Sủng Đa (Sủng Cha) Truyện Full

Chương 70: Thật sự đã bắt đầu

– Chải thứ nhất, chải từ đầu đến cuối. Chải thứ hai, chải đến đầu bạc răng long. Chải thứ ba, chải đến con…

Ly Hận Thiên đang được hảo mệnh bà chải đầu vừa nghe mấy lời lẽ này mà nghe tới buồn ngủ. Bỗng, cửa phòng đã bị người đẩy ra. Cửa phòng này của y, đã thật lâu không bị người khác đối xử thô lỗ qua như vậy, cũng đã yếu ớt mong manh lắm rồi a. Ly Hận Thiên đang muốn nhìn xem kẻ thô bạo nhân kia là ai, thì đã nghe thấy Văn Diệu kêu hảo mệnh bà đi ra ngoài.

– Tứ gia, việc này không thể được a. Hơn nữa việc này cũng không hợp quy củ, nếu để lỡ giờ lành…

Bàn tay hảo mệnh bà vẫn còn đang nắm lấy chiếc lược, miệng cũng cố gắng nói lí lẽ. Thời gian vốn đã không còn nhiều nữa. Nếu để tân lang đến trễ, nàng chỉ là một lão thái bà bình thường thì làm sao mà gánh vác nổi trách nhiệm đó a. Nhưng nàng còn chưa nói xong hết vài câu trong miệng, đã bị Văn Diệu trực tiếp lôi ra bên ngoài, tiếp theo cửa phòng kia liền bị dập mạnh ‘ầm’ một tiếng đã bị đóng kín lại.

Nàng liền cứ như vậy mà bị nhốt ở bên ngoài.

– Vì sao lại phải thành thân?

Ly Hận Thiên còn chưa có kịp trách cứ Văn Diệu. Văn Diệu lại đi trước một bước mà làm khó dễ y nữa sao.

Ngày ấy sau khi hắn cùng Mộc Nhai ầm ĩ xong một trận, hắn liền rời khỏi Đế Đô. Lần này phải đi là vì hành trình của bọn hắn mà an bài trước. Nhưng hắn mới rời đi không lâu, thì nghe được tin tức Ly Hận Thiên phải gả cho người khác. Văn Diệu lập tức đem tất cả các việc khác đều ném đi. Hắn sốt ruột, vội vàng, hoảng hốt, gấp gáp mà quay trở về Ly phủ. Nhưng có điều châm chọc chính là, hắn vừa vặn về đúng ngày đại hôn của y…

Việc này được tính là cái gì, là nói hắn còn kịp tới xem lễ thành hôn hay sao?

Nhìn nam nhân, gả cho người khác sao?

Rất vớ vẩn!

– Bởi vì ta muốn sau này được sống yên ổn. Ta không muốn lại tiếp tục mà sống theo cuộc sống như lúc trước nữa.

Ly Hận Thiên không có trực tiếp làm rõ. Nhưng ý muốn của y, y tin bản thân mình cùng Văn Diệu, có những chuyện không cần nói cũng hiểu rõ được nhau.

– Ngươi không muốn như vậy nữa, thì ngươi có thể đi theo ta. Ta không phải đã từng sớm nói qua, ta muốn dẫn ngươi rời đi sao? Chúng ta không phải đã ước định rất tốt rồi sao. Ta cũng sẽ cố gắng có đủ năng lực, ngươi liền cùng ta ở một chỗ sao…

Lúc trước, hắn muốn dẫn Ly Hận Thiên đi. Ly Tiêu Sơn tìm mọi cách ngăn cản. Mộc Nhai cùng Ly Lạc lại ở giữa mà làm khó dễ. Bọn hắn không phải có rất nhiều thủ đoạn để đùa kẻ khác sao? Làm sao mà, ngày hôm nay liền đáp ứng việc hôn sự này chứ…

Bởi vì đối phương là Quốc Quân Bắc Chiêu sao?

Bọn hắn là đang đem Ly Hận Thiên coi thành cái gì đây…

Ly Tiêu Sơn thì hắn mặc kệ. Vậy còn Ly Lạc đâu? Mộc Nhai đâu?


Bọn hắn cũng mặc kệ Thiết Lặc cưới Ly Hận Thiên đem đi sao?

Làm sao mà, hắn mới vừa đi xa vài ngày, liền xảy ra việc hỗn loạn phiền phức lớn như vậy. Hắn đợi lâu như vậy, cố gắng lâu như vậy vì một người mà thôi. Bây giờ người đó lại muốn cùng người khác…

Văn Diệu làm sao mà có thể chấp nhận được…

– Văn Diệu, ngươi quên chuyện đó đi. Ta đã nói rồi. Ta là cha ngươi. Ta chỉ hy vọng một điều là, ngươi thật sự đem ta trở thành cha.

Nam nhân mặc một thân hỉ bào đại hồng, nhưng không phải là trang phục của nữ nhân. Ở Nam Triều vốn phong tục cưới nam thê, cho nên trang phục Ly Hận Thiên mặc, là phục sức của nam nhân.

Tóc của y hoàn toàn bị tản ra, hảo mệnh bà chỉ mới đang chải tóc, còn chưa có bắt đầu vấn tóc búi lên. Một màu đen nhánh cùng với màu kim hồng của hỉ bào. Hai màu sắc giao nhau, làm nổi bật lên làn da của nam nhân phá lệ vô cùng trắng nõn, cũng có vẻ có một chút hơi gầy.

Ly Hận Thiên như vậy, ở trước trước mắt hắn đây. Tuy rằng hoa lệ, lại khiến cho người ta cảm giác được sự tươi mát thoát tục.

Y rất đẹp, nhưng là, một thân hỉ bào này, lại không phải mặc vì Văn Diệu hắn…

Y còn nói cho hắn biết, mối quan hệ của hai người họ quan hệ chỉ có thể là phụ tử.

Văn Diệu vốn không muốn nhiều lời. Hắn chuẩn bị trực tiếp cướp hôn, đem y mang ra khỏi nơi này. Có cái gì thì để về sau này nói sau. Tóm lại hắn không có thể nào mà trơ mắt nhìn Ly Hận Thiên gả cho kẻ khác được…

– Ta nghĩ, ngươi hẳn là đã nghe nói, việc hôn sự này là do ta chủ động đưa ra.

Ý định của Văn Diệu ra sao, Ly Hận Thiên ít nhiều cũng có thể đoán ra được một chút nào đó. Y sẽ không để cho bất kì kẻ nào cản trở hôn lễ này được. Ly Hận Thiên so với ai khác đều hiểu rất rõ ràng, nếu việc này của y không thành, hậu quả kia đối với y mà nói, chỉ có hại, chứ không có một chút lợi ích tốt đẹp nào cả.

Văn Diệu muốn mang y, quả thực rất dễ dàng. Nhưng nam nhân sẽ khiến cho hắn hiểu rõ, y sẽ không cùng hắn đi. Nếu cứ việc mạnh mẽ đem y mang đi, kết quả nhất định sẽ so với bây giờ cũng không tốt hơn chút nào đi.

– Văn Diệu, hôn sự này vốn không phải là việc hôn lễ bình thường. Đây là hôn lễ đại diện cho liên minh hai nước Bắc Chiêu cùng Nam Triều. Đến Hoàng Thượng cũng bị kinh động. Hôn lễ này đã đến lúc này vẫn là phải làm. Không thể để cho kẻ nào ngăn cản được. Nếu không, chính là trọng tội phản nghịch, tội này có bao nhiêu nặng. Hai ta đều hiểu rõ ràng. Tội này không phải cứ ngươi hay ta, hoặc là ai cũng có thể gánh vác nổi. Hơn nữa, ngươi cũng không có cách nào, đem ta từ nơi này mang đi. Ta cũng, sẽ không cùng ngươi đi.

– Vì sao?!

Văn Diệu quát lên.

Ly Hận Thiên nói nhiều như vậy, đơn giản chính là vì khuyên hắn không cần uổng phí công sức làm gì. Hơn nữa khi Văn Diệu đến đây cũng đã thấy được, xung quanh Ly phủ, hành trình chiếc kiệu lễ đi ngang qua những con đường nào đều đã có trọng binh canh gác, muốn phá vỡ vòng vây này cũng không phải dễ dàng như vậy.

Bất quá có là như thế đi nữa, cũng không thể làm khó được Văn Diệu. Hắn muốn mang Ly Hận Thiên đi, thì cũng sẽ không có kẻ nào có thể ngăn cản được.

Nhưng là, nam nhân không muốn cùng hắn đi.

Nếu hắn cứ mạnh mẽ mà mang y đi, cũng không thể được.

Bởi vì, Ly Hận Thiên không phối hợp, hai người họ cũng sẽ không thể nào thoát ra được.

Kết quả cuối cùng vẫn là giống nhau mà thôi. Nam nhân vẫn là được gả cho ke khác, ngược lại là hắn vì quậy phá hôn sự này mà phạm trọng tội phản nghịch, vĩnh viễn cũng sẽ không có cách nào mà quay trở lại Nam Triều được nữa.

Việc này khiến cho hắn, mất nhiều hơn được.

Trước cứ giữ lại rừng xanh sau này lo gì không có củi đốt. Đạo lí này Văn Diệu biết. Nhưng dạng trơ mắt nhìn Ly Hận Thiên gả cho kẻ khác này, Văn Diệu làm sao lại có thể chịu đựng được chứ…

Chính là nội tâm của Văn Diệu kịch liệt giãy dụa.

Nhưng hắn không phải là Mộc Nhai, hắn sẽ không hành động theo cảm tính. Hắn sẽ không để đầu óc nóng lên mà làm ra những việc khiến hắn hối tiếc không kịp.

Cho nên lúc này, hắn là muốn khuyên bảo Ly Hận Thiên, mà vẫn không có cướp hôn của y.

Thời gian thật gấp, giờ khắc này gần kề. Văn Diệu căn bản không kịp làm cái gì cả, hắn cần bàn bạc kỹ hơn, định ra một kế hoạch hoàn thiện hơn. Văn Diệu sẽ không đánh mà không nắm chắc phần thắng trận được. Lúc này nếu đả thảo kinh xà, đối với hành động này tự nhiên sẽ không có một chút lợi ích nào cả.

Bởi nếu làm hành động lỗ mãng như vậy, đến nam nhân, hắn cũng không chiếm được, mà nói không chừng, thậm chí thật sự là mất đi y vĩnh viễn.

– Văn Diệu, sắp đến giờ lành rồi. Ngươi cũng không nên ở mãi trong này được, để làm lỡ giờ lành sẽ không tốt lắm.

Ly Hận Thiên không để ý Văn Diệu. Y kêu hảo mệnh bà trở vào phòng. Y nhìn thấy thân thể của lão thái bà kia cùng thân thể nàng đang run run rẩy rẩy đứng, vịn tay trên khung cửa mà chống đỡ thân mình đứng ở trước cửa mà thật cẩn thận quan sát sắc mặt xanh mét của Văn Diệu. Ly Hận Thiên biết nàng sợ Văn Diệu. Bộ dáng của Văn Diệu lúc này, giống như một đầu dã thú phát cuồng. Bất quá trách nhiệm còn ở trong người, lại còn bị Ly Hận Thiên thúc giục, lão thái bà dán sát vào tường mà kiên trì nhúc nhích từng chút đến đây.

Nàng cũng không dám nhìn Văn Diệu, tay run mà cầm lấy cây lược gỗ liền chải đầu. Bất quá nàng vừa mới mở miệng nói ra một chữ, đã bị Văn Diệu quát lên đành phải nuốt trở về.

Hắn muốn nàng câm miệng lại, hắn không muốn nghe mấy cái lời nói đáng chết này.

– Ta không nên ở nơi này, vậy thì phải nên ở nơi nào?

Lúc này, thấy chiếc lược kia xuyên qua giữa mái tóc dài của nam nhân mà chải xuống, qua một lúc lâu sau, Văn Diệu mới có chút tức giận mà lên tiếng hỏi. Hảo mệnh bà không dám mở miệng nói thêm một lời nào nữa. Nếu không phải mái tóc lúc này của Ly Hận Thiên tóc luôn luôn động đậy, thì nữ nhân kia giống như là không tồn tại vậy.

– Ngươi có thể đi tìm Ly Lạc, hoặc là Khâm Mặc. Huynh đệ các ngươi, hẳn là nên ở cùng một chỗ đi.

Cứ xem như là người của nhà mẹ đẻ đi, lúc này hẳn là nên ở cùng nhau ngồi một chỗ mà chờ tới đón dâu đi. Phong tục của hôn lễ ở Nam Triều này khác với hiện đại, cũng có kẻ cũng đã nói qua và nhắc nhở rất nhiều lần với y. Chỉ là y vẫn không thể nào mà nhớ kỹ một đống lễ tiết quá trình này thôi a.

Nhưng hẳn là đúng vậy đi.

– Bọn hắn?

Văn Diệu châm chọc “hừ” một tiếng,

– Mộc Nhai phụ trách chỉ huy thủ vệ bảo hộ đại hôn của ngươi. Ly Lạc phụ trách bày bố toàn bộ lễ nghi của đại hôn lễ này. Về phần Khâm Mặc, đồ cưới của ngươi đồ, đều là do Khâm Mặc chuẩn bị mà đưa ra. Ngươi nói xem, ta nên cùng với ai trong bọn hắn ở cùng một chỗ đây.

Văn Diệu vừa nói xong sau một lúc rất lâu. Ly Hận Thiên đều không có bất kì phản ứng gì cả. Qua thật lâu, nam nhân mới kinh ngạc mà nhìn gương đồng, thì thào mà nói ra một câu,

– Thật có tâm.

Ba chữ này, vào lúc này, y không biết là muốn đáp lại đối với lời Văn Diệu nói, hay là muốn nói với ai…

Lúc này, mái tóc của Ly Hận Thiên phát đã bắt đầu được vấn búi tóc

lên. Mái tóc quá dài của y, được để vào giữa bên trong hỉ quan, mặt trên được trang trí một loạt châu báu lấp lánh, ánh sáng hoảng hốt đến mức đâm vào ánh mắt của Văn Diệu sinh đau…

Hắn liền cứ nhìn chăm chú như vậy, thẳng đến khi hảo mệnh bà rốt cục cũng đem một sợi tóc cuối cùng cố định dùng sáp thoa lên thật sự tốt rồi.

– Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, ngươi nhất định phải gả đi sao?

Văn Diệu kéo lấy tay của nam nhân đang tiếp lấy đồ trang sức. Hắn chỉ là muốn y nhìn đến hắn, nhưng Văn Diệu đã quá mức kích động, thiếu chút nữa đem Ly Hận Thiên từ đang ngồi trên ghế mà bị kéo xuống dưới.

– Ân.

Một lần nữa Ly Hận Thiên ngồi lại ổn định rồi. Y cũng không có thu hồi laj tay, ánh mắt y kiên định mà nhìn thẳng Văn Diệu.

Văn Diệu nhìn y trong chốc lát, mới tiếp tục nói ra câu tiếp theo. Lần này, ngữ khí của Văn Diệu đã mềm nhẹ xuống,

– Ngươi đã quên một đoạn cuộc sống của hai ta ở trong tiểu ốc kia? Chẳng lẽ, ngươi đối với ta, liền thật sự đến một chút cảm giác cũng không có? Ta lại còn không bằng một tên Thiết Lặc mà ngay cả mặt mũi, ngươi cũng chưa gặp qua được mấy lần.

Câu hỏi của Văn Diệu, Ly Hận Thiên nghe thấy rất rõ. Nhưng y sẽ không suy nghĩ sâu xa, cũng sẽ không muốn suy nghĩ gì nữa. Y đã quyết định việc này, thì y cũng sẽ không thay đổi quyết định này.

Văn Diệu cũng không công cách nào khác để ngăn cản nữa cả.

– Nhi tử, cùng bạn lữ, làm sao lại có thể nói nhập vào làm thành một được. Văn Diệu, dù là ở bất cứ lúc nào, thì ngươi cũng vẫn đều là con ta, là một nhi tử thật quý giá.


Ngoại trừ lần đó ra, thì không còn thân phận nào khác nữa.

Xoay người Ly Hận Thiên chuyển mặt mình hướng về gương đồng. Lời của y vừa nói xong, khiến cho Văn Diệu nắm tay của hắn đang siết chặt liền buông lỏng ra. Bất quá Văn Diệu cũng không có rời đi. Hắn luôn đứng ở phía sau lưng nam nhân. Hắn nhìn hảo mệnh bà giúp nam nhân chỉnh lại hỉ phục vào. Hắn cười nhìn gương mặt phản chiếu của nam nhân ở trong gương đồng mà nói,

– Ngươi muốn gả, vậy thì liền gả. Ta sẽ ở bên cạnh mà nhìn ngươi, gả ra khỏi Ly phủ.

Văn Diệu cười, có một chút bi thương.

Động tác của Ly Hận Thiên nhất thời ngưng lại. Y không nghĩ tới, Văn Diệu lại làm ra ra quyết định này….

Nhìn y xuất giá.

Ly Hận Thiên cũng chưa nói cái gì tiếp theo. Hảo mệnh bà càng không dám nhiều lời. Bầu không khí xung quanh hai người họ, cực kì trầm mặc im lặng. Nam nhân đã mặc hỉ phục chỉnh tề.

Ngay sau khi ở trước mắt của Ly Hận Thiên bị một màu đỏ tươi bao trùm lên, y đã nhắm hai mắt lại. Một ngày này, y cũng lại không yên tĩnh như vậy.

Giờ lành đã đến, hảo mệnh bà nắm tay nam nhân hướng ra cửa dẫn đi. Nhưng y vừa nhón chân đi được vài bước, Văn Diệu liền từ ở phía sau chỗ ngồi mà cúi người ôm lấy nam nhân. Hắn không nói một lời nào liền cứ như vậy bước đi từng bước một, ở trước mặt mọi người, ôm nam nhân đặt vào bên trong kiệu hoa…

Mặt hắn đen lại biểu tình đầy nghiêm túc, không mang theo một tia không khí vui mừng nào cả.

Hành động này tuy không hợp với cấp bậc lễ nghĩa, nhưng mà, lại không có ai dám đứng ra ngăn lại.

Ngay cả đội nhạc lễ, cũng sửng sốt mà đều chậm nửa nhịp mới thổi kèn, vang lên khúc nhạc hỉ.

Ly Hận Thiên biết người ôm thân thể của mình là ai. Y lựa chọn trầm mặc để đáp lại. Đối với Văn Diệu, y đã không còn có cách nào khác để đối mặt được nữa.

Hỉ kiệu đi qua phố. Ngã tư đường hai bên, đều là thiết kị binh mang một thân nghiêm nghị. Bọn họ đều biểu tình nghiêm túc cùng với không khí náo nhiệt này thật không hợp nhau. Bất quá ở phía sau lưng của một hàng thiết kỵ binh, vẫn là dân chúng ồn ào đến xem náo nhiệt. Đám đông những người dân này nhiệt tình mà luyên thuyên nói chuyện với nhau. Còn có người ấn tập tục địa phương, mà ở trên mặt đất tát ngũ cốc hoa màu. Toàn bộ đế đô, nhất thời bừng rộ lên một khung cảnh quang vinh vui vẻ, chỉ là người đang ở trong cảnh náo nhiệt này, tâm lại phá lệ bình tĩnh.

Lòng yên tĩnh như mặt nước không gợn sóng.

Tất cả những gì đang xảy ra ở xung quanh bản thân mình, đối với y, một chút ảnh hưởng cũng đều không có.

Rất nhanh đã đến phủ trạch của Thiết Lặc, Văn Diệu ôm nam nhân từ trong hỉ kiệu mang ra. Hắn tỉnh lược hết tất cả các trình tự. Mặc kệ hạ nhân nhắc nhở kêu to ra sao, hắn cũng ngoảnh mặt làm ngơ. Hắn trực tiếp đem nam nhân ôm đến bên trong hỉ đường.

Ngay từ đầu, hôn lễ của Ly Hận Thiên vốn rườm rà phức tạp liền đã bị Văn Diệu giản lược hết tất cả. Hành động này khiến cho đám hạ nhân đã chuẩn bị tốt hết tất cả các việc trong quá trình hôn lễ, đều quay ra hai mặt mà nhìn nhau, cũng khiến cho Ly Lạc phụ trách về phần lễ nghi nhìn về phía bên này.

Tới cửa hỉ đường, Văn Diệu buông y đặt xuống đất. Ly Hận Thiên nhìn không thấy. Y biết có người sẽ đến dẫn y đi vào lễ đường. Nhưng y không nghĩ tới, người đem hồng trù phóng tới trong tay y, sẽ là Mộc Nhai…

Mộc Nhai nắm lấy bàn tay nam nhân, dẫn đường cho y bắt lấy hồng trù, ngay tại thời điểm này, Mộc Nhai nhỏ giọng đối với Ly Hận Thiên nói một câu…

– Nếu bây giờ ngươi không muốn gả, thì sẽ không cần phải gả nữa.