh chóng đưa ra một lựa chọn. Nó có cơ hội đi vào trong giếng cổ để tìm ra thứ mà nó tha thiết mơ ước, lại không cần lo lắng nó sợ nước nữa. Đương nhiên bởi vì bọn họ vẫn còn ở lại, rắn lục vẫn có thể bỏ qua cơ hội lần này, phù tránh nước sẽ giúp cho nó không chịu một chút tổn thương nào.

Rắn lục cân nhắc một lát, quanh thân thể nó vẫn tản ra hào quang liền giúp như mũi tên bắn ra liền phóng vào trong nước, tư thế của Văn Diệu ở bên dưới liền khoa tay múa chân như là đang nói gì đó, những người khác bên cạnh giếng lại nhìn không thấy, chỉ có Mộc Nhai biết Văn Diệu là đang muốn nói cái gì. Bất quá Ly Hận Thiên cạnh bên Ly Lạc lại nghe thấy được Mộc Nhai chuyển đạt lại ý tứ của Văn Diệu ý tứ, trước hết vẫn cứ để lại trận pháp như cũ, Ly Hận Thiên chỉ nhìn thấy một trận pháp viết chữ gì đó ở bên cạnh giếng loé sáng lên một chút liền tiêu thất, y không thấy quá rõ ràng.

Trận pháp của Ly Lạc đã bày ra tốt rồi. Mặt nước giếng kia liền đột ngột mãnh liệt xao động. Ly Hận Thiên không biết đây là do Ly Lạc làm, hay là ở dưới đáy giếng đã xảy ra biến cố gì rồi. Y chỉ nhìn thấy mặt nước trong giếng dao động mãnh liệt cũng giống như sóng biển vậy, đột ngột mà vút cao sôi sục lên, giống như là một bình nước có ga, bị người dùng lực lắc mạnh vậy…

Nghĩ đến Văn Diệu vẫn còn ở bên dưới, Ly Hận Thiên nhất thời sốt ruột liền vươn người hướng tới, sát xuống miệng giếng mà tìm kiếm. Bất quá Ly Lạc liền kéo y lại, lúc này ở dưới chân Mộc Nhai vừa động, một vệt linh lực tụ thành kim long gào thét mà bay ra, nó bay lên cao vút gầm rú mà xé rách phía chân trời, trong nháy mắt tiếp theo kia con rồng kia vòng quanh xoay quanh mấy người bọn họ mà nhanh chóng xẹt qua, sau đó liền nhập vào mặt đất ở dưới chân chuyển động…

Lấy hình dáng đang chuyển động của kim long bay qua chỗ nọ tạo thành một lằn ranh giới, một vòng mặt đất xung quanh giếng cổ kia đột ngột sáng lên. Bọn họ như là dẫm lên một hộp đèn lớn vậy, đến hài dưới chân cũng đều là màu vàng…

Mặt nước của giếng cổ kia càng xao động càng thêm kịch liệt. Ly Hận Thiên chỉ thấy lục quang chợt lóe, tựa hồ có cái gì đó vừa thoát ra khỏi miệng giếng, bất quá động tác của thứ này quá mức nhanh nhẹn, y cái gì cũng chưa kịp thấy rõ…

Bất quá kia thứ gì đó bắn ra ở trái phải cách khoảng ba thước lại đột ngột dừng lại, Ly Hận Thiên thế này mới nhìn thấy, đó là linh lực kia biến thành một chiếc lưới, đem thứ nọ chặt chẽ vây lại ở bên trong…

Chiếc lưới này, hẳn là do Ly Lạc vừa rồi phóng ra.

Bên trong lưới chính là rắn lục nọ, không biết là có phải ảo giác hay khong, Ly Hận Thiên cảm thấy thân thể của rắn lục đã biến to, ngay từ đầu giống như loại thực vật dây leo nào xanh biếc đến yêu dị, ngay cả kia hai khỏa sắc hiện tại có vẻ thập phần yêu dị, ngay cả kia hai chiếc răng nanh sắc nhọn kia cũng so với lúc trước càng lớn hơn rất nhiều. Ly Hận Thiên vừa định dụi mắt, mặt giếng vừa mới yên tĩnh lại đột ngột lại vụt đứng lên một bóng đen. Bóng dáng kia vẫn còn mang theo bọt nước, nam nhân tập trung nhìn vào, mới phát hiện ra là Văn Diệu…

Văn Diệu một phen kéo lấy, bắt giữ cổ của rắn lục. Trận pháp của Ly Lạc đối với hắn không có ảnh hưởng gì. Thất vội vàng tiến lên, kéo lấy chiếc đuôi của răn lục, tay men theo thân rắn mà dùng sức nhất ấn đẩy lên phía trên cổ, chỉ thấy một vật có hình dạng lớn như một trứng nổi lộ ra sau lớp da rắn, một đường bị ép đi về phía trước, trực tiếp liền từ miệng của rắn lục nhả đi ra. Thủ pháp của Thất thực lưu loát. Nếu là người ngoài nghề, muốn lấy ra vật này thì sau khi xong, mạng của rắn lục chắc chắn cũng sẽ không còn. Bất quá may mắn là ở trong tay Thất nên dĩ nhiên xương cốt của rắn lục một chút cũng không có bị thương tổn đến.

Văn Diệu trực tiếp, tiếp được vật nọ từ trong miệng rắn lục nhả ra. Lúc này rắn lục hình như phát cuồng, bất quá vật nọ vừa ra tới, bộ dạng yêu dị của nó trong nháy mắt liền không thấy nữa. Mặc dù vẫn luôn cực lực phản kháng, nhưng cảm giác so với lúc nãy đã hoàn toàn bất đồng.

Mặc kệ rắn lục có bày ra bộ dạng hung hãn ra sao, đều không có cách ngăn cản được vật nọ đã bị Văn Diệu lấy đi…

Ở khoảng cách gần vừa thấy, Ly Hận Thiên mới phát hiện ra vật nọ lớn bằng quả bóng bàn không sai biệt lắm, bày ra một màu sắc hổ phách, ở trong tình trạng bán trong suốt. Y không biết vật nọ có ích lợi gì, trong lúc lơ đãng hồi đầu, phát hiện tất cả người chết sống lại đều hoàn toàn mà hướng về phía giếng cổ này mà đi tới dựa vào thành giếng…

Biểu tình của bọn họ rất là thống khổ, làn da của họ cứng ngắc, bởi vì quá mức thống khổ, lớp da ở trên mặt của ọ đều hoàn toàn bị banh ra mở rộng, lộ ra cơ thịt ở bên dưới, nhưng không có máu chảy ra.

Bọn họ giãy dụa, dùng thân thể không trọn vẹn không được đầy đủ bộ phận của bản thân mà tụ lại đây, hướng về bên cạnh thành giếng mà từng chút dựa vào.

-Hiện tượng dị biến ở trong thành này, quả nhiên có liên quan với viên ngọc màu tím này…

Khâm Mặc nói,

– Bất quá, thoạt nhìn chúng ta có chút phiền toái bám theo rồi. Bọn họ không muốn để chúng ta đem viên ngọc tím này mang đi. Dù sao cũng là căn nguyên sin mệnh giúp cho bọn họ ‘lấy lại sự sống’ a.

– Đã như vậy thì làm sao? Bọn họ sống cũng đã đủ lâu, bây giờ nên đi đầu thai rồi.

Mộc Nhai cười nhạo một tiếng, hắn đã chuẩn bị tốt để chiến đấu một trận. Loại cương thi xác sống này, cách tốt nhất là để Ly Lạc làm nổi lên một trận lửa lớn liền tiêu diệt nhanh gọn. Nhưng đồng thời cũng có để lại cho hắn một hiện trường với diện tích lớn như vậy cần phải thanh lí a, ngay khi Mộc Nhai chuẩn bị nghênh chiến, đống thi thể này đột nhiên không hề đi tới nữa…

Ly Hận Thiên lập tức bưng kín lỗ tai, đám xác sống này đột ngột phát ra âm thanh thê lương…

Giống như rên rỉ, cũng giống như đang tru lên, càng giống như là sự giãy dụa níu kéo cuối cùng, bọn họ không muốn chết đi, âm thanh kia không chói tai, lại có thể gây ra đau đớn tận tâm linh bên trong người khác…

Ly Hận Thiên không muốn nghe, nhưng âm thanh kia lại xuyên thấu qua bàn tay, trực tiếp truyền vào bên trong lỗ tai …

Từng mảng trong đám xác sống này bị ngã xuống, nhưng dù bọn họ đã ngã xuống vẫn luôn hoàn toàn hướng đến miệng giếng bên này. Bọn họ không cam lòng, vẫn còn đang liều mạng mà nhúc nhích mà lết đến hướng nơi này, tay cũng hướng về phía nơi này mà quờ quạng. Nhưng bởi vì linh lực đã bị đánh mất, ngay từ đầu bọn họ đã đi không được bao nhiêu xa, để lại ở trên mặt đất khắp nơi đều là máu đen, thân thể của bọn họ đã bị thúi rữa, có xác sống giãy dụa kịch liệt một chút, xương cốt cùng thịt thối liền trực tiếp bị bong tróc ra …

Sau khi viên ngọc tím kia từ trong giếng sâu bị đào ra, nguồn linh lực cung cấp đã bị chặt đứt, linh lực giúp họ sống lại cũng từ từ chậm rãi mà biến mất. Thân thể của bọn họ bắt đầu nhanh chóng hoại tử càng nhanh hơn, ngay sau khi linh lực còn sót lại hoàn toàn biến mất, bọn họ liền thật sự sẽ chết đi.

Bọn họ đã nhớ tới tới một màn kia, cũng biết được trong nháy mắt kia khi vũ khí chém xuống, bọn họ đã sớm chết, nhưng mà bọn họ đã quên …

Bây giờ nhớ lại, bọn họ không muốn chết, nhưng mà bọn họ vốn không sống được…

Bọn họ thấy được thân thể của bản thân không trọn vẹn, cũng thấy được những người khác …


Không khí ngày trước thoạt nhìn vẫn luôn ôn hòa bình, thân thể vốn không có gì khác thường, nay đã bị sự thật xé rách lớp giả tạo đó thành từng mảnh nhỏ.

Ánh mắt của bọn họ đã nhìn thấy rõ rệt, thông suốt.

Không cần Ly Lạc bọn hắn động thủ, đám xác sống này liền thật sự biến thành xác chết không thể cử động được nữa. Ly Hận Thiên thấy thế này mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng biểu tình của những người khác lại không thoải mái giống hắn như vậy…

– Oán khí quá nặng nề.

Khâm Mặc nhíu mi.

Mộc Nhai dùng thái hư long để bảo hộ mọi người đã muốn ngăn không nổi loại oán khí này. Làn khói mang màu đen tím khí lượn lờ ở trong không trung, giống như một màn sương màu đen, không đến một lát sau, cách đó không xa kiến trúc kia cũng đã mơ hồ không chịu nổi. Ly Hận Thiên nhớ tới màn sương dày đặc ở diễm phụ thôn lần trước, nhưng nơi này cũng không có kia mù mịt như vậy, vẫn có thể nhinthấy rõ người khác…

Nhưng mà ánh trăng, lại trở nên rất mờ nhạt, soi rọi không tới mặt đất.

– Oán khí nặng nề đến đến như vậy, chỉ sợ trời đã sáng cũng không giải quyết xong việc lộn xộn này.

Thân thể của Văn Diệu vẫn còn đọng nước. Hắn không nghĩ tới sau khi ngọc tím kia bị lấy ra sẽ lại mang đến tác động lớn đến như vậy. Bây giờ liền muốn trả lại chỗ cũ, thì những thi thể này cũng không có cách nào lại biến thành người được nữa.

Bọn họ không có năng lực điều khiển quỷ, càng không có cách để tinh lọc được oán khí này. Oán khí này giống như độc khí vậy, chúng nó chạm vào người liền dẫn dắt lên cảm xúc tiêu cực của người đó, nhẹ thì tinh thần phá vỡ, nặng thì sẽ bị oán khí ăn mòn dần, đến khi hoàn toàn mất đi tâm trí…

Mọi người chính là đang hết đường để xoay xở, đem kỹ năng có thể chống đỡ oán khí toàn bộ đều phóng xuất ra. Ngay khi oán khí chậm rãi bay tới bọn họ, khi đến cuối cùng nó đang dần dần căn nuốt vào từng chút, trên đỉnh đầu đột ngột truyền ra một tiếng cười lười biếng âm trầm…

Xuyên thấu qua màn sương đen, phía trước ánh sáng yếu ớt của ánh trăng tỏa ra, một nam nhân đứng một mình, trên người mặc một màu bạch y đơn thuần, người nọ khoanh tay mà đứng, từng sợi tóc dài đen nhánh theo gió đêm thổi mà hướng một bên bay lượn…

Ly Hận Thiên cảm giác được quen thuộc. Y cảm thấy, cảm giác của người nọ xuất hiện khiến y rất quen thuộc. Nhưng mà y lập tức nhớ không ra hắn là ai…

Y cùng Ly Lạc bên cạnh ngước mắt nhìn người nọ, ngay trong lúc Ly Hận Thiên đang tự hỏi, hắn nhẹ nhàng phun ra hai chữ —

– Quỷ Vương.

Đôi mắt của nam nhân mạnh mẽ trợn to…

Đây là, Quỷ Vương.