Sủng Đa (Sủng Cha) Truyện Full

Chương 20: Tai bay vạ gió

Ly Lạc đang đứng ở trước cửa từ đường đang mở toang. Hắn cũng không có ý định muốn tiến vào trong. Ánh trăng theo nơi cửa môn đã mở mà trút xuống hắt vào bên trong phòng. Ly Hận Thiên nhìn thấy biểu tình của người nọ. Nhưng khi thấy người đến là Ly Lạc, y không biết vì sao thoáng đã buông tha căng thẳng trong lòng…

Có lẽ trong tiềm thức của Ly Hận Thiên cảm thấy. Nếu người đến là Ly Lạc thì so với Mộc Nhai vẫn là tốt hơn nhiều…

Y không có ý muốn gặp được Mộc Nhai.

Ly Lạc không thích nói chuyện. Khi hắn cùng y ở chung, phân lớn thời gian đều là trong yên tĩnh mà cùng nhau trải qua. Y thấy hắn vẫn đứng ở bên ngoài, Ly Hận Thiên cảm thấy bản mình nên mở miệng nói gì đó. Nhưng lại y lập tức nghĩ đến, y ở từ đường này là do thân y vẫn còn đang ‘chịu tội’. Chỉ sợ y không có tư cách gì mà mở lời nói gì mà khách sáo hay thuyết khách. Huống chi, cổ họng của y đến bây giờ còn chưa nói nổi để phát ra được một tiếng nào cả. Mộc Nhai kia xuống tay cũng quá độc ác…

Ánh mắt của Ly Lạc hoàn toàn coi như không thấy nam nhân trước mặt hắn. Hắn chỉ là thản nhiên nhìn lướt qua gia phổ để bên chân của Ly Hận Thiên. Tiếp theo, hắn đem cánh cửa của từ đường một lần nữa khép lại, làm như đang chốt cửa lại tốt rồi mới đem người xoay lưng bước….

Tựa như là hắn chỉ đi nhầm cửa vậy.


Hiện tại, Ly Hận Thiên liền nghĩ là Ly Lạc cố ý đến chỉ là để canh chừng y. Hắn muốn nhìn xem, xem y thời điểm này có tự  mình đi loạn rồi chạy lạc ở đâu không. Trong nháy mắt khi hai bên cánh cửa ra vào đang khép lại, bỗng nhiên có hai cái bánh bao xuất hiện được phóng ra mà tiến thẳng vào trong người y…

Ly Hận Thiên kinh ngạc nhìn về phía cửa kia đang dần dần khép kín lại. Qua khe hở y chỉ còn nhìn thấy, dáng lưng phía sau của Ly Lạc đã đi càng lúc càng xa. Người nọ đi rất nhanh, liền chỉ lưu lại cho y còn sót một chút bóng dáng phi thường nhợt nhạt xuyên qua ánh sáng thanh lãnh của vầng trăng kia, bên ngoài cũng kéo theo yên tĩnh thật đằng đẵng …

Ngược lại, nam nhân lại hạ mắt mà nhìn về màn thầu đang cầm ở trong tay. Từ sau khi đến thế giới này đến tận bây giờ, đây là lần đầu tiên mà y mới có thể cảm thấy chút ấm áp này…

Có lẽ Ly Lạc không có như y từng nghĩ là chán ghét y như vậy. Ít nhất ngay thời điểm y đang bị phạt chịu đói. Hắn còn vụng trộm tới đây đưa cho y ít đồ ăn cầm bụng…

Trong lòng nhận ra điều này, khiến cho cả người Ly Hận Thiên đều vui vẻ hẳn lên.

Y bắt đầu nhớ lại…

Xem ra Ly Lạc đây là mới từ hoàng cung trở về. Quần áo của hắn đang mặc lúc nãy so với quần áo ngày thường hắn hay mặc không có giống nhau. Bộ quần áo đàn mặc trên người hắn theo y đã nhìn thấy thì không phải là hình dạng đơn giản thông thường. Y chỉ cần nhớ lại phương tiện y phục hàng ngày của người nọ. Cộng thêm tư thế khi người nọ mặc quần áo kia trang nghiêm quý khí như vậy.  Vậy bộ quần áo mà Ly Lạc đang mặc khi nãy hẳn là trang phục để vào triều.

Phía trên của lớp áo sam bên trong là ống tay áo rỗng rãi. Bên dưới ngọc bội được được vắt vào đai lưng, thả xuôi xuống là quần dài. Đai lưng dây thao màu đỏ được thiết kế theo hình dáng của thời đại đời trước. Bên trên dây đai đính thêm một tổ hợp châu ngọc lên. Ngọc kia được xếp thành một hàng dọc theo thân dây đai. Có hai khối ngọc trên đó đối xứng cùng với hai chân dài to lớn song song với nhau. Bên ngoài của thân người còn mặc một bộ kiện dệt áo vạt dài được thêu một cách rất tinh tế lại đẹp đẽ. Nhưng bên trên thân áo ở nửa người trên thêu hình gì thì Ly Hận Thiên không nhìn thấy rõ được.

Một thân này của Ly Lạc mặc lên một bộ quần áo như vậy. Càng tôn thêm khí thế lãnh ngạo vốn có của hắn trở nên vô cùng thuần thục mang đến anh khí bức người đến tự nhiên. Quả thực là một thân nam tử khiến cho người khác vừa nhìn thấy đã không thể dời tầm mắt được.

Ly Hận Thiên nhìn chăm chăm chiếc màn thầu đầy mỹ vị kia tiếp theo mới dám cắn một ngụm. Chắc có lẽ, Ly Lạc vừa mới hồi phủ liền một thân mệt mỏi như vậy mà đã vội vã đến xem y, đến quần áo trên người cũng không kịp đi thay. Xem ra kẻ làm cha như y, tình trạng như này cũng không hẳn quá lạnh lẽo thê thảm …

Trong gia phổ, những việc ghi chép mà Ly Hận Thiên đọc được viết về Ly Lạc với Mộc Nhai đều được bao trùm bởi ánh sáng huy hoàng. Y hoàn toàn nhớ rõ chữ trên giấy ghi rằng, Ly Lạc tuổi còn trẻ lại có tu vi đã ngang bằng với tu vi mà Ly Tiêu Sơn đang có. Hắn không chỉ đã tu thành thiên sư. Thậm chí còn có khả năng có thể tiếp tục tu luyện lên để thăng thành chí tiên tôn giả, hoặc là rất cao hơn nữa.

Trong đất nước nam triều để thăng lên chí tiên tôn giả chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nghe đồn rằng nếu tiên tôn giả còn tiếp tục tu luyện lên, thì sẽ có khả năng được đứng vào hàng tiên ban. Nhưng chuyện này chỉ là một loại truyền thuyết, nhân gian cũng không biết có người tu vi cao như thế hay không mà thực sự tu luyện tiếp mà trực tiếp thành tiên. Lời đồn này, thực hư chưa rõ còn cần có sự kiểm chứng nhất định.

Nhưng mặc kệ là người trong thiên hạ này nói như thế nào, thì năng lực của Ly Lạc là tận mắt được thấy được mọi người đều tán dương lại cung kính.

Thân y là lão cha của Ly Lạc. Ly Hận Thiên vẫn cũng vì hắn mà cao hứng  lại kiêu ngạo.

Y cắn nhai nuốt một mạch màn thầu không có hương vị gì. Mấy bữa chưa ăn, y lại cảm thấy thứ màn thầu này quả thực ăn rất ngon. Đặc biệt hơn nữa, màn thầu này lại là đích thân nhi tử y mang ‘bữa ăn khuya tình yêu’ tới đưa cho y…

Ly Hận Thiên vừa nghĩ đến sự tình của Ly Lạc vừa ở một bên mà cẩn thận thưởng thức màn thầu kia. Tuy rằng y vẫn còn đang bị phạt, nhưng hiện tại tâm tình của Ly Hận Thiên đã khác trước rất nhiều. Tinh thần y đã thả lỏng, ngay sau đó cả người cũng liền thoải mái. Tốc độ mở miệng ăn màn thầu của y càng ngày càng chậm lại. Cuối cùng, trong miệng nam nhân vẫn còn đang ngậm một khối màn thầu chưa kịp nhai nuốt mà đã nhắm mắt lại ngủ…

Trước khi ý thức đã trôi rồi bay đi xa. Ly Hận Thiên liền nảy ra một suy nghĩ rằng: Ly Lạc hình như thật rất thích ăn màn thầu. Lần trước khi xuất hành này ra trận, thức ăn mà bọn họ mang theo ăn cũng đều là màn thầu…

Một đêm này Ly Hận Thiên ngủ thật ngon lành. Y lại bị một trận âm thanh ồn ào mà đánh thức. Nam nhân tỉnh lại, xoa cặp mắt còn buồn ngủ đang nhập nhèm mới mở lên. Tay y còn tiện thể mà bắt lấy mái tóc chải lại sơ sài. Y lại tùy tiện dùng tay còn lại cột hết mớ tóc dài hỗn loạn lại tiếp theo hất đuôi tóc ra phía sau. Một bộ dạng kia của y càng chỉnh càng loạn không ra một bộ dáng chỉnh tề nào cả. Ai nhìn thấy bộ dạng này của y cứ hệt như tưởng y là dân chạy nạn đến ở nơi này…

Hơn nữa mấy ngày gần đây, y đến cơm cũng chưa ăn, nhìn thật tiều tụy…

Ly Hận Thiên từ từ ngước đầu ngồi ở trên tấm đệm lót hình tròn màu bồ đào, mở mắt nhìn một đám hạ nhân đều mang sắc mặt không tốt kia. Ngay lúc này mới có kẻ lại ‘lễ phép’ mà ‘thỉnh’ y đi gặp lão gia, Ly Hận Thiên mới hậu tri hậu giác cảm giác được cái gì gọi là họa trời giáng…

Lần này xong rồi a.

[ Nội đường trong phủ- sảnh chính].

Ly Tiêu Sơn ngồi ở vị trí chính giữa. Ly Lạc cùng Mộc Nhai được phân ngồi ở hai bên, một tả một hữu. Ngay khi Ly Hận Thiên mang một bộ dáng cực kỳ chật vật xuất hiện ở trước mặt bọn hắn, thì lập tức bị ba ánh mắt đang hiện hữu trong phòng không hẹn mà cùng nhìn về phía y…

Bọn hắn đang thương nghị, cứ như vậy mà bị đánh gãy.