Sủng Đa (Sủng Cha) Truyện Full

Chương 60: Thu lễ vật

Ly Hận Thiên vừa định hỏi hắn là chuyện gì, thì ngay lập tức Khâm Mặc liền cười nhạt nói cho y biết, đem bát nhỏ chất đầy nho đã lột sạch ở trên bàn kia mà thành thật mà đều ăn hết vào đi.

Ly Hận Thiên y nhìn một bát nhỏ kia được đặt ở trên bàn để ở trước mặt mình, bây giờ đã giống như hai ngọn núi đôi được chất đầy những trái nho đã được lột sạch, y trợn tròn mắt.

Y không chú ý vào lúc nào thì Khâm Mặc đã lột xong hai núi nho như vậy. Y chỉ biết là, nếu đem tất cả nho này đều ăn hết vào. Bụng y khẳng định đi sẽ rất không ổn đi.

Buổi tối y đã nuốt vào nhiều đồ ăn này nọ như vậy, vừa rồi còn ăn thêm nửa chùm nho. Ly Hận Thiên vừa định nói y ăn không vô. Khâm Mặc liền đem nho nhét vào miệng đang mở ra của y, cũng nói cho y biết,

– Cha, đây là Khâm Mặc cố ý vì ngài mà cực nhọc lột vỏ nha. Ngươi cũng không nên cô phụ tâm ý của Khâm Mặc a.

Tiếp theo, hắn tao nhã mà đem tay mình lau chui sạch sẽ, giống như rất vô ý mà nói ra một câu,

– Nếu cha thật sự ăn không vô, thì vừa nãy Nhị ca không phải vừa mới kêu, ngươi đến đút cho hắn ăn sao.

Ly Hận Thiên cảm thấy đề nghị này của Khâm Mặc một chút cũng không tốt. Y sầu mi khổ kiểm mà nhìn đôi núi nho kia, gian nan mà nuốt nuốt nước miếng. Y không muốn ăn, nhưng y lại càng không muốn phải đút cho Mộc Nhai ăn…

Bất đắc dĩ, nam nhân đành phải kiên trì mà cầm lên một viên, sau đó nhắm mắt lại, mà bắt đầu để vào miệng mà từ từ nuốt đi xuống…

Ly Hận Thiên chiến đấu với đống nho đó đến hăng hái. Lúc này Mộc Nhai và Văn Diệu cũng đã bàn bạc gần xong hành trình lộ tuyến để di chuyển, Ly Lạc chỉ ngẫu nhiên mà hỏi ra vài vấn đề. Nhưng phần lớn thời gian đều là do Văn Diệu cùng Mộc Nhai đang nói.

Khâm Mặc liền cười nhạt, mà xem Ly Hận Thiên ăn nho.

Thời điểm mà xem như Ly Hận Thiên sắp ăn đến phun ra đến nơi, đại hội ngắm trăng của bọn hắn cũng liền tan cuộc. Ly Hận Thiên thế này mới nhớ tới mục đích của bọn họ khi ở đây. Nam nhân ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn vầng trăng đang ra sức tỏa sáng ở treo trên đỉnh đầu của mình một cái, tâm y liền nói đêm nay còn không có ai thèm nhìn đến nó dù chỉ là cái liếc mắt…

Ngay từ đầu bọn hắn không phải là đến ngắm trăng có đúng hay không đây?!


Đã có chính sự muốn nói, làm sao lại còn muốn y ngồi cùng, còn bị ép ăn nhiều nho đến muốn nghẹn như vậy. Y cảm thấy y nhất định sẽ đầy bụng.

Khâm Mặc lấy khăn tay giúp cho nam nhân đang hiện ra vẻ mặt thống khổ kia mà lau chùi tay. Ngay từ đầu, Ly Hận Thiên nghĩ rằng nếu y không đem đống nho đó mà ăn sạch sẽ thì Khâm Mặc sẽ không để cho y đi. Nhưng y không nghĩ tới là, lúc này Khâm Mặc lại nói ra một câu khiến y tức muốn nôn ra máu mà lên tiếng,

– Cha, Khâm Mặc chỉ là nói đùa với ngươi thôi. Ngươi lại cư nhiên thành thật mà ăn nhiều như vậy. Ngươi có khỏe không? Bụng liệu có không thoải mái hay không đây?

Ly Hận Thiên nghe hắn nói như thế. Y quả thật muốn đem số nho còn dư lại ném vào mặt của Khâm Mặc. Ngay lúc y đang cân nhắc xem, định đem cái ý muốn này sắp biến thành hành động thì động tay đang lau tay cho y của Khâm Mặc đột ngột nhất thời mà ngừng lại. Ngay lúc tấm vải của khăn tay đang che khuất tay của y cùng hắn thì trong tay Khâm Mặc cầm một vật thể hình vuông trực tiếp nhanh chóng mà nhét vào trong tay của Ly Hận Thiên.

Nam nhân nhất thời sửng sốt. Y nhìn Khâm Mặc, không tiếng động hỏi hắn “đây là cái gì vậy”. Nhưng hắn lại kẻ vừa rồi luôn cúi đầu trước sau như một mà vẫn đang tiếp tục động tác chùi lau giúp tay y. Sau đó hắn nhẹ nhàng lấy tay đẩy, khiến tay áo rộng phùng phình của nam nhân che khuất đi chiếc hộp, liền thu tay lại.

Ngay lúc này, những kẻ khác đã thúc giục hai người họ rời đi nhanh lên. Ly Hận Thiên đành không còn cách nào khác là đem chiếc hộp mà Khâm Mặc vừa đưa, y cũng không biết là cái gì. Nhưng y chỉ có thể thuận thế mà đem chiếc hộp kia nhét sâu vào trong tay áo, cũng đứng lên mà đi theo mọi người rời khỏi đây.

Chiếc hộp kia cũng thật không nhỏ, chiều dài ngắn bằng với cánh tay y cũng không sai bao nhiêu. Y cũng không biết lúc nãy trước khi đưa cho y, Khâm Mặc đã đem thứ này cất ở nào, hẳn là sẽ không phải vẫn luôn cất ở trong tay áo hắn rồi. Nếu mà có như vậy thật, thì chỉ sợ Khâm Mặc đến cơm cũng không thể ăn nổi.

Y thật đúng là đã không chú ý. Khâm Mặc là vào thời điểm nào lại cất đem theo đồ vật này vậy.

Bất quá, Khâm Mặc dùng phương thức này đưa cho y, xem ra là không muốn bị những kẻ khác nhìn thấy. Ly Hận Thiên cũng sẽ không muốn phô trương để bị lộ ra.

Giờ Tuất vừa trôi qua, trời đã không còn sớm nữa. Mọi việc cũng đã được bàn bạc an bài tốt lắm rồi. Bọn họ đều liền tự mình mà trở về phòng. Bọn họ vừa đến sảnh trong nhà thì đều tách ra. Phòng của mấy người họ đều ở các phương hướng khác nhau, cũng không có kẻ nào lấy cớ ‘tiện đường’ đi cùng với Ly Hận Thiên. Việc này cũng xem như là hành động giám thị nhau, không có kẻ nào được vi phạm ước định đêm nay.

Đối với nam nhân này thì y vẫn đang hồn nhiên không biết, y rất muốn biết vật Khâm Mặc đưa cho y rốt cuộc là cái gì. Y nói tiếng “chúc ngủ ngon” liền rời đi. Bất quá ngay khi y vừa đi được vài bước, Khâm Mặc liền đuổi theo tới. Khâm Mặc cũng không nói cái gì đặc biệt. Hắn chỉ là nói cho Ly Hận Thiên biết, mấy ngày sắp tới hắn nhất thời có chút việc cần phải rời khỏi Ly phủ để xử lí. Buổi tối hắn sẽ không còn qua đêm trong phòng y được nữa. Hắn còn dặn Ly Hận Thiên, vào buổi tối, trước khi ngủ nhớ đem cửa cài then thật cẩn thận vào. Nếu y có tịch mịch, liền mở ra xem vật hắn đưa cho y là cái gì đi…

Khâm Mặc dặn dò như vậy khiến cho đầy Ly Hận Thiên chảy xuống đầy hắc tuyến. Y làm sao lại đột nhiên nhớ tới câu chuyện [ chú thỏ nhỏ ngoan ngoãn ]. Khâm Mặc là sắp sửa đi ra ngoài giống như là thỏ mẹ, bây giờ là đang dặn dò y không nên nghe theo kẻ xa lạ gõ cửa muốn vào liền mở cửa ra ngay được…

Đúng là giữa hai người họ thì y mới đúng là lão cha của hắn a, nhưng mà Khâm Mặc dặn dò như vậy, y hay là nên chỉnh sửa lại cách nói chuyện này a…

Nhưng, bây giờ nam nhân lại lười cùng hắn so đo, rầu rĩ nói tiếng y đã biết rồi nói tiếp, là y phải đi trước một bước. Thấy nam nhân đi rồi, những kẻ khác mới chịu bắt đầu bước đi rời khỏi chỗ đó.

Lúc này Ly Hận Thiên cũng chưa đi khuất dáng.

Bởi ăn nho quá nhiều, dọc một đường đi về phòng, Ly Hận Thiên một đường đều nghe thấy bụng mình liên tục kêu vang gọi bậy. Trong nháy mắt khi y đứng ở trước cửa phòng, giọng nói của Khâm Mặc đột nhiên vang lên bên tai y thuật lại những lời nói vừa rồi. Trong lòng nam nhân liền mắng Khâm Mặc thật nhiều chuyện, nhưng lần này then cửa vốn vẫn hay bị y quên đi, đêm nay lại được hắn đem cài lên cửa một cách quy củ chặt chẽ.

Sau đó y lập tức đốt đèn lên, dùng ánh sáng để nhìn xem vật Khâm Mặc đã đưa cho y rốt cuộc là cái gì.

Kích thước của chiếc hộp này cũng lớn không khác gì so với đánh giá lúc nãy của Ly Hận Thiên. Bên ngoài chiếc hộp này được bọc bởi một tầng vải nhung màu xám, trên mặt vải được vẽ hoa mẫu đơn. Dù là kích thước hay hình dáng, thì chiếc hộp đều giống như dụng cụ để đựng bức tranh được cuốn lại. Nam nhân nhớ lại những lời mà Khâm Mặc vừa rồi mới nói. Hắn có nói, khi tịch mịch liền mở ra xem vật hắn đã đưa cho y là cái gì, đừng nói là Khâm Mặc phô trương đến mức vẽ một bức tự hoạ hắn tặng cho y chớ?

Cổ nhân họa đều có một chút trừu tượng. Ly Hận Thiên đột nhiên đối với bức tranh này sinh ra hứng thú thật lớn. Y rất muốn nhìn xem bức tranh vẽ Khâm Mặc sẽ họa hắn ra bộ dáng gì đây nha. Nam nhân mang theo tất cả kích động cùng hiếu kì mà mở ra chiếc hộp kia. Nhưng khi y nhìn thấy ở bên trên chiếc hộp này là có cái gì, biểu tình nam nhân liền ngưng tụ lại…

Đây là cái thứ quỷ quái này nọ gì đây?!

Nam nhân đè nén xúc động muốn đem vật này ném ra ngoài cửa sổ, dùng hai đốt ngón tay mà kẹp lấy vật kia từ bên trong chiếc hộp nâng lên…

Vật này thực nặng, bên ngoài lại rất lạnh lẽo. Nhưng là xúc cảm rất tốt, linh hoạt sáng bóng, rất có khuynh hướng cảm xúc. Ly Hận Thiên đem vật nọ giơ lên soi dưới ánh sáng mờ nhạt của ngọn nến nhỏ, y liền nhìn kĩ vật nọ mang theo màu sắc càng thêm xanh biếc. Màu sắc nhợt nhạt mỏng manh như vậy, khiến Ly Hận Thiên nhớ tới một câu,”Nguyệt hạ mỹ nhân, dưới đèn ngọc”, tựa hồ như là đang nói đến đúng loại hình ảnh này. Xem ra, đây là một khối ngọc tốt, nhưng mà vì sao lại đem một khối ngọc to thượng hạng như vậy mà để làm thành loại vật này, có phải là đã quá lãng phí hay không đây…

Khâm Mặc cũng thật đúng là dư tiền đi, nhưng cũng không thể lại tùy tiện mà tiêu xài như vậy a…

Ly Hận Thiên nhìn cây gậy mát xa cổ đại này, cũng chính là ngọc thế trong truyền thuyết. Khóe miệng của y liền co rút không ngừng. Tình cảm mà Khâm Mặc muốn nói cho y biết là khi y liền nhìn thấy vật này không phải là ý tứ muốn y cái kia chứ….

Lúc này, ý hắn là muốn biểu đạt hắn hết lòng tuân thủ hứa hẹn sao? Hắn nói mỗi ngày đều sẽ khiến cho Ly Hận Thiên thỏa mãn. Thời điểm này y không có ở đây, nên mới đưa cho y cái ngọc căn này đến để thay ngón tay của hắn hay dùng mà làm ‘công tác’ này nọ sao?

Cái tên gia hỏa đáng chết này!

Ly Hận Thiên rất muốn đem cái thứ này ném vỡ vụn đi. Nhưng nhất thời nhớ đến lớn một khối ngọc lớn lại thượng hạng như vậy mà ném vỡ nát đi thật sự rất đáng tiếc, y suy nghĩ lại một chút. Ngày nào đó tìm người đem vật này hủy thứ này đi làm thành ngọc bội, như vậy nhất thời y cũng sẽ trữ được một kho vàng nhỏ nhưng bền vững nha. Miễn cho sau này ngoài trừ đồ vật này được người ta tặng cho và bình hoa để ở trên bàn kia thì tay trắng vẫn hoàn trắng tay a.

Y thật sự là nghèo nàn đến bần cùng mà. Hạ nhân còn có tiền công lấy. Y cái gì cũng đều không có. Ngoại trừ số lượng quần áo để mặc được phân phần chia cho y ngăn nắp ra, bề ngoài thì bữa cơm nào y cũng được ăn sơn hào hải vị. Kỳ thật y còn không bằng tên ăn xin ở ngoài đường nữa là, trong túi của ăn xin còn có thể có một ít bạc vụn đi…

Nam nhân nghĩ như vậy, liền đem vật này để lại vào bên trong hộp, cẩn thận mà cất nó tốt rồi, tiếp theo bên trong bụng liền bị sôi sục đến khó chịu, nên y chỉ đành thiếp đi mà muốn ngủ một giấc ngon lành.

Không có Khâm Mặc, giường này hình như so với lúc trước hình như có chút rộng rãi hơn. Nam nhân đang suy nghĩ làm sao để có thể nhanh chóng mà ngủ đi. Y liền ôm lấy chăn tìm một vị trí vô cùng thoải mái, thân thể xoay tới xoay lui vài cái rất nhanh liền ngủ mất…

Ngủ thẳng một mạch đến nửa đêm. Ly Hận Thiên giật mình một cái liền đột ngột mà ngồi bật dậy. Một thân y đổ đầy mồ hôi lạnh, biểu tình rất khó coi, có một chuyện vô cùng quan trọng, cư nhiên bị y xem nhẹ…

Khâm Mặc là Cửu Minh tộc. Hắn đã nói, lúc này thế gian đang bắt đầu rung chuyển là do năng lực của hắn đang thức tỉnh nên mới dẫn ra mà phát triển thành như vậy, nên mới khiến y lần đó gặp phải yêu ma mà bị bắt vào phủ của quỷ. Vào lúc đó khi Khâm Mặc nói, Ly Hận Thiên bị lời lẽ của Khâm Mặc làm cho chấn động nên khiến cho y đều quên mất một số chi tiết. Đầu óc cũng không hiểu vì sao mà lại không nhớ ra lại được. Sau đó nữa, y lại bị Khâm Mặc quấn quít lấy. Căn bản là y cũng không có thời gian mà suy nghĩ thêm gì nữa. Nhưng hiện tại, y rốt cục liền phát hiện điều gì đó không đúng…

Vụ án gả vợ cho quỷ xảy ra ở trong đế đô, kẻ mang mặt nạ xuất hiện trong đêm y bị treo cao ở trên không trung kia, hắn cũng kêu y là cha, hắn lại có thể chỉ huy thủy quỷ cùng yêu quái…

Chỉ có Cửu Minh tộc mới có năng lực thông linh, những kẻ khác chắc chắn sẽ không làm được…

Chẳng lẽ, kẻ mang mặt nạ kia chính là Khâm Mặc?!

Bây giờ ngẫm lại, cảm giác áp bách của kẻ mang mặt nạ cùng với khí chất của Khâm Mặc mang đến ngược lại là có vài phần giống nhau. Ngữ điệu hạ lưu kia khi nói chuyện cũng khá giống nhau gần như không khác nhau là mấy. Cũng ngay sau đêm hôm đó, thì ngày hôm sau Khâm Mặc cũng gặp chuyện không may mà đã trở lại Ly phủ…

Ly Hận Thiên càng nghĩ càng hoảng sợ. Ngay lúc này bụng y lại truyền đến một trận tiếng kêu réo khác thường. Vào buổi tối mùa thu, y ăn nhiều nho như vậy. Quả nhiên là sẽ bị đầy bụng mà phải đi nặng a. Nam nhân đang chuẩn bị đi WC, ngay lúc khi y đang mang hài vào, thì Ly Hận Thiên bỗng nhiên lại nhớ tới việc vừa xảy ra vào đêm nay…


Hành động của Khâm Mặc đánh gãy việc của y và Văn Diệu mà nói. Hắn hình như không muốn để cho bản thân hắn và Văn Diệu lại tiếp tục đề tài đi Đông Vạn của bọn hắn. Khâm Mặc không muốn để cho y lại hỏi thêm quá nhiều, hay nói thêm quá nhiều.

Bởi vì việc này với tinh tượng dị biến kia vốn là có liên quan. Mà chính y lại nghĩ việc này cũng là có liên quan với Khâm Mặc.

Nhưng việc này không phải là do Hoàng Thượng quyết định sao?

Chẳng lẽ, Khâm Mặc biết được một chút gì đó sao? Hay là nói, Khâm Mặc cũng có tham dự vào chuyện này?

Khâm Mặc sợ y lắm miệng lỡ nói lộ cái gì, cho nên hắn mới cố ý mà dùng nho để kéo lực chú ý của y từ trên người Văn Diệu bọn hắn dời đi, khiến y không có thừa tinh lực mà quan tâm việc đó nữa…

Ly Hận Thiên càng nghĩ càng cảm thấy rất có thể là như vậy. Chuyện này y đã sớm nên phải phát hiện ra mới đúng. Lần trước ngay khi Khâm Mặc nói hắn chính là người của Cửu Minh tộc thì y liền cần phải lưu ý tới chứ. Nhưng y cư nhiên lại xem nhẹ, còn hoàn toàn mà quên mất đi như vậy…

Y thật đáng chết mà!

Ly Hận Thiên thật muốn hung hăng đánh cho bản thân mình mấy bạt tay a. Y là người không ngừng cất giữ tâm sự mang vào mình. Y chuẩn bị lập tức đi tìm mà hỏi Khâm Mặc cho rõ. Y nhất định phải biết được rõ ràng. Nếu tinh tượng dị biến này, còn có việc ở Đông Vạn đều có liên quan cùng với hắn mà nói, y nhất định phải nghĩ ra cách mà ngăn cản…

Bởi vì, y bỗng nhiên cảm thấy được có lẽ Khâm Mặc là đang muốn mạng của ba người kia.

Trong tất cả các vị quan ở tại Nam Triều này, thì chức quyền tối cao nhất chính là văn quan võ tướng, còn có ở tại Đông Vạn có lực ảnh hưởng nhất lại là Văn Diệu…

Khâm Mặc không phải là chủ yếu muốn loại bỏ đối thủ đi…

Dù không thể hại chết người đi, cũng sẽ không đơn giản mà để cho bọn hắn dễ dàng mà hoàn thành nhiệm vụ đã được giao cho được.

Ý nghĩ này, khiến Ly Hận Thiên lo sợ đến mất hồn. Nam nhân bắt lấy quần áo liền hướng ra bên ngoài mà chạy. Nhưng y mới đi được vài bước, bụng kia của y liền đau đến giống như rút gân vậy. Nam nhân nhìn hành lang gấp khúc vẫn còn đang treo đầy lồng đèn của Ly phủ kéo dài về phía trước. Y cắn răng một cái, quyết định vẫn là đem vấn đề vệ sinh cá nhân của y xử lý tốt rồi hãy nói sau đi. Ngày mai y phải dậy sớm rồi đi gặp Khâm Mặc mới được.

Y nhất định phải hỏi cho rõ ràng.