Sủng Đa (Sủng Cha) Truyện Full

Chương 259: Trở về với cát bụi

Sự xuất hiện của Văn Diệu, khiến cho mọi người ngoài ý muốn.

Vài lần gặp mặt trước, nếu không phải do Ly Hận Thiên mời, thì Văn Diệu căn bản sẽ không đến, tựa hồ như hắn đã buông tay rồi.

Đối với tất cả mọi chuyện liên quan đến nam nhân, hắn cũng sẽ không để ý đến.

Dù cho y đã xảy ra chuyện gì đi nữa, Văn Diệu đều luôn giữ thái độ bình tĩnh mà đối đãi. Dù là ngồi cùng bàn ăn cơm, cũng sẽ không có bày ra quá phản ứng, Văn Diệu cho bọn hắn cảm giác, chỉ là đang ứng phó, giả vờ mà thôi.

Hắn đối với Ly Hận Thiên, đã sớm không còn giống như lúc trước nữa.

Nhưng mà, Văn Diệu cư nhiên sẽ đến…

Còn kích động mà chạy tới đây như vậy.

Xem ra, hắn đều là một đường bộ chạy tới đây, đến ngựa cũng đều hoàn toàn quên cưỡi….

Bởi vì giằng co, bên trong Từ Hàng điện, phá lệ yên lặng, tiếng hô hấp ‘ồ ồ’ của Văn Diệu thành âm thanh duy nhất vang vọng. Khi hắn vừa bước qua bậc cửa cao cao, nhìn thấy tấm lưng cùng éo thẳng tắp đang quỳ trên mặt đất của nam nhân, khó tránh khỏi khựng lại một chút, nhưng chỉ là nhất động tác nhỏ, hắn lập tức nhấc chân nặng nề bước vào, đi đến nơi nam nhân quỳ.

Bước chân lần này, rõ ràng mau hơn nhiều.

Nhưng mà hắn chưa kịp tới gần, đã bị võ tăng ngăn cản đường đi.

Một màn hôm nay, không biết là do Từ Ninh phương trượng dự kiến trước, hay là do Ly Hận Thiên chuẩn bị trước, Phục Long tự rõ ràng là đã có chuẩn bị, người bình thường xuất gia, nào cần nhiều võ tăng tọa trấn đến như vậy…

Bởi vì làm như thế, bọn họ là vì cam đoan Ly Hận Thiên thuận lợi quy y, cũng đã sớm nghĩ tới, vài tên nhi tử có địa vị hiển hách, tính tình xảo quyệt sẽ nhảy ra ở giữa đường mà ngăn cản…

Nhưng mà, y không cho bọn hắn có cơ hội đó.

Cũng giống như mọi người, Văn Diệu sẽ đến, Ly Hận Thiên cũng thực ngoài ý muốn. Y vẫn không quay đầu lại, nhưng y có thể nghe ra, đó là hô hấp của Văn Diệu. Y cũng có thể cảm nhận được, sự nóng lòng của Văn Diệu…

Y không chuẩn bị để đoán xem mục đích của Văn Diệu tới đây là vì cái gì. Bởi điều này, đã hoàn toàn không còn quan trọng nữa. Kết thúc quá trình quy y này, y cùng hòa bọn hắn, sẽ không quan hệ gì ràng buộc với nhau nữa…..

Văn Diệu cũng không như giống Mộc Nhai đánh thẳng về phía trước. Hắn vẫn cách võ tăng một khoảng nhất định, Ly Hận Thiên liền ở ngay trước mặt hắn, vị trí cách nhau chưa tới một trượng, chỉ cần đi thêm vài bước nữa, nhưng hắn lại không qua được …

Hô hấp kịch liệt, cùng với tâm tình cũng đã chậm lại không ít, nhưng lồng ngực của Văn Diệu  vẫn rất nhanh lại phập phồng, hắn hé miệng, muốn nói một chút, nhưng sau đó qua một lúc lâu cũng không thể thốt ra một chữ nào…


Từ Ninh phương trượng thấy hắn không nói chuyện, cũng không phải là đến quấy rối, định tiếp tục. Nhưng cánh tay lão vừa động, Văn Diệu cũng khàn khàn hộc ra vài từ…

– Đừng như vậy…

Trong giọng nói, còn mang theo một chút ý tứ hàm xúc cầu xin, không biết là đang nói với Ly Hận Thiên, hay là đang khẩn cầu Từ Ninh phương trượng dừng tay.

Văn Diệu khác với Ly Lạc. Hắn hay nói chuyện cũng luôn là hài hước vui vẻ. Nhưng mà hiện tại, sau vài từ ngắn gọn đó, thì hắn như là bị người siết chặt cổ vậy, không thể nói ra thêm chữ nào khác nữa.

Đã mất đi năng lực ngôn ngữ….

– Sư phụ, mời tiếp tục.

Ly Hận Thiên lại lần nữa mở miệng, ngữ khí vẫn bình tĩnh như cũ, mặc kệ phía sau là một màn kinh thiên động địa ra sao, hắn cũng bất vi sở động.

Cố ý là như thế.

– Đừng như vậy!

Văn Diệu rống lên, ở ngay khi Từ Ninh phương trượng lại lần nữa tiếp tục động tác vừa rồi. Khi Ly Hận Thiên thành thân, hắn dốc hết khả năng có thể tranh thủ được, hắn không muốn y gả cho người khác. Hiện tại cũng là như vậy. Hắn không muốn y phải lựa chọn con đường này. Nhưng hắn cũng không thể giống như khi đó, trực tiếp biểu đạt ra ngoài. Nhưng là hiện tại không nói, hắn còn có về sau để giải thích sao? Đáp án này rõ ràng không nói cũng biết,

– Ta…

Văn Diệu là muốn sám hối, hay là muốn khuyên bảo, Ly Hận Thiên không biết. Nhưng bây giờ, hắn có nói cái gì đi nữa, thì y cũng sẽ không lại thay đổi chủ ý. Tâm cua y đã chết, tựa như lời nói vừa rồi, từ đây về sau, trong thế giới của y, chỉ có thanh đăng cổ Phật…

Bọn hắn, đã là chuyện cũ trôi qua rồi.

Cho nên, y không cho Văn Diệu có cơ hội để tiếp tục nói nữa.

– Đã chậm.

Ly Hận Thiên đánh gãy Văn Diệu.

Ngắn gọn chỉ hai chữ, khiến cho dũng khí toàn tâm của Văn Diệu ở trong nháy mắt đã bị đánh mất, cả thế giới này, toàn bộ đều đang ầm ầm sụp xuống.

Ly Hận Thiên nói “đã chậm…”

Đã không thể vãn hồi được nữa rồi.

Ngay trong khi hắn có thể tranh thủ, hắn còn có thể cố gắng, thì Văn Diệu lại buông tay…

Nay, Ly Hận Thiên đã nản lòng thoái chí, làm ra quyết định này, hắn lại đến đây nói ra mấy lời này, đã không còn có ý nghĩa gì nữa rồi….

Bắt đầu từ một khắc hắn quyết định buông tay y, tất cả liền đều đã kết thúc …

Hai chữ, tuyên án tử hình cho Văn Diệu, dù chỉ chừa lại một chút lối thoát cầu xin khoan hồng cũng đều không có.

Hắn trực tiếp, bị đẩy rơi xuống Địa Ngục…..

Hắn là nên tiếp tục cố gắng, hắn không nên dễ dàng buông tay như vậy, nhưng mà, Văn Diệu biết rõ, một chút lối thoát để hắn cứu vãn cũng đều hoàn toàn không có nữa rồi…

Có lẽ trong mắt của mọi người xung quanh, hắn đã đánh trống lớn, bây giờ lại lui binh quá sớm, nhưng mà hai chữ này đã biểu lộ ra ý nghĩa, lại không phải chỉ có như trên mặt chữ đơn giản như vậy…

Văn Diệu đã hiểu, hắn cũng biết, hắn đã hết hy vọng rồi.

Cho nên, dù có nói ra, hay không nói, cũng đều đã vô dụng, liền tính là hắn có náo động bắt Ly Hận Thiên kéo đi, cũng không còn ý nghĩa gì nữa…

Tâm của Ly Hận Thiên đã mất. Hắn cưỡng cầu không có được nữa.

Mặc dù có chiếm được đi nữa, cũng là bong bóng nước mà thôi…

Toàn bộ tất cả mọi chuyện này, trong lúc Văn Diệu không biết, đã  tiến tới vĩ thanh…

Chậm, quả thật là đã chậm mất rồi.

Nhìn bóng dáng của Ly Hận Thiên, Văn Diệu ngoại trừ hai tay siết chặt nấm đấm ra, cái gì cũng đều làm không được, hắn đến quyền được giãy dụa cùng tranh thủ, cũng đều không có …

Văn Diệu cũng không hề nhắc lại nữa, chỉ có thể đứng trừng mắt nhìn, tùy ý để cho tâm can mình vẫn đnag kịch liệt nhảy lên, từng chút một trầm tĩnh, vỡ vụn…

Tự làm tự chịu, trách không được ai khác…

Từ Ninh phương trượng một lần nữa dừng lại động tác, lúc này đây, cũng đã thật thuận lợi mà tiến hành tiếp rồi…

Ngay khi lưỡi dao cạo sắc bén dao xẹt qua đỉnh đầu của nam nhân, từng lọn tóc đen, ở trước mắt của bọn hắn bị cắt đứt, từng đoạn rơi xuống, dừng lại ở trên mặt đất. Bọn hắn biết, đã không ngăn cản được nữa rồi, đến đâu cũng không thể quay lại được được nữa…

Tâm như bị người ta vét sạc. Trong lồng ngực tràn đầy chua xót cuồn cuộn. Ánh mắt khô khốc như bị màn màn hình ảnh trước mặt đâm vào đau đớn, hô hấp gian nan. Vài tên nam nhân này đối diện với ranh giới sinh tử  mà mặt không đổi sắc này, nay, ai cũng đều đã mang bộ dạng lung lay sắp đổ, tùy thời đều sẽ ngất đi hôn mê vậy….

Việc này so với khi nhìn thấy Ly Hận Thiên chết đi, còn khiến cho bọn hắn khó có thể chấp nhận rất nhiều lần.

Người mình thích, rõ ràng đang ở bên cạnh mình gần trong gang tấc như vậy, lại giống như là bị chia cách, xa đến mức như trời và đất vậy. Chạm vào không được, cũng không thể lại gần được…

Điều này khách với sự cự tuyệt cùng tử vong. Đây là thật sự đã bị đánh mất đi, đã không còn đường lui lại nữa. Quả thật, Ly Hận Thiên vô cùng tuyệt nhiên, nhất đao lưỡng đoạn ….

Y không cho bọn hắn có thời gian suy ra được cách để cứu chữa nào cả, mà y cũng không cần.

Từ Ninh phương trượng chặt đứt, không phải chỉ là mái tóc đen của nam nhân, mà còn có cả sinh mạng của bọn hắn, theo từng lọn tóc đen mượt rơi rớt xuống nhưng mà lại thất lạc, hung hăng rút đi sức mạnh của sinh mệnh, tựa hồ như đang giảm sút từng chút một, mà rời xa bọn hắn…

Bọn hắn vốn là thân thể đang chính trực tráng niên, lại không không khác gì người già cả đang mắc phải bệnh tình nguy kịch.

Bóng dáng của nam nhân, vẫn cao ngất thẳng tắp như cũ, bên chân y, phân tán là một mớ tóc đã mất đi sinh mệnh. Mái tóc của y rất tốt lại đẹp mắt, dưới ánh mặt trời sẽ sáng bóng lên. Nhưng hôm nay, lại giống như cỏ hoang, giống như cành liễu xác xơ, vây quanh rối rắm, không thấy ánh sáng nữa rồi…

Một mái tóc dài phiêu dật, nay chỉ còn lại một đầu tóc trống trơn ngắn củn. Tận mắt của bọn hắn đã chứng kiến một màn này, không đành lòng lại nhìn tiếp, nhưng lại càng không cách nào để dời tầm mắt đi…

Người này, là người bọn hắn vô cùng yêu thương.

Từ Ninh phương trượng thủ pháp lưu loát, rất nhanh chỉ còn lại một chút tóc ở trên đỉnh đầu gần như trơn nhẵn. Lão lại lần nữa lại dừng tay, hỏi nam nhân thủy chung luôn nhắm chặt hai mắt ở trước mặt mình,

– Đã chắc chắn quyết định, quy y vào cửa Phật của ta rồi sao?

– Thỉnh sư phụ quy y.

Một lần hỏi lại cuối cùng, một cơ hội cuối cùng để đổi ý, Ly Hận Thiên cũng bỏ qua.

Câu trả lời của y, vẫn kiên định như cũ, y sẽ không lại thay đổi quyết định.

Lọn tóc còn sót lại, cũng từ trên đỉnh đầu của y bị cắt đứt rớt xuống, mát mẻ, còn có cảm giác như là trút xuống gánh nặng, thoải mái không ít. Bắt đầu từ lúc này, mối ràng buộc của y cùng với bọn hắn, cũng rốt cục bụi lạc trần ai, cũng đã quy về bùn đất…

– Tứ pháp danh, Vô Niệm.

– Đa tạ sư phụ.


Ở trên lưng y đeo, là nỗi đau xót cùng tuyệt vọng của bọn hắn. Nhưng quá trình diễn ra nghi thức quy y này cũng không có bởi vì một chút cản trở này, mà có chút ý định thay đổi nào cả, vẫn đơn giản ngắn gọn như cũ, rất nhanh liền chấm dứt….

Ngay khi các tăng chúng bắt đầu khởi xướng tụng kinh vang vọng,  âm thanh lúc trước vốn nghe vào trong tai sẽ gột rửa tâm linh của chúng sinh, giọng điệu ngâm xướng tuyệt vời. Nay, lại trở thành như bùa chú đòi mạng, khiến cho bọn hắn, hận không thể đâm hai tai mình bị điếc đi…

Sau khi đã thụ giới cùng lễ sư, đều luôn ở trong trạng thái chết lặng mà trải qua, ngay khi buông xuống một dao cuối cùng chặt đứt đi toàn bộ mái tóc đen của Ly Hận Thiên. Bọn hắn cái gì cũng đều không nhớ nổi nữa, dù là đã nhìn thấy, cũng không thể nhớ được…

Sau khi mọi chuyện đều đã kết thúc rồi, bọn hắn cũng vẫn không hay biết, chờ đến khi một đám đã lấy lại tinh thần, thì ở trong Từ Ninh điện rộng lớn trang nghiêm, chỉ còn lại tượng Phật mi nhãn buông xuống…

Bức tượng này là để thương hại chúng sinh. Bức tượng này là từ ái thế nhân. Nhưng mà, bọn hắn vốn lại bị thần Phật vứt bỏ, nụ cười hiền lành kia, vô cùng châm chọc…

Có thể toạ ủng cả thiên hạ, lại không thể ôm được người mà mình yêu nhất.

Thất hồn lạc phách rời khỏi Phục Long tự, bọn hắn làm sao tiến vào, lại làm sao để đi ra ngoài, dọc theo cả đường đều đi thông thuận, nhưng mà bọn hắn lại mất đi thứ vốn vô cùng quan trọng….

Nơi từng khiến cho bọn hắn thành kính ở lại một đoạn thời gian. Bây giờ, lại nhốt người vô cùng quan trọng của bọn hắn mãi mãi lại ở đó…

Trống rỗng. Ly Hận Thiên không có ở cùng, thì tâm của bọn hắn, cũng đã không còn nữa rồi.

……

Ly Hận Thiên hiểu rất rõ. Dù cho y có tự chạy trốn tới chân trời góc bể nào đi nữa, thì bọn hắn cũng sẽ có cách tìm được y. Đến lúc đó, giữa y và bọn hắn vẫn sẽ dây dưa không rõ như cũ. May mà y cũng không lại trốn đi nữa, liền đứng ở trước mặt của bọn hắn, khiến cho bọn hắn biết, đã triệt để hết hi vọng, giữa y và bọn hắn vốn không có tương lai.

Nếu đã quyết định buông, thì cần phải làm cho sạch sẽ dứt khoát, không hề ủy mị bi lụy. Sự lựa chọn này, đối với y lẫn bọn hắn mà nói, là vô cùng chính xác, cũng là cách trực tiếp nhất.

Chặt đứt đi niệm tưởng của bọn hắn, chặt đứt đi mọi tro tàn còn có thể sẽ nhen nhóm muốn bùng cháy lên. Toàn bộ tất cả mọi chuyện, đều đã một dao sắc bén chặt đứt đi.

Là một kết thúc chân chính.

Giữa y và bọn hắn.

Cũng không có về sau nữa…

Ly Hận Thiên cũng đã tự cho mình bước lên một con đường không thể quay đầu lại nữa.

Dây dưa. Vương vấn. Mối ràng buộc lưng chừng nửa vời. Mọi yêu thương tình cảm ở quá khứ, hoặc là mọi tổn thương đã lưu lại cho nhau, thì đều ở một khắc này đây, đều đã tan thành mây khói…

Bọn hắn, trở về làm quyền thần, thương nhân của bọn hắn. Ly Hận Thiên nhìn thẳng tắp tượng Phật ở trước mắt, vô ý thức sờ sờ lên đỉnh đầu bóng loáng của chính mình, cứ như vậy rất tốt, xem như đối với cả hai bên, đều đã được giải thoát, là thoải mái…

Cho nên, không cần có tái kiến, cứ như vậy thôi.