Sủng Đa (Sủng Cha) Truyện Full

Chương 233: Nói ra tiếng lòng

Nếu không có cách nào tra tấn được hồn phách của kẻ nọ, thì Vô Huyên sẽ khiến cho kẻ nọ, sống không bằng chết.

Khiến cho mọi danh dự của kẻ nọ đều hoàn toàn bị bỏ đi, khiến cho kẻ nọ không còn mặt mũi nào để gặp người nữa.

Trên thực tế, Vô Huyên cũng thật sự đã làm được như vậy.

Ngày ấy ở trong miếu nhỏ, Vô Huyên không có một chút lưu tình nào cả, hắn nhẹ nhàng vui vẻ tràn trề mà tra tấn Ly Hận Thiên một phen. Hắn mới mặc kệ  sự sống chết của nam nhân, hắn cũng không cần để ý đến…

Hắn muốn cho Ly Hận Thiên, trở thành tèo cười của toàn thành Đế Đô, khắp Nam Triều này…

Sau đó, lại nghe được tin tức, nam nhân được gả cho Thiết Lặc,  Vô Huyên chỉ lạnh lùng cười. Y muốn chạy trốn đến Bắc Chiêu, là việc không thể nào.

Vốn, là muốn khiến cho Ly Hận Thiên ở trước mặt Thiết Lặc, mất đi tôn nghiêm cùng sủng ái tín nhiệm, cũng không nghĩ ra, lại thấy được Ly Hận Thiên như vậy…

Kỳ thật, y cũng không quá tốt.

Bị bắt buộc bức bách, chỉ có thể lựa chọn gả cho người ngoài, đáng thương hề hề, như là một con thú nhỏ bị vứt bỏ vậy.

Đối với Ly Hận Thiên, là vô tình. Nhưng khi đối mặt với bộ dáng của nam nhân say rượu, lại thú vị, cũng khiến cho người nhìn yêu thích không buông tay, Vô Huyên cũng không có làm theo ý định ban đầu. Hơn nữa, đêm đó, Thiết Lặc cũng sẽ không trở về. Mục đích thật sự của hắn, căn bản không đạt tới được.

Không có ý nghĩa.

Nhưng mà, hắn vẫn ôm y.

Không có đòi hỏi đoạt lấy, cũng không có cố ý tra tấn, chỉ là đơn thuần ôm y một lần.

Vô Huyên cũng không biết lúc ấy bản thân mình là đang nghĩ cái gì. Có lẽ là do ma quỷ mê hoặc tâm hồn đi. Nhưng dưới loại bầu không khí này, nhìn thấy bộ dạng nam nhân ngon miệng đến như thế, hắn cũng không có cách nào thuyết phục nổi bản thân mình, không chạm vào y, cũng không có cách nào, không mà không đối đãi tốt đối với y được…

Một đêm đó trôi qua rất tốt đẹp. Đến tận hôm nay, Vô Huyên đều rất có thể khó quên nổi.

Tình cảm của hắn đối với cái nam nhân này, cũng thực vi diệu đã nảy sinh ra biến hóa.

Biến hóa rất nhỏ.

Giữa trăm mối hận ngổn ngang, tựa hồ như hỗn loạn lẫn vào ở bên trong cảm xúc gì đó…

Cuộc sống của Vô Huyên ở trong quỷ phủ, nên rất ít kết giao với kẻ khác, nhưng luân thường đạo lí của con người vẫn luôn hiểu biết. Mối quan hệ giữa Ly Hận Thiên và đám con của y đều thực ái muội. Hắn xem thường y, hắn cũng ghê tởm Ly Hận Thiên, nhưng mà, hắn cũng đang ghen tị …

Cho dù mấy tên gia hỏa này có đối xử với y đến như thế nào đi nữa, Ly Hận Thiên cũng đều có thể dễ dàng tha thứ cho, thậm chí là, không tiếc ở trên lưng mang theo gánh nặng tội lỗi đại nghịch bất đạo bị mang tiếng xấu muôn đời…


Nhưng mà, y cũng không nhớ rõ hắn.

Triệt để mà xóa sạch sẽ mọi dấu vết về sự tồn tại ở hắn ở trong trí nhớ của y.

Vô Huyên nghĩ rằng, y vốn chỉ là đang nhút nhát trốn tránh mà thôi. Y là đang tự lừa mình dối người. Y không dám thừa nhận thân phận của hắn, giống như là dục niệm muốn thu phục giang sơn Nam Triều giang sơn vậy, hắn càng muốn từ chính miệng Ly Hận Thiên nói ra thân phận của hắn, cũng đã trở thành chấp niệm của Vô Huyên…

Hắn đợi chờ đến cuối cùng, nhưng vẫn không có kết quả.

Hắn cho y có cơ hội nói ra, một lần rồi lại một lần gợi ý cùng mong mỏi, nhưng nam nhân này, cuối cùng vẫn không thể nói ra đáp án mà hắn muốn nhất.

Ở trong sơn động tại Đông Vạn, hắn muốn giết chết hết mấy tên huynh đệ này, nhưng mà lại không muốn cho bọn hắn chết đi đơn giản như vậy. Vô Huyên lại cảm thấy quá nhàm chán. Hắn muốn nhìn bộ dáng nam nhân này thống khổ, bi phẫn đến muốn chết cũng không được…

Cho dù Minh U đã nói, đây là cơ hội ngàn năm một thuở, hai người hắn không có dịp nào khác để có thể vây khốn bọn hắn. Hơn nữa, lúc ấy còn có cả Mộc Nhai đang ở bên trong, chỉ cần Mộc Nhai chết đi, thì tương lai, tấn công vào Nam Triều, là đối với đám người họ mới có lợi.

Nhưng mà Vô Huyên lại không làm.

Hắn cường ôm nam nhân này.

Vô Huyên chỉ là muốn nhìn thấy bộ dáng nam nhân này khi bị bọn hắn ghét bỏ, bị bọn hắn vứt đi…

Hắn đã làm tốt chuẩn bị để cười nhạo y, nhưng mà…

Bọn họ vẫn bày ra một bộ dáng phụ từ tử hiếu, ân ân ái ái.

Vô Huyên, ghen tị đến phát cuồng.

Hắn đi làm một bước chuẩn bị cuối cùng, dùng tốc độ nhanh nhất tấn công vào Nam Triều. Hắn khẩn cấp muốn cho nam nhân này nhìn thấy cảnh tượng tất cả những thứ mà y yêu quý đều sẽ bị chôn vùi ở trong tay hắn, bao gồm cả mấy tên nhi tử mà được y xem như là sinh mệnh này….

Cuối cùng, hắn bắt được Khâm Mặc, rốt cục cũng đã trói được nam nhân này ở bên người của hắn…

Cũng đạt được mục đích.

Nhưng khi nhìn thấy nam nhân này lại vì Khâm Mặc mà cam tâm tình nguyện chịu đựng nhục nhã nằm ở dưới thân hắn, Vô Huyên lại làm sao cũng không thoải mái nổi. Hắn càng xuống tay nặng nề hơn nữa, tăng thêm sự tra tấn y. Hắn muốn đúng thời hạn mà cho y nhìn thấy được tất cả kết quả mà hắn đã dày công sắp đặt từ trước…

Nhưng ở trong lòng lại càng tiếp tục bị khoét đi chút gì đó, trống rỗng.

Ly Hận Thiên thuận theo, cũng là vì Khâm Mặc……

Khâm Mặc càng phải chịu đủ các loại tra tấn da thịt thống khổ, thì lúc Vô Huyên ăn tim của Khâm Mặc mới có thể đạt đến cảnh giới vô tình được. Cho nên việc này,  kì thật không liên quan gì đến Ly Hận Thiên cả. Hắn chỉ là muốn khiến cho y phải áy náy, muốn mượn cớ này, để uy hiếp y nói ra nơi cất giấu quốc tỉ.

Nhất cử lưỡng tiện.

Dưới sự dạy dỗ của Minh U, Vô Huyên hiểu rõ cách lợi dụng nhược điểm tính cách của một người. Hắn cũng đã đạt được mong muốn, chiếm được thứ mà hắn hằng muốn, nhưng mà, tâm lại càng ngày càng không ổn…

Mục tiêu từ trước cho đến nay, giống như là cái gì cũng chưa có, chưa đạt được, lại càng mê mang…

Vào buổi tối đó, trước khi đi, hắn đã biết được chân tướng, khi đó, Vô Huyên cũng không khiếp sợ, hắn bình tĩnh tiếp nhận chuyện này rồi.

Việc này là vì hắn nên mới tạo nên kết cục này, không có hắn, cũng sẽ không có việc hoán đổi linh hồn này.

Hắn cũng biết, vì sao sau đó Minh U lại không có cách nào tiếp xúc đến được linh hồn của y dược nữa. Bởi vì ở bên trong thân thể của Ly Hận Thiên đã thay đổi thành một linh hồn khác, y kiên cường hơn, khác với người kia ở quá khứ…

Cho nên, Minh U càng không cơ hội bắt hồn đi.

Vô Huyên để ý, là thái độ của nam nhân này.

Y thực để ý mấy tên bọn hắn, điều này khiến cho Vô Huyên lại lần nữa lại dâng lên tư vị ghen tị, mặc kệ có là cha thân sinh hay không, thì chỉ có hắn, bọn họ không có người nào thèm để ý đến hắn…

Nhưng mà, nam nhân này lại nói cho hắn biết, y xem hắn cũng giống như mấy tên đó.

Vô Huyên không tin, thật nực cười.

Hắn đã đối xử tàn nhẫn với y đến như vậy, ngày trước lấy lí do nói là phụ tử, còn có thể giải thích được, nhưng mà hiện tại, là lí do gượng ép đến cỡ nào…

Y còn nói, cũng sẽ bảo hộ hắn như y từng bảo hộ Khâm Mặc vậy…

Vô Huyên lại xem như là y đang lấy lòng hắn, lấy cớ này để trốn tránh sự trừng phạt của hắn, nhưng lần cuối cùng đó, nam nhân này nói ra một phen chân tướng, khiến trái tim băng lãnh của hắn, rung động.

Nói còn chưa xong chuyện, Vô Huyên đã phải đi, vốn định, trở về lại nói sau …

Nhưng thiên phạt phán quyết, Lang Đại Bảo xuất hiện, khiến cho hắn chỉ giải quyết xong một tâm nguyện mà thôi.

Vô Huyên đối với hắn, không có cảm nào cả tình.

Lại càng sẽ không bởi vì hắn, mà buông tha cho lý tưởng của bản thân mình.

Nhưng mà….

Ngay khi nam nhân này ôm lấy Vô Huyên, nhất quyết muốn cùng hắn đi chết, rốt cuộc hắn cũng không thể duy trì nổi sự lạnh lùng của bản thân nữa.

Nam nhân này vốn không có lừa hắn. Ranh giới sống chết ở trước mắt, y quả thực đối xử với hắn, cũng giống như đối xử với mấy tên huynh đệ kia vậy. Y đã bảo hộ hắn…

Nhưng mà Vô Huyên lại hối hận.

Vô Huyên không muốn y phải cố sức bảo hộ hắn. Từ đầu đến cuối kẻ làm sai chính là hắn, hắn có chết đi hay không chết nổi, cũng không sao cả. Nhưng mà, nam nhân này không nên chết. Hắn muốn đẩy y ra, đối diện mà tên thần tiên kia mà nói rằng, “ta nguyện ý chấp nhận trừng phạt này”, nhưng hắn vẫn là chậm một bước…

Thiên phạt giáng xuống, Vô Huyên không cảm nhận được bao nhiêu đau đớn, nam nhân này dùng thân thể của mình bao bọc gắt gao ôm lấy hắn, khí lực của y, lại khiến hắn đau đớn không thôi…

Hắn sai lầm rồi.

Nếu hắn làm này đó, vốn là muốn cho nam nhân này đến cuối cùng lại phải gánh lấy hậu quả là y phải chết mà nói, thì Vô Huyên đã biết sai rồi……

Hắn cũng đã hối hận.

Hắn không báo thù, hắn cũng không cần giang sơn Nam Triều gì nữa, hắn chỉ cần mỗi một mình người này sống sót mà thôi…

Từ khi sinh ra đến bây giờ, duy nhất chỉ một mình y, bất kể hắn có gai góc hung dữ, bên hắn có lợi hay bị hắn hành hạ hại y ra sao đi nữa, vẫn sẽ luôn đối xử tốt với hắn…

– Đối với bọn hắn mà nói, ngươi không phải cha thân sinh của bọn hắn, chỉ là một linh hồn ngoại lai. Nhưng với ta mà nói, ngươi chính là cha của ta. Bởi vì ngay từ ban đầu, người mà ta luôn gọi là cha, chính là ngươi.

Vô Huyên không có lớn lên ở trong Ly phủ, chờ đến khi hắn trở về báo thù, người mà hắn gặp được, là người ở trước mắt này. Mặc dù Lang Đại Bảo mới chính là phụ thân thân sinh của hắn, nhưng Vô Huyên đối với hắn vốn không cảm giác. Tất cả mọi cảm giác, đều là do nam nhân này cho hắn.

Cho nên ở trong mắt của Vô Huyên, người mà hắn tiếp tiếp nhận, chỉ có người này mà thôi.

– Sát nghiệt của ta quá nặng. Tội lỗi của ta cũng không thể tha thứ nổi. Cũng là ngươi, đã cứu ta, cho ta một cơ hội sống lại một cuộc đời mới. Mặc dù ta không phải là nhi tử thân sinh của ngươi, nhưng mạng của ta lại là do ngươi cho. Cho nên bắt đầu từ bây giờ, ngươi chính là cha của ta.

Ly Hận Thiên luôn cho hắn thấy được, thủy chung đều là bóng lưng của y. Y cự tuyệt hắn, vậy thì Vô Huyên đành phải đi chủ động.

Hắn đi tới trước mặt của nam nhân.

– Nhi tử đã sai rồi. Cha, ngươi sẽ không chấp nhặt với ta đâu, đúng không… Ngươi tức giận, có thể quở trách ta, cũng có thể đánh ta bạt tay giống như trước. Vô Huyên đã nhận sai rồi. Cha, ngươi không phải đều luôn đối xử rất tốt với ta sao. Nhưng mà, sau này, ngươi cũng không cần phải nói ra mấy cái lời lẽ rằng,  ngươi không phải là cha của ta nữa đi. Cha của Vô Huyên ta đây, thủy chung từ đầu đến cuối, đều cũng chỉ có mỗi một ngươi mà thôi.

Từ nhỏ Vô Huyên đã không có ai yêu thương, hắn muốn nhất thứ gì đó, kỳ thật vốn rất đơn giản, chỉ là sự yêu thương đơn thuần mà thôi. Nay, nghe thấy Vô Huyên chính miệng nói ra những lời này, ở trong lòng của Ly Hận Thiên, nổi lên tư vị cũng không biết phải nói sao nữa.

Y đối với Vô Huyên cũng có hận, lại cũng có tình, mặc kệ là đồng tình hay là có cái tình cảm nào khác, tóm lại không có thể xem hắn như là kẻ qua đường.

Nhưng mà Ly Hận Thiên sợ hãi tình cảm của bọn hắn. Y cũng chưa có cách nào tiếp nhận nổi,  cho dù là Vô Huyên, hay là những người còn lại…

Y không thể lại tiếp tục làm cha của bọn hắn được nữa, cũng không thể để tâm của mình bị dao động được. Mặc kệ bọn hắn có nói cái gì đi nữa, y cũng sẽ không lại thay đổi…

Một nhát dao bén liền chặt đứt dây đay rối rắm. Vương vấn không dứt, chỉ khiến bản thân mình càng thêm thống khổ mà thôi.

Về phần linh hồn bị hoán đổi, y cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ…


Quả nhiên y thực xui xẻo mà. Kẻ mà hắn muốn trả thù cũng không phải là y, nhưng mà y là người vô tội cũng đã bị liên lụy vào, bị rơi vào thế giới này…

Đã trải qua nhiều biến cố như vậy, nam nhân cũng không còn tâm tư để đổ trách nhiệm lên ai nữa hay trách cứ ai nổi nữa. Có lẽ, đây chính là số mệnh đang quyết định an bài đi…

Y đã tự nói với chính mình như vậy.

Nam nhân cũng chưa cho Vô Huyên có được bất cứ đáp lại nào. Y cúi đầu, lướt người qua Vô Huyên, trực tiếp rời khỏi….

Lần này, Vô Huyên không lại ngăn đón y nữa, mà là nhìn bóng lưng quyết tuyệt xa dần của nam nhân, nhìn theo y tiếp tục bước đi khỏi, khi nam nhân sắp ra khỏi tầm mắt của hắn, Vô Huyên đã hô lên một câu…

– Cha, ta sẽ vẫn chờ, thẳng đến khi ngươi tha thứ cho ta thì thôi. Ta sẽ không đi. Ta đã nói rồi. Ngươi ở nơi nào, thì ta cũng sẽ ở nơi đó. Mặc kệ là ngươi đang ở Ly phủ, hay là đi đến bất cứ nơi nào khác, thì cả đời này, ngươi cũng đừng mơ tưởng mà bỏ rơi được ta.

Từng câu từng chữ này, Ly Hận Thiên đều nghe được rất rõ ràng, y cũng không có mở miệng cho ra bất cứ lời đáp lại nào, cũng không có một chút nào dừng lại bước đi của mình. Y trực tiếp đi đến trước mặt Khâm Mặc vẫn luôn đứng chờ y, bày ra bộ dáng vốn như không có việc này phát sinh vậy, cũng giống như là Vô Huyên căn bản có không tồn tại ở đây vậy, rất tự nhiên mà nói một câu,

– Ta mệt mỏi rồi. Hôm nay không đi dạo nữa, quay về phòng thôi.

Khâm Mặc gật đầu, không có dị nghị gì mà đỡ lấy nam nhân, chuẩn bị trở về phòng, nhưng ở ngay lúc nam nhân đang cúi đầu, Khâm Mặc nhịn không được quay đầu liếc mắt một cái nhìn tới Vô Huyên đứng ở xa xa…

Kẻ kia vẫn còn đứng ở nơi đó, chỉ còn là một bóng dáng cao lớn mơ hồ mà thôi.

Chuyện này, không quá tốt rồi a…

Trong lòng của Khâm Mặc lại nghĩ.

Lại nhiều ra thêm một đối thủ…

Bọn hắn đã bàn bạc tốt, kết luận cuối cùng là, không muốn lại đi khó xử nam nhân này, chờ đến sau khi thương thế của nam nhân lành lặn, sẽ bắt đầu cạnh tranh công bằng. Ly Hận Thiên có chọn ai đi nữa, thì hai người còn lại sẽ phải chủ động rời khỏi.

Nhưng hiện tại, tên Vô Huyên đáng ghét này lại giữa đường nhảy ra…

Khâm Mặc không đồng ý nam nhân này gặp hắn, đối với chuyện tình cảm, ti bỉ một chút cũng không có gì sai. Nhưng mà Mộc Nhai nói, mặc dù hiện tại đã ngăn cản lại, nhưng sớm hay muộn gì thì hắn cũng vẫn sẽ nhìn thấy nam nhân cả thôi….

Ý tứ của Ly Lạc cũng như thế, không bằng rộng lượng một chút, cho hai người này có chút không gian. Tuy rằng tính tình của nam nhân này vốn rất tốt, nhưng mà y cũng vẫn có giới hạn của mình. Nếu y thật sự dễ dàng tha thứ Vô Huyên đến vậy, thì quả thật không giống phong cách của y rồi….

Hơn nữa đối với bọn hắn mà nói, cũng là có ích lợi.

Nhìn thấy cục diện vào hôm nay cục diện, Khâm Mặc vẫn cảm thấy, ý nghĩ của hắn là chính xác. Việc này không phải là từ mình lại tìm ra thên đối thủ cạnh tranh hay sao nha…

Không có việc gì cũng lại đi tìm việc a.

Hiện tại không có thời gian lo lắng quá nhiều đến vậy, cùng với việc phải suy nghĩ xem nên phải phòng bị kẻ khác tấn công ra sao, không bằng nên sớm hơn một chút, cột nam nhân này vào bên người, khiến y chỉ thuộc về một mình hắn a…

Nghĩ vậy nha, Khâm Mặc khó tránh khỏi tim đập nhanh hơn. Hắn không muốn lại chuẩn bị chờ đợi thêm một lát nào nữa, hắn muốn, là kẻ trước tiên bắt đầu theo đuổi nam nhân này…

Sẽ không, cho y có cơ hội chạy trốn nữa đâu.