Sủng Đa (Sủng Cha) Truyện Full

Chương 103: Giám định châu tử

Hai tay khoát lên trên thanh lan can của lầu hai, Ly Hận Thiên ngắm nhìn mấy cây hoa mai đang trải đầy nụ hoa ở trong sân, trên cây tràn đầy những nụ hoa mang màu phấn hồng, xem ra không đợi được bao lâu nữa, khắp nơi trong sân này sẽ tràn ngập hương thơm của hoa mai.

Nam nhân vẫn đang đứng ở đây qua một hồi lâu, quần áo dày ấm áp, người nọ để lại chiếc khăn lụa vẫn đang được đặt ở sau lớp áo trước truớc ngực y, rất mỏng manh, cơ hồ như không có cảm giác được, nhưng mà chiếc khăn lụa nho nhỏ, lại chứa đựng tâm trạng nặng nề vô cùng.

Nếu người nọ vốn là một trong bốn nhi tử của y, hắn vì sao lại không tự mình mà nói ra nơi Thanh Long thạch đang được đặt, còn muốn làm điều dư thừa mà giao lại cho y…

Mỗi lần khi hắn xuất hiện, đều là ở trong lúc y luôn ở một mình, bên cạnh hoàn toàn đều không có một ai khác. Hơn nữa biểu hiện của hắn, lại có từng chi tiết nhỏ đều hoàn toàn khớp với mỗi người một người trong bốn nhi tử của y. Lúc trước y mơ hồ khẳng định là Khâm Mặc, nhưng càng về sau, y lại cảm thấy không giống. Nếu Khâm Mặc đã  thẳng thắn thành khẩn nói với y về quốc tỉ còn có cả thân phận Cửu Minh tộc, vậy thì hắn xuất hiện trước mặt y, cần gì lại phải mang theo mặt nạ…

Việc này nói ra không thông nổi.

Nếu là những người khác, vậy thì động cơ là gì?

Việc nay căn bản không giống với suy đoán lúc trước lại đơn thuần như vậy, vì muốn trả thù Mộc Nhai sao.

Hơn nữa là quan trọng hơn một chút là, người nọ cùng đi với Quỷ Vương, không có năng lực thông linh, bọn hắn làm sao lại có thể tìm được Quỷ Vương …

Việc này, Ly Hận Thiên vốn sẽ không suy nghĩ nữa. Y cũng đã buông tha suy đoán này nọ về thân phận của người dưới lớp mặt nạ kia. Nhưng dạo gần đây nhất, không biết tại sao, Ly Hận Thiên đột nhiên có một loại cảm giác không hiểu được, toàn bộ việc này, có lẽ không phải như y nghĩ đến phức tạp như vậy. Người nọ, ngay từ đầu cũng có  thể không phải là một trong bốn người bọn hắn…

Y từ ngay lần đầu đã liền đoán sai, về sau càng không thể có cơ hội đối chứng.

Ý định này chỉ là ý nghĩ chợt loé lên trong lúc đó, có chút hoang đường, thậm chí là buồn cười. Y chỉ có bốn nhi tử, chuyện này y cũng đã có được bằng chứng về sự thực này, nhưng mà khi ý tưởng xuất hiện y liền bị dẫn dắt, Ly Hận Thiên cũng không thể nào suy nghĩ tiếp được nữa…

Y không dám đoán hay suy nghĩ tiếp. Nếu cứ suy đoán tiếp nữa có thể sẽ khiến y cảm thấy sẽ dẫn đến kết quả thật kinh khủng. Nếu người nọ chỉ là muốn giả làm con của y, hoặc là, thân phận của hắn vốn là sự thật …

Thì sẽ có hậu quả là cái gì?

Ly Hận Thiên không dám tưởng tượng.


Đang nghĩ tới đây, thì quản gia đã bước nhanh lại đây. Dù đã qua hai ngày, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt này của lão, Ly Hận Thiên vẫn không nhịn được mà muốn cười…

Tuổi tác của quản gia so với y chỉ lớn hơn một chút. Vóc dáng của lão không cao, nhưng thân thể lại quá mập mạp. Bộ dạng của lão vừa nhìn thấy qua liền cho cảm giác rất là dễ chịu, trên mattrắng nõn lại lộ ra hồng nhuận, bên mép miệng còn nuôi dài ra hai chòm râu. Khuôn mặt của quản gia này đáng lẽ hoàn toàn có thể giúp cho chủ tử của mình truyền lệnh chỉ thị lớn nhỏ, nhưng treo lên người lão lại chỉ có còn mang lại mỗi một cảm giác là cực kỳ phúc hậu, hòa theo một chút âm hiểm. Nhưng không biết là bị ai đánh mà giống như đầu heo vậy…

Lão vốn đã béo, bây giờ mặt lại càng sưng to lên một vòng,  da thịt trắng noãn so với nữ nhân còn trắng hơn nữa là thì sao lại chịu nổi cái loại hành hung này. Cư nhiên nhìn không thấy màu sắc khác lạ, không phải xanh, mà chính là hồng, còn có màu tím. Khuôn mặt này quả thực có thể dùng sắc thái sặc sỡ hoa lệ mà hình dung a…

Ly Hận Thiên không biết tốt xấu mà hỏi ra lời kẻ hành hung lão là ai, nhưng là khẳng định không phải nữ nhân nhà lão rồi, nữ nhân nhiều nhất cũng sẽ chỉ trảo vài cái như chữ ‘ 井 ’ (tỉnh) này mà thôi. Mấy vết bầm này vừa nhìn thấy liền biết chính là do nam nhân đánh, còn chuyên nghiệp đến vẽ mặt người ta ra hoa.

Biết rõ quản gia mỗi ngày đều cần phải đi gặp người khác, cho nên động cơ của kẻ hành hung này không cần nói cũng biết.

Quản gia nói Khâm Mặc mời y đi một chuyến, kêu y đem theo viên ngọc tím được lấy từ cổ thành bữa trước cùng đi. Khi quản gia nói chuyện vẫn cúi đầu, với khuôn mặt này của lão, tự lão cũng biết được mà ngượng ngùng. Lão tránh né cũng vừa đúng lúc thành toàn cho nam nhân vẫn đang cố nén cười đến vô cùng vất vả…

Bảng hiệu buôn bán của Khâm Mặc ở khắp nơi trải dài từ thiên nam địa bắc, cũng không phải từng chỗ đó của hắn đều có phủ trạch, tựa như nơi này, kỳ thật hắn một lần cũng chưa từng ghé qua, có việc chỉ liền trực tiếp ghé qua phòng thu chi mà xử lý  trực tiếp.

Tại góc hành lang, Ly Hận Thiên Mộc Nhai vừa vặn chạm mặt phải Mộc Nhai. Từ sau đêm đó, y cũng chưa từng thấy lại Mộc Nhai, Ly Hận Thiên cân nhắc xem có nên chào hỏi hắn hay không. Nhưng không đợi y kịp quyết định, Mộc Nhai liền từ bên người y mà lướt đi qua. Hắn ngẩng đầu dâm bước thong thả đi, phảng phất vốn như không phát hiện ra sự tồn tại của y vậy.

Thấy Mộc Nhai như vậy, trái lại Ly Hận Thiên lại đứng lại…

Tên Mộc Nhai này, còn chưa có nguôi giận.

Tính tình của hắn, thật sự khiến cho người ta phải đau đầu.

……

Trong phòng thu chi.

Viên ngọc tím kia đang ở trong tay của một ngân tu lão giả bị lăn qua lộn lại. Lão xem xét vô cùng cẩn thận, không phải dạng xem xét bình thường, chính là giơ lên giữa ánh nắng, lão lại sử dụng linh lực thử cái gì đó, ngay cả đạo cụ lão cũng đã dùng tới, nhưng đến cuối cùng, lão vẫn là lắc đầu mà đem viên ngọc đó trả lại cho Khâm Mặc.

– Viên ngọc này vốn không có linh lực.

Lão giả đưa ra kết luận.

Lão giả tuổi đã qua một trăm, nhưng tinh thần quắc thước vẫn như trước. Lão yêu thích nhất là nghiên cứu kỳ trân dị bảo như thế này, cả đời này đều sưu tâm nghiêng cứu mấy thứ này. Khâm Mặc là thương nhân, hắn đương nhiên là có năng lực giám định. Hiểu biết của hắn so với người thường vốn có kiến thức nhiều hơn rất nhiều. Nhưng nếu nhìn thấy vật gì mà ngay cả hắn cũng không biết đó là gì, thì cần phải nhờ vào lão giả này.

Mỗi lần như vậy, lão đều có thể cho Khâm Mặc một đáp án chính xác.

– Điều đó là không có thể.

Chuyện Vân Hoài cổ thành, Khâm Mặc đã kể qua một lần, viên ngọc này nếu không có linh lực thì những người đó sẽ không ‘chết rồi mà sống lại’, viên ngọc này khẳng định là không bình thường.

Đây là tất nhiên.

– Tam gia, ngươi đừng nóng vội.

Lão giả bày ra một tư thế trấn an thao một chút vật, ý tứ của lão là, lời của lão còn chưa nói xong.

Tuổi tác của lão đã có thể làm cả thái gia gia của Khâm Mặc.  Lão lại xưng hô Khâm Mặc là Tam gia. Bởi vì hai chữ này giống như là cái tên khác của Khâm Mặc. Còn tục danh là Khâm Mặc này đến ngay cả Khâm gia cũng không có ai mà dám có thể gọi thẳng ra, tất cả mọi người đều gọi chung hắn là Tam gia.

Ly Hận Thiên cũng không chú ý  xưng hô mà lão gọi Khâm Mặc là cái gì. Y tập trung tinh thần mà nghe đáp án mà lão giả kia công bố. Nhưng lão trước sau chỉ nói ra hai câu thiếu chút nữa khiến y tức đến ói máu ra. Nếu biết, thì làm gì còn cần phí lời mà nói nhiều như vậy, cố lộng huyền hư, có cổ nhân đều thích nói theo lối như vậy hay không đây, vì muốn chứng thực cảm giác tồn tại của chính mình sao…

Những người khác lại không bày ra vẻ mặt gấp gáp giống như Ly Hận Thiên như vậy. Khâm Mặc nói một tiếng “tiếp tục”, lão giả kia liền đem viên ngọc đặt vào lòng bàn tay, chỉ vào nó nói,

– Bên trong nó không có linh lực, nhưng cũng không hẳn không có chứa nguồn sức mạnh khác. Nhưng ta không cảm ứng được ở bên trong đó đến tột cùng là có cái gì, có lẽ…

Lão giả kia nói đến đây, lại liếc mắt nhìn Khâm Mặc một cái, Khâm Mặc nói cho biết “lão cứ nói đi đừng ngại”, thứ này vốn là do bọn họ cùng nhau tìm ra, Văn Diệu còn thiếu một chút nữa là bỏ mạng theo nó, hứng thú của Khâm Mặc đối với nó vốn cũng không có là mấy, hắn càng không có ý định độc chiếm.

– Có lẽ thứ này, không thuộc về thế giới này…

Lão giả nói xong, lại dừng lại, lão đã thành công dêm không khí ở trong phòng trở nên căng thẳng. Ly Hận Thiên đến hô hấp cũng đều quên. Y cảm thấy lão già kia có thiên phú đi làm bình luận viên hoặc là làm lão sư thật là hoàn hảo, muốn không bị lão hấp dẫn hoàn toàn là điều không thể làm được…

– Một viên ngọc bình thường như vậy, căn bản không có thể nào lại tồn trữ nguồn linh lực lớn như thế được, lại càng không thể tạo nên nguồn lực có thể sai khiến làm cho tất cả người chết trong thành đều sống lại được. Việc này chỉ có thể được giải thích là do một nguồn sức mạnh nào đó kết hợp lại tạo nên, không phải là nguồn sức mạnh mà chúng ta đã hiểu biết trước gio, không thuộc về sức mạnh của nhân giới, nhưng cụ thể là cái gì, thì lão không biết được.

Lần này lão giả cũng không thừa nước đục thả câu, đem những ì lão biết đều nói ra. Lão còn nói viên ngọc này cũng không giốn như bề ngoài của nó mà tầm thường đến như vậy. Có lẽ có chỗ có thể dùng được, nhưng lão giả cũng nói không rõ, lão chỉ là nói cho bọn họ biết nên bảo quản nó thật tốt vào.

Sau khi lão đi, Khâm Mặc đem viên ngọc này ném lại cho Ly Hận Thiên, hắn không muốn, những kẻ khác càng không có tâm trạng mà đi tìm hiểu nguồn sức mạnh ở bên trong đó.

Vừa nghe nói  đến nguồn sức mạnh này là đến từ một thế giới khác, Ly Hận Thiên đã nghĩ đến đây là vật của quỷ. Y cảm thấy có thể viên ngọc này có chút liên quan đến tên gia hỏa mang mặt nạ kia, hoặc nói là, vật này rõ ràng vốn là của hắn.

Bằng không Quỷ Vương cũng sẽ không muốn cướp lại, lúc ấy hắn cũng có nói, hắn muốn thay ai đó đem viên ngọc này lấy lại đem đi…

Nếu đã như vậy, tên gia hỏa mang mặt nạ kia vì sao lại không lấy viên ngọc này đi?

Kỳ thật kết quả của hôm nay cũng chính là vô tật mà chết, rất nhanh bọn họ liền tan cuộc. Hôm nay Văn Diệu đến đây, hắn đã khỏe lại không khác trước là mấy. Tất cả đều thực bình thường, khí sắc cũng tốt lắm, căn bản không giống như bộ dáng đã từng bị thương qua. Bọn họ vừa thảo luận xong. Văn Diệu liền nhanh chóng bước lại đây, hắn đã dưỡng thương qua vài ngày rồi vẫn chưa thấy được nam nhân. Bất quá hắn cũng đã  được nghe nói tới ‘hành động vĩ đại’ của y, hắn rất là bội phục Ly Hận Thiên.

Tuy rằng nghe được y ở một chỗ cùng nữ nhân, Văn Diệu cũng rất không thoải mái. Bất quá, hắn vẫn chú trọng là kết quả. Nam nhân không chạm vào nàng thì đều có thể, còn về phần hy sinh đi Mộc Nhai gì đó, căn bản hắn cũng không thèm để ý.

Vì ngại làm trở ngại việc Văn Diệu trị thương, Ly Hận Thiên cũng không đi quấy rầy. Hôm nay vừa thấy, y tự nhiên sẽ quan tâm nhiều hơn. Văn Diệu cũng rất vui vẻ bởi vì nam nhân quan tâm hắn. Nam nhân hỏi cái gì, hắn đáp lại cái đó. Hai người đều dựa vào rất là gần, một bộ dáng vô cùng thân thiết.

Lúc này, Khâm Mặc lấy bàn tính đặt ở trên bàn mà tính toán sổ sách. Hắn cũng nhân tiện quan sát phản ứng của Mộc Nhai. Mộc Nhai có chút kỳ quái, thái độ của hắn đối với Ly Hận Thiên, cùng với lúc trước rõ ràng không giống với nhau, có lẽ chính hắn lại hoàn toàn không có phát hiện…

Nhìn thấy hình ảnh của trước mặt này, Mộc Nhai phải chuẩn bị để làm sao đây…


Còn có, hắn cùng Ly Hận Thiên sẽ chiến tranh đến khi nào thì mới hưu chiến đây?

Ai sẽ là người nói ra lời làm lành trước đây?

Khâm Mặc cảm thấy, kỳ thật cùng với bọn họ đi Đông Vạn, cũng không phải như trong tưởng tượng mà lại nhàm chán như vậy…

Mặt của Mộc Nhai mặt vẫn nín nhịn, nhìn thấy bộ dáng Văn Diệu cùng Ly Hận Thiên ta hỏi ngươi đáp cũng không có bùng nổ. Hắn vẫn giống như không phát hiện, trực tiếp từ bên người hai người họ đi qua. Bất quá nam nhân đang nói chuyện với Văn Diệu khí thế ngút trời, trái lại là liếc mắt một cái nhìn đến bóng dáng của Mộc Nhai, chỉ là cái liếc mắt đơn giản thực qua loa, liền hạ xuống nhìn sang nơi khác, sau đó lại tiếp tục cùng Văn Diệu nói chuyện phiếm.

Vết thương của Văn Diệu cơ bản đều đã khỏi hẳn. Bọn họ lập tức lại một lần nữa xuất phát. Tuy rằng đã trì hoãn mất đi chút thời gian, nhưng một đường này coi như là thuận lợi, bọn họ rời khỏi lãnh thổ của Nam Triều, ngược lại là tiến vào Đông Vạn.

Lãnh thổ của Đông Vạn sở hữu nhiều núi non, điển hình là đường núi, đến Đông Vạn, đường đi vốn không tốt như khi đi ở Nam Triều, bọn họ bắt đầu đi đường núi.

Thành của Đông Vạn liền ở ngay trong núi, muốn dừng chân nghỉ ngơi để tiếp tế tiếp viện thực thuận tiện, không giống như khi ở tại nam triều, phần lớn thời gian đều là đầu đội trời chân ngồi xuống đất, hơn nữa xe ngựa đổi đến đi chỗ này so sánh cũng là thuận tiện hơn.

Phong tục tập quán của Đông Vạn khác với Nam Triều. Phần lớn người ở đây mặc áo bào quấn khăn đội đầu. Dù là đại quan, hay là nam nhân nữ nhân, đều buộc tóc bằng phát quan hoa lệ. Phát quan càng xinh đẹp, càng sang quý, chứng minh thân phận của bọn họ càng cao quý. Quần áo của bọn họ cũng rất là hoa lệ, nhưng vẫn khác biệt so với Nam Triều, đem lại hai loại cảm giác hoàn toàn bất đồng, nhưng lại hoàn toàn nhìn rất được, vô cùng xinh đẹp.

Bởi vì có cờ hiệu thương độ mà che dấu hành tung, trang phục đặc biệt của bọn họ cũng không khiến cho kẻ khác quá đặc biệt chú ý đến, bất quá thấy quần áo kia thật xinh đẹp, Ly Hận Thiên còn kêu bọn hắn mua cho Vũ Quả một bộ. Tiểu nha đầu đều khen lên là đẹp quá. Lúc ấy Vũ Quả sẽ mặc cho y xem, tiếp theo lại không thể cởi ra bỏ đi được.

Muốn biết, một bình dân có thể mặc phục sức của nước khác, là không dễ đến mức nào, lại là việc vinh quang đến mức nào, nguyên nhân không chỉ là giá cả, mà còn bởi vì, bình dân mặc phục sức của nước khác, là sẽ bị chém đầu, đây là trọng tội.

Một đường đi này rất là thuận lợi, mối quan hệ của bọn họ cũng càng thêm thực hòa hợp. Chỉ là đến bây giờ, Mộc Nhai vẫn chưa thèm để ý tới nam nhân. Ly Hận Thiên không thèm để ý. Hai người họ đều làm việc của mình, cũng không nói chuyện phiếm, cũng không thèm liếc mắt nhìn tới đối phương dù chỉ là một cái.

Hai người họ triệt để nổ ra chiến tranh lạnh.

Bất quá, trai cò tranh chấp, ngư ông đắc lợi…

Đừng quên ở phía sau Ly Hận Thiên, vẫn còn có những người khác đang chờ đợi.

Mỗi một người, cũng đều nhân vật hoàn toàn không dễ đối phó.