Sủng Đa (Sủng Cha) Truyện Full

Chương 89: Vô cùng sợ hãi

So với gặp quỷ quái chân chính, rõ ràng  là con người mà lại đột ngột biến thành như vậy, mới khiến kẻ khác cảm thấy sợ hãi.

Rõ ràng mới vừa cách vài canh giờ trước còn, kẻ này còn kể cho y nghe mấy chuyện kì bí quái dị của tòa thành cổ này. Kẻ này rõ ràng vẫn còn sống sờ sờ điềm nhiên mà đi lại, cũng giống với Ly Hận Thiên, cùng với những người khác là con người sống bình thường. Nhưng mới qua thời gian nửa ngày, lại đột ngột phát hiện kẻ cùng y trò chuyện vui vẻ, ngay từ đầu đã không phải là con người, hoặc nói là, đã không phải người còn sống nữa…

Không chỉ là có mỗi một người, mà là toàn bộ tòa thành cổ, ngoại trừ bọn họ ở bên ngoài tiến vào ở đây. Ven đường nhìn thấy mọi người, đều bày ra cùng một khuôn mặt cứng ngắc mà nói chuyện trời đất, dùng cặp mắt có con ngươi vô thần kia nhìn chăm chú vào bọn họ…

Trong tòa thành cổ này, từ đầu đến cuối hoàn toàn đều không có người nào còn sống.

Nếu không phát hiện, Ly Hận Thiên sẽ không cảm thấy làm sao cả. Nhưng mà bây giờ, y như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cảm giác như là bị tầng tầng lớp lớp từng tấm màng mang tên sợ hãi nhất ba nhất ba đánh úp lại bao trùm lên cả người, việc này so với việc nhìn thấy cảnh này còn muốn đáng sợ hơn là gặp quỷ chân chính nữa…

Y thà rằng nhìn thấy tên gia hoả mang mặt nạ kia, cùng mang theo quỷ quái, cũng không muốn nhìn thấy kẻ cũng giống như y có cùng một thân thể là con người, mà lại biến thành cái loại hình thái vặn vẹo như thế này.

Y càng nghĩ, càng đáng sợ. Toàn bộ hình ảnh của tối hôm qua đều trong não y, rõ rệt như lòng tay, bây giờ lại chiếu lên, giống như đầu máy bị ấn nút phát lại, mà mỗi một lần chiếu lại, Ly Hận Thiên đều có thể phát hiện ra từng chi tiết bất đồng, khiến cho y càng thêm sợ hãi…

Mộc Nhai thấy biểu tình của nam nhân tâm tình bất định. Mới vừa khi nãy, bộ dáng của y vẫn còn chút trấn định cũng bởi vì hắn nói tạm thời sẽ không rời đi mà lại biến mất đi, hầu như không còn. Mộc Nhai biết màn xảy ra vào tối hôm qua đã có lực đánh  quá lớn vào tinh thần của với y. Nam nhân gắt gao nắm chặt lấy vò rượu mà uống thêm. Ngón tay cũng chưa lấy lại huyết sắc, y siết chặt lại giống như là muốn đem xương cốt bóp nát ra vậy. Nếu bây giờ chẳng thể nào phân tán được lực chú ý của y, thì nam nhân sẽ bị việc này dọa sợ sinh ra có chút tật xấu…

Đôi mày dày đậm của Mộc Nhai  nhanh chóng chau lại. Hắn bắt lấy vò rượu mà nam nhân đang giữ chặt kia. Ly Hận Thiên ôm thực dùng sức. Mộc Nhai nhất thời dùng sức liền kéo xuống dưới, cũng không làm ngón tay của Ly Hận Thiên bị thương. Mộc Nhai bưng lên vò rượu uống mấy ngụm lớn, sau đó ngồi yên mà thô lỗ chùi vết rượu vươn lại bên mép miệng, đem vò rượu không kia ‘ầm’ một tiếng đặt ở trên bàn.

Hắn đem đệm chăn ở trên giường đều ném xuống, buông xuống mạn giường đã ôm nam nhân ngồi ở trên ván giường. Khách điểm này coi như còn có chút cẩn thận, tấm ván gỗ của giường tấm ván gỗ cũng đã mài nhẫn nhụi, ngồi ở trên mặt ván cũng không đến nỗi khó chịu lắm.

Bất quá Mộc Nhai cũng không để cho nam nhân ngồi trực tiếp mà tiếp xúc lên ván giường. Hắn đảm đương nhiệm vụ như cái đệm, để cho nam nhân ngồi ở trong lòng hắn.

Hắn không biết trong phòng có người chết hay không. Nhưng nếu nam nhân sợ hãi, liền tận lực không để y đụng vào những thứ kia.

Vạt áo trước của nam nhân đều đã bị rượu làm ướt. Tuy rằng ở bên trong khách điếm rất ấm áp, nhưng tổng thể vẫn còn lạnh cũng không phải chuyện không thể không lưu tâm được. Mộc Nhai giúp y cởi bỏ vạt áo, dùng tay áo lau chùi ẩm ướt ở trên mặt vải…


Mộc Nhai lau hai cái lại cảm thấy có chút không đúng. Hắn thử thăm dò mà sờ sờ ngực của nam nhân, đầu ngón tay truyền đến xúc cảm chỉ có lạnh lẽo. Mộc Nhai cư nhiên không đụng đến, không cảm nhận được một chút nhiệt độ nào cả…

Bị rượu làm ướt qua, làn da lạnh một chút thì thực bình thường, nhưng ngực này của y không nên có nhiệt  độ như thế này…

Mộc Nhai vội vàng lại sờ sờ  tay của Ly Hận Thiên, nơi đó cũng là vô cùng lạnh lẽo …

Nam nhân chính là bị dọa sợ đến chết lặng. Y thét ra được thì tốt rồi, thì sẽ không còn có chuyện gì lớn nữa, nhưng mà bây giờ sợ đến mức không nói ra được nhiệt độ thân thể bị xuống thấp như vậy, liền rất nguy hiểm …

Kỳ thật nam nhân cũng không có sợ hãi nhiều đến như vậy, chính là do đột ngột mà lập tức bị kích thích quá độ. Loại chuyện này thực bình thường, cũng không hẳn là phải sợ hãi mới bị như vậy, vui vẻ quá độ cũng có thể sẽ xảy ra trường hợp tương tự như vậy.

– Ngươi lạnh thành như vậy, phải nghĩ cách khiến thân nhiệt tăng lên.

Phương thức đơn giản nhất, chính là dùng nhiệt độ của bản thân hắn sưởi ấm giúp nam nhân, tiếp theo bắt lấy tấm lưng của y, khiến y hồi lại thân nhiệt. Nhưng Mộc Nhai vừa thấy vạt áo đang mở rộng kia của nam nhân, liền đột ngột ở giữa chừng thay đổi chủ ý…

Hắn là Mộc Nhai. Hắn không phải là Ly Lạc hoặc là Khâm Mặc. Hắn cũng không phải cái chính nhân quân tử gì đó. Điều này, Mộc Nhai vẫn phải tự mình hiểu lấy.

Chuyện giậu đổ bìm leo, những người khác không làm được. Nhưng Mộc Nhai một chút áp lực tâm lý cũng đều hoàn toàn không có. Hắn vốn yên tâm thoải mái mà muốn làm như thế nào, thì liền làm như thế nấy…

Tuy rằng hắn có nói qua, về sau sẽ không cưỡng bách nam nhân nữa, nhưng mà nếu y không cự tuyệt mà nói, Mộc Nhai thực nguyện ý mà lý giải thành, hắn đã trải qua sự đồng ý của Ly Hận Thiên nên mới làm.

Cho nên đuôi lông mày của hắn liền nhướng lên một chút, lộ ra một nụ cười tà ác…

Mộc Nhai liền thuận thế vươn tay còn lại che kín khuôn ngực vẫn còn mang theo hơi ẩm của nam nhân. Hắn giúp y xoa, nhưng mà cảm giác không giống như chỉ là đơn thuần muốn giúp đỡ, mà còn mang theo một chút thập vị yêu đạo khác nữa.

Bàn tay lúc đầu đang ôm lấy lưng của nam nhân cũng đã bắt đầu không thành thật. Hắn dùng sức vừa vặn mà xoa bóp chiếc eo không có chút thịt thừa nào của nam nhân, tiếp theo liền một đường men theo xuống phía dưới. Ý đồ của Mộc Nhai ý đồ thực rõ ràng. Hắn muốn đùa ra lửa, có thể đùa lớn ra bao nhiêu lửa liền đùa lớn đến ra bấy nhiêu lửa.

Tốt nhất là bừng lên mà thiêu hủy hết tất cả.

Hắn nhéo nhéo mông của nam nhân vài cái, cái loại cảm giác quen thuộc rất nhanh liền sinh ra lan tỏa đến, như bụi cỏ ở ven đường từng chút mà mọc lên lan tràn khắp nơi. Hơi nóng từ phía dưới bụng trực tiếp liền lẻn đến chảy thẳng lên đỉnh đầu…

Mộc Nhai thực thích thân thể của nam nhân, chỉ cần chạm một cái liền nhất định mềm nhũn đến mức hóa thành một vũng nước xuân không thể động đậy. Ngày trước hắn muốn làm như thế nào liền làm như thế nấy. Ly Hận Thiên dù không vui, mặc kệ là khóc lóc gì đó cũng sẽ phối hợp với hắn. Nhưng hiện tại đã bất đồng, tính tình của nam nhân này này đã thay đi.  Mỗi lần y gây ra cho hắn một thân lửa nóng, tiếp theo tổng thể vẫn sẽ có cách mà từ trong lòng bàn tay hắn mà trốn đi…

Từ khi y cùng Ly Lạc đi ra ngoài trở về, Mộc Nhai vẫn chưa từng chạm qua y. Hắn cảm thấy thân thể hắn dễ dàng nhanh chóng mà bị nam nhân khiêu khích đến dục hỏa đốt người. Đến cuối cùng hắn cũng ôm được y một lần, nhưng lần trước đó lại mang theo ý tứ hàm xúc sự trừng phạt.

Hắn thực sự rất tức giận. Hắn đã ép buộc nam nhân. Tuy rằng đã phát tiết, nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn không có cảm xúc hưởng thụ sung sướng nào cả. Hắn cũng thực không thoải mái. Bất đồng cùng với việc tâm tình mà thả lỏng làm. Việc trừng phạt Ly Hận Thiên lần đó cũng đồng thời mà bắt chính bản thân Mộc Nhai cũng phải chịu tội theo.

Trong lúc đó hắn cũng có từng đi ôm qua kẻ khác, nhưng mặc kệ là tư sắc của đối phương có xinh đẹp đến như thế nào, lại là chơi đùa tốt có lấy lòng hắn đến cỡ nào. Mộc Nhai vẫn chính là tìm không thấy cái cảm giác này mà chỉ khi hắn cùng với Ly Hận Thiên làm mới có được. Hắn cảm thấy nam căn kia của hắn là đã bị Ly Hận Thiên dưỡng đến khó chịu, biết được cả kén chọn…

Hắn đã sớm hoàn toàn nhịn không nổi nữa, tật xấu cũng đã sớm ngưng hẳn rồi. Nay lại nhìn thấy bộ dáng của  nam nhân như vậy, Mộc Nhai không chiếm một chút tiện nghi, hắn cảm thấy quả thực phải tự xin lỗi chính mình.

Nếu vận khí tốt, nam nhân hồi phục tinh thần cùng thân nhiệt lại chậm, thì nói không chừng hắn có thể  hoàn thành cả quá trình này a…

Mộc Nhai nghĩ, liền cười càng thêm tà ác, hắn âm trầm mà cười gằn liếm môi dưới một chút a, hắn chuẩn bị bắt đầu ăn bữa thịnh yến của mình đây…

Dù là đang ở trong Đế Đô, thì Mộc Nhai vẫn đều tùy thân mà mang theo thuốc trị thương. Hắn là võ tu giả, việc bị thương là đang tình huống khó có thể tránh khỏi. Hắn cũng vô tâm tư để nảy ra ý tưởng muốn chơi đùa cái gì khác nữa. Hắn trực tiếp lục lọi mà tìm thuốc mỡ, hoàn toàn lấy ra, kéo một phát đem chiếc quần của nam nhân tuột xuống. Từ giữa khe mông của y liền thoa lên, thuốc mỡ kia nhất thời gặp được nhiệt độ của thân thể người liền tự nhiên mà hòa tan. Bởi vì nam nhân bị kinh hách quá độ khiến cho nhiệt độ cơ thể xuống quá thấp, cho nên tốc độ để thuốc mỡ kia bị hoà tan ra so với lúc trước vẫn là chậm hơn một chút.

Nhiệt độ của thuốc mỡ vẫn luôn so với nhiệt độ cơ thể thấp hơn một ít. Người ở trong lòng hắn, cảm giác được hơi lạnh liền lập tức run lên một chút. Mộc Nhai cảm thấy, bộ dáng nam nhân rụt lại bả vai, thật giống như mèo nhỏ bị chấn kinh, khiến người khác nhịn không được muốn hung hăng khi dễ một chút…

Mộc Nhai ôm nam nhân thẳng người lên, thuốc mỡ theo nơi khe mông liền hòa tan mà chảy xuôi xuống dừng ở vào chỗ nên dừng. Ngay thuốc mỡ đã dính ở trên nơi đó, Mộc Nhai chỉ cần vươn ra ngón trỏ mà dùng sức xoa, khiến cho nước thuốc mỡ càng xoa càng lan tràn ra xung quanh, cũng khiến cho nơi xương cụt đó của nam nhân liền biến mềm mại.

Ôm tay Ly Hận Thiên nâng lên cố định, hắn sẽ không để y chạy mất, tiếp theo Mộc Nhai nhất thời cúi đầu xuống, liền hôn lên trên cổ của nam nhân…

Hắn rất muốn dùng sức mút mạnh làm ra vài cái dấu hôn. Bất quá nhất thời nhớ đến mấy tên gia hỏa còn lại, hắn chỉ có thể từ bỏ. Nam nhân bị hắn ăn. Bản thân Ly Hận Thiên khẳng định sẽ không đi nơi nơi mà rêu rao để mọi người đều biết được. Nhưng n ếu như bị bọn hắn phát hiện thì tình huống sẽ rất khác nhau…

Một khi bọn hắn đều biết Mộc Nhai hắn cùng với Ly Hận Thiên làm cái gì đó, liền nhất định cũng sẽ dùng hết tất cả các cách, sẽ khiến cho loại chuyện tương tự như thế này lại xảy ra, hoặc là còn tệ hơn việc này rất nhiều…

Vậy thì sẽ mất nhiều hơn được.

Ban đầu khi chưa có loại cảm giác này, hắn có thể cùng với cả Ly Lạc cùng tiến vào làm Ly Hận Thiên, thậm chí nếu những kẻ khác có thượng y cũng không gọi là cái gì không ổn cả. Ly Hận Thiên chỉ là công cụ để hắn phát tiết, chỉ cần ngay khi hắn muốn thì y chỉ cần nằm xuống để hắn làm là xong rồi. Nam nhân này có bị kẻ khác sử dụng hay không, hắn cũng không cần biết hay quan tâm tới.

Nhưng mà hiện tại, ngoại trừ hắn ra, hắn cư nhiên không muốn bất luận kẻ nào chạm vào thân thể của Ly Hận Thiên, vừa mới nghĩ đến đến trường hợp kia thôi, Mộc Nhai lại sẽ có cảm giác không thoải mái.

Bất quá lấy hoàn cảnh bây giờ của bọn hắn, lại không có cách nào khác mà ngăn cản được bọn hắn, không để cho bọn hắn chạm vào Ly Hận Thiên…

Không chỉ có mỗi hắn, những kẻ còn lại cũng giống nhau. Dù sao Ly Hận Thiên cũng là do bọn hắn liên thủ từ chỗ của Thiết Lặc cướp đi mang theo, cho nên bọn hắn không có cách nào mà yêu cầu người khác phải làm khác đi.

Cho nên hắn chỉ có thể liếm láp quanh thân y, tận lực khống chế sức mạnh của chính hắn, tiếp theo không thể để lại một chút chứng cớ nào.

Thân thể của Ly Hận Thiên thực mẫn cảm. Mộc Nhai chỉ vuốt ve trong chốc lát nhiệt độ liền tăng vọt lên. Tâm của Mộc Nhai nói, xem ra liền tính, không có hắn giúp đỡ thì Ly Hận Thiên cũng sẽ không có vấn đề gì cả, bản thân y lập tức có thể khôi phục lại…

Tiếp theo, hắn chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ mà thôi.

Hắn kéo cả người nam nhân lên khiến  y đối diện với hắn, còn chưa kịp đợi nam nhân quỳ ổn. Hai tay của hắn liền vội vàng bận rộn mà toàn bộ nhét vào bên trong quần của Ly Hận Thiên.  Thân dưới của y liền bị mở rộng quỳ lên quay qua một bên dựa vào bên người hắn, ngón tay của hắn liền trực tiếp theo khe mông, mà dò xét đi vào…

Mộc Nhai đối với Ly Hận Thiên làm loại chuyện này đều là đã theo thói ngựa quen đường cũ. Hắn biết cần phải chạm vào nơi nào thì thân thể nam nhân mới cảm thấy thoải mái. Tuy rằng mỗi lần Ly Hận Thiên đều là đang chịu đựng, nhưng mà phản ứng của thân thể vĩnh viễn vẫn là trung thành như vậy.


Bất quá hôm nay, Mộc Nhai cũng là cố ý tránh đi chỗ kia, chỉ là chuyên chú muốn giúp y chuẩn bị. Hắn sợ kích thích quá độ, nam nhân lập tức sẽ tỉnh táo lại…

Ngón tay hữu lực đâm vào bên trong, Ly Hận Thiên bị động tác ra vào của hắn làm cho thân thể y hơi lay động, giống như đang dụi vào ở trên người Mộc Nhai, cũng như là yếu ớt đến mức chỉ có thể bám víu vào người của hắn vậy…

Mộc Nhai nhìn y như vậy, nào còn chịu đựng được nữa, huống chi, mặt của nam nhân càng ngày càng đỏ, nhiệt độ cơ thể đã ở lên rất cao……

– Nga, ta cho ngươi một cơ hội. Hoặc là ngay bây giờ ngươi đẩy ra ta. Hoặc là, ta giúp ngươi đem khí này làm cho thông thuận thải đi ra…

Hai tay của Mộc Nhai nâng mặt của nam nhân lên, hắn nói ra lời lẽ chính đáng.

Hai người họ vẫn im lặng. Mộc Nhai vừa nói xong, hắn liền nhìn thấy con ngươi trong mắt của nam nhân trong nháy mắt dời về phía hắn, biểu tình của nam nhân thay đổi…

Thật là vô cùng không xong.

Ly Hận Thiên đã bị tên gia hoả mang mặt nạ kia dọa vài lần rồi, lá gan của y đã sớm được tôi luyện lớn hơn rất nhiều. Nên khẩu khí bị nghẹn của y lúc này đã rất nhanh liền thông thuận đi xuống, giống như Mộc Nhai nói,  ngay từ  đầu đến cuối của quá trình này y không cần hắn giúp đỡ…

Từ đầu đến cuối vốn không nghiêm trọng như vậy.

– Ta không phải là đang muốn chiếm  tiện nghi của ngươi. Ngay lúc này là do ta muốn giúp ngươi, bằng không sinh ra bệnh gì để lại căn nguyên gì đó thì sẽ không tốt lắm.

Mộc Nhai vừa nói xong, ở một bên liền bay nhanh qua mà kéo xuống quần của hắn. Lúc này Ly Hận Thiên đã hoàn hồn lại, mới phát hiện ra tình trạng hai người họ, trong nháy mắt đôi mắt của nam nhân trợn to…

Lúc này Mộc Nhai đã sắp xếp chuẩn bị xong, tiếp theo tầm mắt của hai người tương giao, đồng thời bị đông cứng lại.

Một bước tiến xa này, là sẽ đi về phía trước, hay là lui lại về phía sau đây?

Liền vấn đề này đối với Mộc Nhai mà nói, thì rất khó để suy nghĩ ra kết quả.