Sủng Đa (Sủng Cha) Truyện Full

Chương 294: Phiên ngoại 2: Nhìn toàn gia nhà này - Còn có hậu chiêu

– Cút ngay, đừng có mà chạm vào ta.

Ly Hận Thiên chán ghét nghiêng đầu sang một bên, tránh né cái đầu của Vô Huyên đang đè lại đây. Trước một màn vừa nãy, có lẽ y sẽ không đành lòng nói chuyện với Vô Huyên như vậy, không phải là do sợ cái gì khác, chỉ lo là kích thích đến tâm hồn ‘mong manh’ của Vô Huyên, không muốn hắn tự suy diễn ra, rằng y không quan tâm đến hắn.

Chỉ là hiện tại, y không có tâm tình để ý đến việc này. Hơn nữa, đừng nói chỉ là mắng hắn, y còn muốn đánh người nữa kìa.

Liền tính, bởi vì vậy, mà Vô Huyên thương tâm muốn chết, y cũng sẽ mặc kệ.

Đương nhiên, da mặt của tên này dày đến vậy, hẳn là sẽ không như bị ảnh hưởng đến mức nào đi.

Cho nên, y tiếp tục sinh khí.

Đã hơn nửa đêm khuya khoắt, cả hai người họ đều không ngủ, chạy ra đường cái còn không nói tới đi, còn phải cùng một tên nam nhân khác mà tranh giành tình cảm. Nhớ đến, liền cảm thấy buồn cười, y còn chưa từng mất mặt đến vậy…

Mà cái kẻ đầu sỏ gây hết toàn bọ mọi tội lỗi này, đều đang đứng ở trước mắt y. Nỗi phẫn nộ của y vẫn còn chưa có tiêu tan đâu. Hắn lại còn dám động dục mà tấn công tới. Ly Hận Thiên nào có tâm tình bồi hắn làm cái loại chuyện này nữa nha. Nếu có thể, thì y đã dứt khoát giơ lên một chân đá gãy luôn cả cái nghiệt căn bảo tồn con cháu của hắn, khiến cho hắn không bao giờ có thể đi khắp nơi mà tạo nghiệt nữa đi.

Tinh thần yêu đương có tốt hay không tốt gì đó, y vốn không thèm để ý nữa.

Lại nói, không có Vô Huyên, còn có bốn tên kia. Thiếu đi một tên như hắn cũng không ít đi hơn bao nhiêu. Nhiều thêm một tên như hắn, lại sắp làm thận của y hư mất rồi đi.

Tiếp theo, y lại thật sự, định dứt khoát hoàn toàn chặt đứt tính phúc của hắn nha…

Nếu không, liền lưu lại một tên yêu nghiệt như hắn, sẽ khiến y tức chết như bây giờ mất.

– Ta thích ngươi.

Ở trong lúc Ly Hận Thiên đang bốc lên lửa giận hừng hực ngập trời, Vô Huyên lại bật thốt ra một câu không đầu không đuôi như vậy. Hắn mặc kệ Ly Hận Thiên đẩy hắn ra sao, mắng hắn như thế nào, tựa giống như con chó bự mà dụi dụi cọ cọ lên trên người của y, trong miệng cứ lặp lại câu,

– Thích đến, sắp điên rồi… Ta thích ngươi, hoặc nên nói là, ta yêu ngươi muốn chết…

Vô Huyên chưa bao giờ nói ra mấy lời âu yếm ngọt ngào đến vậy. Cho nên, hắn vừa lập tức nói nhiều lần đến vậy, Ly Hận Thiên chỉ cảm thấy từng tầng da gà nổi lên ở trên người, như dời non lấp biển, từng đợt rợn người, nổi lên nối liền không dứt. Có lẽ là do quá ghê tởm, sức lực cùng giọng nói của y đã nhỏ đi rất nhiều,

– Ít khiến ta ghê tởm đi, ta không muốn nôn bữa tối ra đâu…

Vô Huyên vốn không quen nói ra mấy loại lời nói này, nhưng trước lạ sau quen, vừa nói ra được câu đầu tiên, thì mấy lời tiếp theo liền trôi chảy nhiều. Huống chi, mấy lời lẽ hắn đang nói cũng chính là tiếng lòng chân thành của hắn a. Hắn thật sự là quá yêu thích nam nhân này rồi đi….


Hiện tại, y lại làm hắn càng thêm thích.

Đến không thể khống chế dục vọng muốn tuyên cáo với cả thế giới rằng, y là của hắn a, hắn yêu y nhiều đến bao nhiêu a.

Vô Huyên giống như nổi điên mà tuyên bố. Rốt cuộc, đến cuối cùng cũng khiến cho Ly Hận Thiên đành phải chịu thua đầu hàng. Y bị hắn nói đến cả khuôn mặt đều đã hoàn toàn bị nhuộm đỏ lên. Đến cuối cùng, y đến một chút sức lực để phản bác cũng đều hoàn toàn không có, liền giương cổ, nghiêng mặt, nhìn về phía nơi khác, không ngừng tự dùng răng nanh cắn môi dưới của mình.

– Đừng nóng giận nữa a. Ta với kẻ nọ, một chút quan hệ đều không có. Ngày hôm qua ở sòng bạc, là gã trêu chọc ta trước. Cho nên, hôm nay ta muốn đi tìm gã, khiến cho gã phải trả giá đắt một chút mà thôi. Ta không nói cho ngươi biết, là bởi vì chuyện này thực mất mặt. Ta vốn nói không nên lời a.

Thấy Ly Hận Thiên không hề cáu kỉnh nữa, Vô Huyên liền chủ động thẳng thắn nói ra hết tất cả. Hắn không có lừa y, thật sự là bởi vì khó có thể mở miệng, cho nên mới gạt y a.

Nếu có thể, hắn hy vọng cả đời này Ly Hận Thiên cũng đều hoàn toàn không biết được. Việc này với hắn mà nói, là nỗi sỉ nhục vô cùng to lớn.

Chỉ là Ly Hận Thiên vẫn đều biết được.

Sau đó, lại cho hắn một sự kinh hỉ to lớn nữa a.

– Là bởi vì, mông ngươi bị kẻ khác vươn móng vuốt sờ soạng sao?

Ly Hận Thiên không thấy được. Nhưng cũng đại khái đoán ra được, đều là nam nhân, bị sờ hai cái cũng không có gì ghê gớm.

Chỉ là y thực khó chịu do khi nãy kẻ nọ khoe ra…

Vô Huyên là của y. Ly Hận Thiên liền hận không thể kéo quần của Vô Huyên xuống, hung hăng véo lên cái mông đó hai cái. Còn nói cho gã biết, “chẳng những ta có thể sờ, còn có thể tùy ý chà đạp.”

Nhưng mà, hành vi này quá ấu trĩ. Đừng nói là làm, đến suy nghĩ đến thôi, cũng đều đã cảm thấy buồn cười rồi đi.

Y là bị tức giận đến điên rồi.

Cao hứng thì cao hứng, nhưng vừa nghe xong câu hỏi trắng ra của Ly Hận Thiên, vẫn là khiến cho sắc mặt của Vô Huyên đều hoàn toàn quẫn bách. Bất quá, hắn quyết định phóng xuống kế sách tự mình làm ra vẻ đáng thương, hắn biết Ly Hận Thiên luôn trúng cái kế này a…

Hắn hiện ra vẻ tội nghiệp dụi dụi lên trên vai của nam nhân, tiếp theo gật đầu,

– Ân, ta muốn giết gã, lại không định để cho gã dễ dàng chết thống khoái như vậy… Bởi chỗ đó, ngươi cũng chưa từng sờ, cư nhiên lại bị cái loại người này chạm qua… Ta sinh khí a.

Sau khi nghe giải thích xong, y liền không cảm thấy ra sao nữa. Bất quá, y vẫn là có chút để ý…

Hình ảnh cái mông bị sờ, cùng với lời của kẻ nọ khoe khoang, y tạm thời vẫn là chưa thể quên được.

– Không có lần sau. Chuyện xảy ra vào hôm nay, ta thực không thích.

Hoặc nên nói là, y chán ghét muốn chết. Ly Hận Thiên nghiêm túc nặng nề nói cho Vô Huyên nghe câu này, kì thật là lời tuyên bố cảnh cáo.

– Tất nhiên là sẽ không có lần sau nữa rồi. Từ đây về sau, trừ ngươi ra, ta sẽ không xuất hiện ở trước mặt bất kì kẻ nào nữa. Cha, làm như vậy, ngươi vừa lòng rồi sao?

Vô Huyên nịnh nọt dò hỏi giống như lấy lòng.

Nghe câu này, trong lòng cũng đã thoải mái được một chút, Ly Hận Thiên ‘hừ’ một tiếng.

Đồng thời cũng quyết định, y sẽ bỏ qua chuyện cũ.

Y tha thứ cho Vô Huyên. Nhưng người sau, lại không có ý định buông tha y nha…

Từ một khắc cánh cửa phòng vừa đóng lại kia, tiểu Vô Huyên liền ngạnh…

Bởi vì đã biết rõ tình cảm thật sự của nam nhân dành cho mình, trái lại, cảm xúc phấn khích lại được biến thành phản ứng của thân thể.

Dùng một phương thức trực tiếp nhất, để đáp lại tình yêu của y.

Vô Huyên, muốn y…

– Cha, tư vị bị kẻ khác chạm vào người, thật ghê tởm. Cho nên, cha, ngươi giúp ta sờ sờ, để cho ta tiêu trừ đi kí ức ghê tởm này đi a…

Vô Huyên nói, liền tự bắt lấy tay của nam nhân ấn lên trên cánh mông của mình. Đồng thời, đi một bước tiến về phía trước, kéo gần khoảng cách giữa hai người lại.

Cái nghiệt căn kia của Vô Huyên đang giương thẳng lên, đâm đến người y.

Tên gia hỏa này, cãi nhau cũng có thể sảo thành cái dạng này…

Y thật phục luôn mà.

Ly Hận Thiên vốn kiêu ngạo, lại cũng cường hãn. Nhưng, vừa đến loại thời điểm này, sự tự tin liền trực tiếp bị kéo hạ xuống. Dù là đối mặt với tên nào, thì chung quy, y đều luôn ở vào thế hạ phong…

– Đi mau, bằng không, ta dùng nó giết ngươi!

Vô Huyên hung tợn nói.

Bắt chước theo tư thế binh lính áp giải phạm nhân, cái nghiệt căn cứng rắn kia của Vô Huyên biến thành vũ khí để hành hình, phảng phất như vật kia, thật sự là khẩu súng vậy. Nếu Ly Hận Thiên không nghe theo lời, thì tánh mạng liền sẽ bị trả giá đắt…

Hắn ‘bức’ y tiến phía trước mà đi.

Loại chơi đùa hạ lưu này, vô luận là đã chơi bao nhiêu lần rồi, thì Ly Hận Thiên vẫn đều không thể thích ứng nổi. Y định mắng Vô Huyên vốn không cần náo loạn. Nhưng, người sau vẫn dùng cái nghiệt căn kia của hắn đâm vào y từng chút một như cũ a…

Bất đắc dĩ, y chỉ có thể làm theo ý muốn của hắn, giơ tay lên đầu làm tư thế đầu hàng, đi đến bên giường.

Tới mép giường rồi, thân thể Vô Huyên bỗng cúi xuống, trực tiếp ôm lấy hai cái đầu gối của y, nâng lên, khiêng cả thân thể của y lên trên vai. Nam nhân bị dọa đến kinh hô. Y theo bản năng dùng chân kẹp lấy Vô Huyên. Đúng là, Vô Huyên chỉ đang làm ra tư thế khiêng vác lên, cũng không có giữ vững nửa người trên của y, cho nên y phải dùng hai chân kẹp lấy hắn. Cùng một lúc này, Ly Hận Thiên lập tức liền bị dựng thẳng thân mình…

Nếm chút mùi vị té nhào vào trong lồng ngực.

Vô Huyên bắt đầu cắn mở đai lưng của y. Ly Hận Thiên chỉ cảm thấy quần bị thụng ra, nhưng vẫn chưa bị tuột xuống…

Hai tay của y đều đã ôm lấy Vô Huyên, để làm chỗ dựa duy trì sự cân bằng. Cho nên tay của y không rảnh, mà vươn tay đi giữ lấy cái quần của mình để không bị tuột xuống.

Vô Huyên nâng mông của y lên, để thân thể của y tự kề sát hắn, từ từ trượt xuống dưới, chờ đến khi thân thể y dừng xuống đúng vị trí. Vô Huyên liền vượt tới trên giường. Lúc này, Ly Hận Thiên vừa vặn ngồi ở trên đùi của hắn, mà hai cái cẳng chân thon dài của nam nhân, vẫn còn đang vòng qua ở phía sau của hắn…

Quần cũng đã đúng lúc rớt xuống.

Cái nghiệt căn của Vô Huyên vẫn đang ngạnh bang bang, vừa vặn đâm vào nam căn của y. Chiếc quần rộng rinh liền tùy tiện rớt xuống dưới, lộ ra một cánh mông. Vô Huyên cũng không khách khí, hắn men theo kẽ mông liền sờ đi xuống, ngón tay càng nóng vội không chờ nổi mà mò đến nơi nho nhỏ kia mà chen đi vào…

Trực tiếp liền nóng vội đi thẳng vào chủ đề chính.

Ngay khi ngón tay tiến vào thân thể, vòng eo của Ly Hận Thiên lập tức giương lên thẳng tắp. Hôm qua, cả hai vừa mới làm qua, nơi đó vẫn thực mềm. Vô Huyên tiến vào cũng không quá cố sức. Y cũng không có cảm giác bị đau, loại phản ứng này, chỉ là theo bản năng mà thôi…

Giương cằm đẩy ra vạt áo của nam nhân, Vô Huyên ngậm lấy đầu nhũ đang nhô ra ở trước ngực của y. Vừa ở một bên khuếch trương, vừa ở một bên say mê mút đến phát ra tiếng ‘chần chậc’ vang vọng, hắn càng mút vào càng phát ra âm thanh rất lớn, giống như là muốn hút ra sữa vậy…

Ngón tay của Vô Huyên linh hoạt trừu động. Dù không có bất cứ cái thuốc mỡ bôi trơn gì cả, nhưng nơi đó cũng thực nhanh đã được chuẩn bị tốt để tùy thời nghênh đón hắn đi vào. Sau khi đã xác định hắn đi vào cũng sẽ không khiến y bị thương, Vô Huyên liền rút ngón tay ra, nơi đó thực co rút, nuốt ngón tay của hắn vào thật sâu nữa, hắn đột ngột rời khỏi, liền phát ra một tiếng ‘ba’, giống như là Ly Hận Thiên cố ý hút lấy hắn không rời vậy, trái lại là do Vô Huyên mạnh mẽ rời khỏi…

– Nương tử, ngươi thật nhiệt tình a.

Bàn tay của hắn,vẫn còn mang theo nhiệt độ cơ thể của nam nhân đã vỗ lên trên mông của y một cái. Vô Huyên cười trêu chọc nam nhân, người sau theo thói quen định nghiêng mặt qua một bên. Lúc này, Vô Huyên cũng không trêu y nữa, nâng eo của y lên, để cho y tự mình ngồi lên trên.


Vừa nãy, hắn đã tự thoa chút trân châu cao lên trên nam căn của của mình, để cho thuận tiện mà tiến vào. Thứ này, là do Khâm Mặc đưa cho, nói là luôn mang theo bên người, để về sau để dành giúp cho Ly Hận Thiên làm tiền diễn, liền phải dùng thứ này.

Đối với y vốn có chỗ lợi.

– Làm như vậy sao…

Nhận thấy được ý định của Vô Huyên, Ly Hận Thiên có chút khó xử. Y không quá thích tư thế khi bản thân mình bị đặt ở mặt trên, chuyện này quá mức chủ động, y làm không nổi…

– Ân, tư thế này rất tốt a, tiến vào rất sâu, cũng khiến cho ngươi càng thêm thoải mái. Hơn nữa, ta còn có thể cùng một lúc ăn sữa của ngươi nha.

Vô Huyên vừa nói xong, liền ở trên ngực của nam nhân dùng sức hôn một cái, phát ra một ân thanh khoa trương.

Bất quá, Ly Hận Thiên nói thì nói vậy thôi. Y cũng tự biết, nếu vô Huyên đã có quyết định đưa ra chủ ý này, thì y giãy giụa không muốn cũng chỉ là ở gia tăng thêm một chút tình thú mà thôi. May mà, y liền không nhiều lời vô nghĩa nữa, dứt khoát phối hợp với Vô Huyên…

Y làm như vậy, còn có một nguyên nhân, chính là do những lời lẽ của gã Văn Khang Càng đã nói…

Y có chút giận dỗi.

Giống như là muốn tự chứng minh bản thân mình vậy, Vô Huyên muốn yêu cầu gì, thì y liền thoải mái cung ứng đến dư dả a.

Hôm nay, Ly Hận Thiên lại ngoan ngoãn mà phối hợp, làm cho Vô Huyên vô cùng kinh hỉ, không đợi nam nhân hoàn toàn ngồi xuống. Hắn đột ngột nâng người, hướng về đỉnh đầu của nam căn lên phía trước, hung hăng đâm vào đến tận cùng bên trong, các đầu ngón chân của nam nhân lập tức cuộn lên…

– Chậm một chút…

Ly Hận Thiên nỉ non.

Nhưng y chỉ kịp nói đến đây, chưa kịp nói hết câu, kế tiếp, chính là một trận trừu động điên cuồng. Đừng nói là muốn nói ra một câu, đến y muốn phát âm đều không thể bình thường được nữa…

Bị đâm đến loạn run.

Đang trong lúc cả hai đang làm kịch liệt, màn giường liền ‘xoạt’ một tiếng bị người kéo ra, cùng lúc đó, một giọng nói vui sướng, đột ngột vang lên trên đỉnh đầu của cat hai người…

– Hái hoa tặc tới đây a!

Thân thể của cả hai vẫn còn đang dính liền với nhau, cùng một lúc nhìn lên. Trong tình huống đột ngột phát sinh ra này, cả hai vẫn còn chưa thể phản ứng lại kịp, đến nỗi cả cái tên mới vừa tự nhận mình là hái hoa tặc này, càng không nghĩ tới ở bên trong chiếc giường lại sẽ bày ra cái loại hình ảnh này a, hắn lập tức ngây ngẩn cả người…

Ba người cứ giữ tư thế quỷ dị này mà nhìn nhau.

Im ắng…

Bất quá, vị hái hoa tặc kia cũng không phải là Văn Diệu nha, bởi hắn vẫn còn đang nỗ lực làm việc mà…