Sủng Đa (Sủng Cha) Truyện Full

Chương 289: Y là cha của ta

Ly Hận Thiên cho rằng, trước tiên, Văn Diệu sẽ trấn an cảm xúc bất ổn của mấy người nhà Văn gia, hoặc là giải thích gì đó, vì sao mà gã Văn Khang Thành sẽ biến thành như vậy.

Là do gã đến gây chuyện Văn Diệu.

Chỉ là, Văn Diệu cũng không để ý tới mọi người Văn gia, ngược lại là nhìn tên bộ hạ của hắn, ngữ khí không quá lạnh nhạt hỏi,

– Đám người ở tửu lâu đâu?

– Đều đã mang về tới.

Những kẻ đó, đều là phạm vào trọng tội, Văn Diệu đánh người, không đại biểu cho chuyện dễ dàng cho qua việc này như vậy. Nào có chuyện quá tốt đến vậy, một đám này dám cả gan chọc tới gia chủ Văn gia, lại chỉ bị đánh vỡ mấy cái xương sườn, liền tính xong chuyện rồi sao. Lúc ấy, Văn Diệu không có giết đám người này, để cho mấy kẻ này sống, tự nhiên là hắn có dụng ý. Nếu không nhóm thuộc hạ của hắn, cũng không cần phải thay Văn Diệu ‘thu thập’ toàn bộ mấy cái tên ngu đần không biết sống chết người, một kẻ cũng đều không thể thiếu,

– Tứ gia muốn xử trí ra sao?

Văn Diệu là gia chủ của Văn gia, nhưng hắn cũng không thèm lấy tên lót mà người nhà Văn gia tự cho là hay ho này nọ. Văn gia không xem hắn trở thành người một nhà, mà hắn đây, cũng khinh thường mang theo cái tên buồn cười nọ…

So với Ly gia, tình trạng của Văn gia còn yếu kém hơn quá nhiều. Nếu không phải nhờ có Văn Diệu vực dậy, thì làm sao lại sẽ có địa vị giống như ngày hôm nay…

Vì vậy, hắn vốn luôn là Tứ gia của Ly phủ, đám bằng hữu của hắn, tính luôn bộ hạ, bao gồm cả kẻ bán hàng rong ở đầu đường, đều gọi hắn như vậy.

– Đưa đến các nơi, dùng cực hình xử tử, đều triệu tập toàn bộ người đông đủ đến cho ta, để cho bọn họ nhìn thấy rõ ràng, kết cục của kẻ nào dám cả gan trực tiếp mà khiêu khích người ngồi trên ghế gia chủ Văn gia là ra sao.

Dù cho bọn họ có làm thuê cho kẻ nào trong Văn gia này, dám đánh chủ ý không tốt lên trên người Văn Diệu, liền phải có tự giác mà biết hậu quả cuối cùng là phải chịu chết.

Đối với người nhà Văn gia, xem như Văn Diệu còn có chút lễ độ, nhưng mà hiện tại, một đám này có chút quá phận, không biết tốt xấu…

Đây, cũng là thời điểm, cho một đám vô dụng này có được chút giáo huấn.

– Còn có, Văn Khang Thành…

Nói đến gã Văn Khang Thành, Văn Diệu dừng lại một chút, cũng không phải là do chần chờ, mà là cân nhắc, muốn xử trí ra sao. Đôi mắt xinh đẹp của hắn, dời từ trên thân thuộc hạ đang đợi mệnh lệnh của hắn đi. Ngược lại, nhìn về phía ả phu nhân bày ra vẻ mặt tái nhợt đang được nam nhân nhà ả ôm vào trong ngực.

Sự tạm dừng này của hắn, đạt tới  hiệu ứng thật tốt, hiện tại, ả văn phu nhân này, đến thở mạnh cũng không dám, dựng tai lắng nghe, Văn Diệu muốn xử trí nhi tử của ả ra sao.

– Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Tổ tông của Văn gia đã lập ra quy củ hẳn hoi, cũng không phải là để đó chỉ trưng bày nói giỡn. Nếu Văn Khang Thành phạm vào tội bất kính, vậy cứ ấn theo quay củ mà làm. Bất quá nói sao, hắn cũng là biểu huynh của Văn Diệu, liền tạm thời chờ vết thương của hắn lành lặn tốt rồi, thì mới lại thi hành trượng hình.


Văn Diệu ngữ khí nhẹ nhàng cho ra kết quả phán quyết.

Hắn vừa nói xong, phía dưới lập tức như cá sắp chết giãy dụa lên, ả Văn phu nhân liền trắng bệch cả một khuôn mặt, trực tiếp tựa giống như động vật, gân cổ gào lên một tiếng…

Phạt bằng trượng hình không phải chỉ chịu mấy cây gậy là có thể kết thúc. Kẻ phải chịu hình bị treo lên trên hình cụ chuyên môn, toàn bộ các khớp xương ở quanh thân thể đều phải dùng gậy gộc đều đánh đập đến khi bị gãy đứt, vì vậy mới gọi là trượng hình.

Hình phạt này khẳng định là không lấy mạng của gã Văn Khang Thành, chỉ sẽ khiến gã đau đến chết đi sống lại mà thôi.

Nhưng bị cái loại ‘đau đớn’ này tra tấn thì gã Văn Khang Thành này sẽ nhận được một bài học không thể tốt hơn nữa.

Xương cốt tự nhiên là sẽ được dễ dàng chữa trị tốt, nhưng về sau có thể để lại di chứng tật xấu gì đó hay không, liền không thể biết được rồi a.

Hình phạt trượng hình này, Văn gia cũng rất ít khi động tới.

Nhưng lần này, Văn Diệu lại hưng sư động chúng đến vậy.

Ả Văn phu nhân cũng biết, nhi tử của ả đã tự làm ra cái gì. Gã vốn đã làm sai, nhưng tội cũng không đến nỗi bị phạt đến vậy. Văn Diệu phạt xuống có chút nghiêm trọng…

– Tốt lắm. Ngươi cứ đi xuống mà làm đi. Hành vi vừa rồi của mợ, Văn Diệu cũng liền xem như chuyện cũ mà bỏ qua. Hy vọng, ngài chỉ là bởi vì vừa nhìn thấy Văn Diệu, lại gặp chuyện ban nãy mà mới kích động như vậy. Nhưng lần sau, Văn Diệu không nghĩ, lại muốn nhìn thấy, loại tình huống này một lần nào nữa.

Văn Diệu vừa nói xong, liền đi dìu Ly Hận Thiên, hắn không quên, chân của y vẫn còn bị yếu.

Sở dĩ, Văn Diệu tự kéo y tránh ở phía sau của mình, cũng không phải sợ y sẽ bị thương, chỉ là hắn không muốn để cho người nhà Văn gia nhìn thấy bộ dáng của Ly Hận Thiên. Đây là người của chỉ riêng mỗi mình hắn mà thôi, những kẻ này không đủ tư cách để thấy.

Hơn nữa, cũng có kẻ, nhận ra Ly Hận Thiên.

Âm thanh hút khí liền vang lên hết đợt này đến đợt khác, cư nhiên, Văn Diệu đến Văn phu nhân, cũng đều đã cảnh cáo…

Lá gan của hắn, càng lúc càng lớn.

Văn Diệu đều hoàn toàn tự dựa vào thực lực của mình mà đoạt lấy được vị trí gia chủ của Văn gia này. Mấy năm nay, hắn đối xử với đám người này, cũng coi như là khách khí. Ở trong lòng của mọi người đều biết rất rõ ràng, một đám người này biết Văn Diệu vốn có kiêng kị, cho nên mới dám kêu gào ầm ĩ như thế…

Bởi, rốt cuộc, hắn chỉ tính là một nửa người nhà Văn gia mà thôi.

Chính là hiện tại, một đám người này, đều đã ngửi được mùi vị nguy hiểm rồi đi.

– Văn Diệu! Nói ra sao, thì Khang Thành cũng là biểu huynh của ngươi. Ngươi cư nhiên hạ độc thủ đối với hắn như vậy?! Nghe ý tứ của ngươi, ngươi là đến ta cũng muốn không tha? Tốt thôi a, rốt cuộc, ta muốn nhìn xem, bây giờ, ngươi phải xử trí ta ra sao đây! Ngươi không quên, ngươi một mình từ Ly gia lăn trở về tới đây, hai bàn tay trắng, đều là do bọn ta giúp đỡ cho ngươi, nên ngươi mới có được như hôm nay. Ngươi là cái đồ bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa!

At Văn phu nhân đang mắng chửi người. Nhưng mà mấy cái từ ngữ này, Ly Hận Thiên nghe thấy có chút quen tai, y cũng giống như đã từng mắng bọn hắn như này đi…

Có lẽ loại thời điểm này mà nhớ lại việc này có vẻ thật không thích hợp. Nhưng mà Ly Hận Thiên thật sự cảm nhận được, có chút thân thiết đây…

Sau đó, tinh thần liền như đi vào cõi thần tiên, nhớ lại rất nhiều chuyện…

Bên này, y đang chìm trong ung dung thoải mái. Bên kia, bốn phía lại nổi lên khói thuốc súng…

– Mợ, ngài tuổi lớn quá rồi. Trong chốc lát, ta liền kêu nhà bếp hầm thêm nhiều canh bổ tốt cho não giúp ngươi, để ngươi khôi phục lại trí nhớ một chút. Đúng là, Văn Diệu một mình trở lại Văn gia, không giả. Nhưng mà, tại sao Văn Diệu lại không thể nhớ rõ nổi, là mấy chư vị ở đây, đã từng giúp cho ta được bất luận cái gì đây ta. Nếu không phải là còn có ông ngoại, thì chỉ sợ là ta đã sớm bị các ngươi giết chết không biết mấy trăm lần rồi đi. Chuyện ở quá khứ, ta không muốn nhắc lại. Hiện giờ, cả cái Văn gia này là do ta làm chủ. Các ngươi muốn ở lại, Văn Diệu sẽ không nói cái gì cả. Nhưng sự nhẫn nại của ta là có giới hạn. Ta không thích dưỡng hổ thành hoạn. Hy vọng, các ngươi tự giải quyết cho tốt. Không thì, ta đây cũng không ngại, vì Văn gia mà thanh lý môn hộ.

Thái độ của Văn Diệu, tiếp tục hoàn toàn âm lãnh. Cả khuôn mặt vô biểu tình, liếc mắt một cái nhìn ả Văn phu nhân, đây là lời cảnh cáo cuối cùng của hắn, sau đó nhìn tổng quản của Văn phủ nói,

– Đưa Văn phu nhân đi về phòng, cùng với mọi người đang có mặt đều tự trở về phòng, canh chừng họ, để họ ở trong phòng ba ngày,  để suy ngẫm về việc hôm nay dám tới trước cửa này, tìm Văn Diệu ‘hưng sư vấn tội’. Trước sáng mai, không được dùng bữa. Kẻ không phục, lập tức lăn ra khỏi Văn gia, Văn tổng quản ngươi xem chừng kĩ cho ta. Nếu đám người này lén lút dám mang  đi đồ đạc vốn không thuộc về bọn họ mà rời khỏi đây, thì ta sẽ chỉ hỏi ngươi mà thôi.

Văn tổng quản lãnh mệnh. Sắc mặt của những kẻ khác, tức khắc khó coi giống như ăn phân vậy. Ý định ban đầu là một đám người này muốn bắt tay nhau cấu kết lại, sẽ cho Văn Diệu phải chịu một ít áp lực, đè xuống khí thế của hắn, lại không nghĩ, căn bản, hắn không xem một đám người này ra gì cả….

Tới rồi khoảnh khắc mấu chốt này, một đám người này dù không muốn cũng chỉ có thể chấp nhận, ngoan ngoãn ngậm miệng. Một đám người này vẫn còn chưa muốn bị đuổi ra khỏi Văn gia, nhưng ả Văn phu nhân đang phải kích thích lớn, giống như bị thất tâm phong mà gào rống to lên…

– Văn gia sẽ bị hủy ở trong tay ngươi! Văn Diệu, ngươi là cái đồ sói con được nuôi lớn rồi không nhận thân này! Khang Thành đã làm sai ở chỗ nào hả?! Ngươi lại dám bởi vì cái tên hòa thượng này mà ném hắn từ lầu ba xuống?! Không những, ngươi còn không biết hối cải, lại dám dụng hình với Khang Thành! Ngươi là gia chủ Văn gia vốn không giả. Nhưng, ngươi nhìn xem, vì cái loại này…, ngươi khiến cho Văn gia chướng khí mù mịt. Ngươi lại còn muốn dĩ hạ phạm thượng, trách phạt một đám trưởng bối bọn ta sao! Văn Diệu, ngươi chó cậy thế chủ, ngươi không phải con người!

Mắng đến lúc này, ông ngoại của Văn Diệu đã ra tới.

Ông ngoại Văn gia lớn tuổi hơn so với Ly Tiêu Sơn một ít, hai bên tóc mai đã hoa râm, nhưng  tinh thần lại quắc thước, cũng không hiện ra vẻ già cả, cũng uy nghiêm mười phần.

Ở Văn gia này, đây là người duy nhất mà Văn Diệu kính sợ cùng tôn trọng.

Bốn mắt cua hai người tương giao, Văn Diệu rõ ràng là dừng lại một chút. Nhưng mà hắn cũng không có chần chờ, xoay người, liền giáng xuống cho ả Văn phu nhân không khác gì một ả đàn bà đanh đá, một cái tát…

Hắn trực tiếp tát văng ả Văn phu nhân này, té ngã trên mặt đất.

– Văn Diệu!

Ly Hận Thiên không nghĩ tới hắn sẽ động thủ, vội vàng kéo hắn lại một phen. Nào có đạo lí, nam nhân lại động thủ với nữ nhân a.

Thật không có phong độ.

Văn Diệu cũng không đẩy y ra, nhưng cũng không bị y kéo mà dừng lại hành động. Cánh tay của hai người dính liền ở bên nhau, lại không hề ảnh hưởng đến Văn Diệu.

– Dám vũ nhục y, dù là nữ nhân, ta cũng sẽ đánh, không chừa một ai cả.

Tiếp theo, Văn Diệu kéo Ly Hận Thiên đi đến trước mặt ông ngoại của Văn gia. Sau khi vừa nhìn thấy ông ngoại, sự cuồng ngạo khí thế của hắn, liền bị đè nén xuống không ít, nhưng cũng vẫn sắc bén như cũ. Văn diệu đứng yên, cũng không buông tay, ngược lại càng nắm càng chặt,

– Ông ngoại.

– Văn Diệu, ngươi không tôn trọng trưởng bối, mợ của ngươi nói không sai, ngươi như vậy, thật là không thành cái bộ dáng gì nữa rồi.

Đôi mắt của lão giả dâng tràn sự quật cường cùng cao ngạo, lão không nhìn tới Ly Hận Thiên. Nhưng tất cả mọi người ở đây đều biết, lão đang trách cứ, Văn Diệu vì tên hòa thượng này mà xuất đầu lộ diện.

Rốt cuộc cũng đã có người, chống lưng cho một đám người này rồi.

Ông ngoại Văn gia vừa ra trận, thì cục diện căng thẳng ầm ĩ này, tức khắc an tĩnh lại. Ả Văn phu nhân chỉ còn nức nở, lại không dám phát ra lời lẽ nào nữa. Đám người này tin tưởng, ông ngoại Văn gia, sẽ phân xử việc này thật công bằng.

Đám người này đang chờ đợi khoảnh khắc vui sướng khi người gặp họa, mong chờ được nhìn thấy bộ dạng Văn Diệu tự chịu lấy hậu quả thật xấu này.

Từ thái độ cung kính khác biệt của Văn Diệu, liền nhìn ra được thân phận của đối phương có cân nặng đến mức nào rồi. Ly Hận Thiên hoàn toàn cảm thấy, cái cửa lần này, Văn Diệu sẽ bước không tốt rồi đi. Hắn khiến cho y lo sợ đến đổ một thân mồ hôi lạnh, chỉ là…

Nhìn tình hình có vẻ như nghiêm túc này, lại bị Văn Diệu nói ra một câu đơn giản, liền hóa giải…

– Ông ngoại, nếu có người nhục nhã bà ngoại, ngài sẽ xử lý ra sao?

– Giết.

Lão giả cũng không do dự, hàm hồ, liền trực tiếp trả lời.

Sau đó, ông ngoại và cháu trai hai người cùng đối diện với nhau một lát, ông ngoại Văn gia đột ngột vung tay lên nhìn Văn tổng quản,

– Còn thất thần làm cái gì nữa, còn không ấn theo chỉ thị của Văn Diệu mà đi làm.

Cư nhiên, lão chấp nhận rồi!

Tất cả mọi kẻ ở trong đám người đang có mặt ở đây đều cảm thấy, hiện tại, một màn này do đám bọn họ bày ra, căn bản không phải liên quan cái gì đến chuyện đại sự là danh dự cùng với địa vị của gia đình Văn gia, mà chỉ đang bày ra một trò cười hoang đường mà thôi…

Kết quả này, càng khiến cho người ta dở khóc dở cười hơn nhiều.


Nhưng đồng thời, cũng có người nhớ tới, ông ngoại Văn gia, thực si tình…

Kẻ nào đã dám khi dễ tức phụ nhi của lão, hiện tại chắc xương cốt cũng đều đã sớm không còn nữa rồi.

Có lẽ, sự si tình của Văn Diệu, liền được di truyền từ người nào đó đi.

– Ông ngoại, có nhớ ta đã từng nói. Ta muốn văn gia, không phải là vì muốn chiếm đoạt thiên hạ, mà chỉ vì một người.

Đều hoàn toàn mắt điếc tai ngơ đối với một đám người đang hỗn độn ở phía sau, Văn Diệu cười cười nhìn lão giả.

Người sau gật đầu, lão đã hiểu rõ ý tứ của Văn Diệu,

– Chính là y sao?

Văn Diệu thích y. Chỉ ước gì toàn bộ mọi người ở trên cả thiên hạ này, đều biết Ly Hận Thiên đều đã hoàn toàn thuộc về mình. Hắn không muốn, cũng không cần gì phải kiêng dè, dứt khoát ôm lấy nam nhân này, nghiêm túc gật đầu.

Nghe thấy lời Văn Diệu vừa nói xong, ông ngoại Văn gia cần phải ngắm kỹ Ly Hận Thiên lại một lần nữa, lão cũng không để ý đến cái đầu đinh đầy sức sống của Ly Hận Thiên, chỉ là nhìn khuôn mặt của y, như là đang suy tư gì vậy…

Lão cảm thấy, người này có chút quen mắt, giống mặt ai đó…

– Hai ta, có phải đã từng gặp qua hay không?

Sau một lúc lâu, ông ngoại Văn gia hỏi ra nghi hoặc ở trong lòng.

Nhìn thấy đầu tóc của Ly Hận Thiên, ông ngoại Văn gia liền hiểu rõ là đã có chuyện gì xảy ra. Quá khứ, Ly Hận Thiên đã làm ra cái gì, lão đều mặc kệ, chỉ cần y tốt với Văn Diệu, không làm hại hắn, là được rồi.

Lão biết ở trong lòng Văn Diệu cũng đã có người, đã thích rất nhiều năm, cũng vì người này mà đã vất vả trả giá rất nhiều. Tất cả mọi chuyện này, ông ngoại Văn gia đều nhìn thấy ở trong mắt. Lão vẫn luôn muốn biết người kia là ai. Hôm nay vừa thấy, khuôn mặt này cũng không tồi, nhưng cũng không cảm thấy đặc biệt, chỉ là giống như đã từng quen biết vậy…

– Ông ngoại, ngươi đã từng gặp qua y rồi.

Không đợi ông ngoại nhà mình nhớ ra, Văn Diệu hào phóng vỗ lên bả vai của Ly Hận Thiên một lần nữa giới thiệu lại,

– Đây là, Ly Hận Thiên.

Cái tên này, ông ngoại Văn gia đến tận khi chết cũng đều sẽ không quên. Tên kia đúng là một ngôi sao chổi, hại chết nữ nhi yêu quý của lão…

Chỉ là…

Ông ngoại Văn gia lại nhìn qua Văn Diệu, chỉ cảm thấy trước mắt liền tối sầm lại, thiếu chút nữa liền ngã xuống. Trong lúc, lão đang hết sức hoa mắt ù tai, lão lại nghe thấy Văn Diệu nói ra thêm một câu nữa…

– Y là cha của ta.