Sủng Ái Quá Độ

Chương 36

Trans: Rose + Gấu
Edit: Rissa
Beta: Thị
_
Một giây, hai giây, ba giây…
Ngay lúc bầu không khí đang căng thẳng như này, Diệp Ngưng đột nhiên nhón chân, nhân lúc anh không chú ý mà tiến tới, đặt lên mặt anh một nụ hôn.


Cảm xúc đó rất nhẹ, tựa như một giọt nước rơi xuống, gần như không cảm nhận được, cô đã nhanh rời đi.
Tạ Ly nhìn Diệp Ngưng cúi đầu thẹn thùng, đôi mắt nheo lại, kéo cô vào trong lòng, cố ý kề bên tai cô hỏi: “Em thế này là có ý gì?”
Anh còn muốn cô chính miệng nói ra nữa?


“Anh thông minh thế chẳng lẽ lại không hiểu sao?”
“Không hiểu.” Anh làm ra vẻ ngây thơ lắc đầu.
Ai ngờ cô nhẹ nhàng hừ một tiếng, đẩy ngực anh ra: “Không hiểu thì quên cái lúc nãy đi.”


Diệp Ngưng nói xong liền đi vào, nhưng anh đã nắm được tay cô kéo lại, còn thuận thế đẩy cô dựa lưng vào tường.
Tư thế này rất dễ dàng lau súng cướp cò, cơ thể dán chặt, mặc dù còn cách nhau lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hai người vô cùng nóng bỏng.


Tạ Ly từ trên nhìn xuống cô, sâu trong đôi mắt anh như có ngọn lửa rực cháy vụt lên 
Ánh mắt Diệp Ngưng cũng không né tránh, dũng cảm mà đối diện với anh, một cái chớp mắt cũng không có.
Bọn họ nhìn nhau như muốn khắc sâu đối phương vào tim mình.


Rốt cuộc, Tạ Ly không nhịn được nữa, cúi đầu hôn lên đôi môi mà anh mong muốn đã lâu.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, anh liền buông ra, bởi vì anh vẫn muốn nghe đáp án từ miệng cô.
Diệp Ngưng thấy may vì tay của mình vẫn chưa đưa lên ôm cổ anh, nếu không đã bổ nhào ở trên không trung xấu hổ chết mất.


“Bạn gái?”
Anh gọi một cách đầy quyến rũ, giọng nói khàn khàn gợi cảm mê người.
Diệp Ngưng có chút buồn cười, nghiêm túc lại nói ra hai chữ: “Bạn trai?”
Hai người nhìn nhau cười, nụ cười vô cùng thỏa mãn và hạnh phúc.


Hai bên cứ cười với nhau một lúc lâu, Tạ Ly cúi đầu vùi mặt vào cổ cô thì thầm: “Anh cảm thấy như đang nằm mơ vậy.”
Diệp Ngưng muốn nói cô cũng vậy. Diệp Ngưng muốn nói cô cũng vậy, giờ phút này mắt cô ươn ướt, có cảm giác xúc động rất khó giải thích.


Đưa ra quyết định này, cô không biết có phải là do mình nhất thời xúc động hay không, nhưng cô vĩnh viễn sẽ không hối hận.
Tạ Ly là người đàn ông xứng đáng để cô yêu.


Ôm nhau rất lâu rất lâu, Tạ Ly mới buông Diệp Ngưng ra, nhìn thấy khóe mắt cô có giọt nước mắt, ngay lập tức anh dùng đầu ngón tay thay cô nhẹ nhàng lau đi.
“Sao lại khóc rồi?”
Diệp Ngưng không nói gì mà chỉ lắc đầu.


Không ai biết cô đã khó khăn như nào mới đưa ra quyết định này, cô rất sợ sẽ lại bị tình yêu làm tổn thương, dù biết Tạ Ly không phải người như vậy nhưng cô vẫn lo lắng về một phần vạn khả năng kia.
Tạ Ly dẫn Diệp Ngưng quay lại phòng khách ngồi xuống, anh nắm tay cô đặt lên đùi mình.


Anh cúi đầu nghịch các ngón tay của cô, thấp giọng nói: “Anh biết em nhất thời chưa thể tin tưởng anh hoàn toàn, em cũng không cần áp lực, tương lai còn rất dài, em tự nhiên sẽ nhận ra sự chân thành của anh đối với em.”


Nói đến đây, anh bỗng nhớ tới một chuyện, nên kêu cô đợi mình, anh đứng dậy đi tới phòng ngủ cầm ra một quyển album đưa cho cô.


Diệp Ngưng mở ra, không nghĩ đến lại thấy những bức ảnh của mình, có cả những bức ảnh kích thước một inch, còn có ảnh chụp vào lúc cô tham gia các hoạt động văn nghệ và thi đấu ở trường.


Có một bức cô mặc váy trắng, Diệp Ngưng nhớ rất rõ, đó là lúc cô tham gia cuộc thi ngâm thơ lúc vừa lên đại học.
Tại sao Tạ Ly lại có cả ảnh của cô vào lúc đó?
“Anh lấy mấy bức ảnh này từ đâu vậy?”
Cô vô cùng kinh ngạc quay sang hỏi anh.


Khóe môi Tạ Ly cong lên nở một nụ cười thần bí.
“Không quan trọng anh lấy nó từ đâu, em chỉ cần biết rằng tình cảm của anh đối với em sớm đã vượt qua thử thách của thời gian là được rồi.”


Diệp Ngưng ngẩn người, sau đó mới phản ứng lại: “Anh sẽ không thích em từ lúc em mới lên đại học đấy chứ?”
Tạ Ly không phản bác.
Diệp Ngưng vô cùng ảo não nhíu mày: “Vậy tại sao anh lại không theo đuổi em sớm hơn, lại bỏ lỡ nhiều năm như vậy?”


“Lúc ấy anh còn chưa trưởng thành, không được như hiện tại, em lúc đó ở cùng anh rất có khả năng sẽ không chịu nổi.”
Nghe anh nói như vậy, Diệp Ngưng cực kì tò mò với anh của lúc đó.
“Lúc ấy anh như thế nào?”


Tạ Ly ngẫm nghĩ, dùng một từ thích hợp nhất để hình dung, đó chính là “Kiêu ngạo”.
Diệp Ngưng từ lúc vừa vào đại học đã nghe về nhân vật tên Tạ Ly này, anh là nam sinh nổi tiếng toàn trường, cô không muốn biết anh cũng không được.


Cô thật hối hận mình không để ý đến anh, làm hiện tại đến cơ hội để biết bộ dáng anh lúc trước trông như thế nào cũng không có.
“Duyên phận của con người sao lại quanh co như vậy chứ.”
Cô không khỏi nói thầm, cảm thấy khó hiểu.


Tạ Ly xoa đầu cô, cầm lấy album ảnh: “Đây là bảo bối của anh, anh phải cất giữ nó thật tốt.”
Nói xong anh quay về phòng ngủ, thật sự đem nó cất đi.
Diệp Ngưng bị hành động của anh chọc cười, từ chi tiết nhỏ nhặt này của anh cô có thể cảm nhận anh yêu cô.


Lúc này cũng không còn sớm nữa, Tạ Ly muốn đưa Diệp Ngưng về, mặc dù anh thực sự rất không nỡ, nhưng vẫn phải đối mặt với sự chia ly.
Xe dừng ở trước cửa tiểu khu, anh cùng cô đi bộ vào, lần này là nắm tay đan mười ngón tay cùng đi.


Nhìn ngón tay anh luồn vào giữa các ngón tay mình, Diệp Ngưng cúi đầu trộm cười.
Thì ra bàn tay của anh lớn như vậy, vừa vặn ôm trọn lấy tay cô.
“Sáng mai anh tới tìm em cùng ăn sáng rồi đưa em đến trường nhé?”
Anh quơ quơ tay cô, dò hỏi.


“Không cần phiền phức như vậy đâu, không phải anh còn đến công ty sao?”
“Mai là cuối tuần mà, anh không cần đến công ty.”
“Vậy anh không phải xử lý công việc à?”
Nghe cô hỏi như vậy, Tạ Ly không khỏi nhíu mày.
“Em không muốn anh tới tìm em sao?”


“Em muốn chứ, nhưng em không hy vọng anh vì em mà làm chậm trễ chính sự.”
“Ở cùng bạn gái cũng là chính sự, không chậm trễ.”
Tạ Ly gõ nhẹ lên trán cô một cái: “Anh thấy tư tưởng này của em có vấn đề.”
Diệp Ngưng đảo mắt, không nói gì.


Tạ Ly đưa cô đến cửa nhà, anh không định vào trong, sợ mình sẽ không nỡ rời đi.
Hai người vẫy tay tạm biệt nhau, anh lại không kiềm lòng được mà nắm lấy tay cô, kéo cô vào lòng.
“Vẫn là ôm thêm một lúc nữa đi.”


Anh vùi đầu vào cổ cô, luyến tiếc hít một hơi thật sâu hương thơm của cô.
Không gian xung quanh tràn ngập tình yêu ngọt ngào, bầu không khí ái muội dày đặc đang lên men.


Diệp Ngưng cọ đầu tựa như một chú mèo nhỏ, thấy anh lâu như vậy rồi còn chưa buông cô ra, cô lẩm bẩm nói: “Chi bằng anh ở lại đây luôn đi.”
“Được nha.”
Anh vui vẻ đồng ý, một chút do dự cũng không có.
Diệp Ngưng rất buồn cười: “Anh chỉ chờ em nói câu này thôi đúng không?”


“Nghĩ đến việc sáng sớm mai anh đã dậy chạy sang đây thì ở lại luôn cũng được đấy.”
“Anh cũng nghĩ hay quá ha.” Diệp Ngưng đẩy anh ra: “Giữ khoảng cách thích hợp thì yêu đương mới vui vẻ dài lâu được.”
“Anh biết rồi.”
Anh cưng chiều vuốt chóp mũi cô: “Vậy anh đi nhé?”


“Tạm biệt nha.”
Diệp Ngưng mỉm cười vẫy tay với anh.
……
Sáng hôm sau tỉnh lại, Diệp Ngưng cảm thấy ánh nắng ngoài cửa sổ hôm nay đẹp hơn rất nhiều, nghĩ đến lát nữa lại có thể gặp Tạ Ly, trong lòng cô liền ngập tràn chờ mong.


Đứng trước tủ quần áo nửa ngày trời mà Diệp Ngưng chưa biết nên mặc gì cho hợp lý.
Chọn tới chọn lui, cô quyết định vẫn là nên mặc giống phong cách thường ngày thôi, dù sao thì nay cũng phải đến trường.
Rửa mặt xong, cô cầm theo điện thoại nhắn hỏi xem Tạ Ly đã đến chưa.


Không ngờ anh nói anh đã sớm chờ ở dưới lầu rồi, nghe thấy thế Diệp Ngưng lập tức chạy như bay xuống lầu.
“Sao anh không đi lên?”
Nhìn thấy anh, cô thở hồng hộc hỏi.
“Anh sợ em còn chưa dậy.”
“Anh nghĩ nhiều rồi.”
Anh cười cười, không nói gì, đưa tay ra trước mặt cô.


Diệp Ngưng lập tức hiểu ra, đỏ mặt đặt tay của mình vào tay anh.
Tạ Ly nắm tay cô đi ra khỏi tiểu khu, hỏi cô muốn ăn gì.
“Ăn cùng anh thì món gì cũng ngon hết í.”
Nghe thế, Tạ Ly cảm giác hình như tim mình bị cô hạ gục rồi.
“Sáng dậy đã ăn đường à mà nói ngọt thế?”


Diệp Ngưng đảo mắt một vòng, không nói gì.
Hóa ra khi thực sự thích ai đó, tình yêu với họ căn bản là giấu không được, kể cả có nói sến súa gì đi nữa cũng không cảm thấy buồn nôn.
…………….


Lục Sâm phát hiện hai ngày nay tâm tình Tạ Ly rất tốt. Trước kia nhìn mặt anh lúc nào cũng thấy lạnh lùng nghiêm khắc, hiện tại lại hết sức nhu hòa, nhân viên có xảy ra sai sót trong lúc làm việc anh cũng không còn tức giận, trong cuộc họp còn động viên nhân viên, hoàn toàn biến thành con người khác rồi.


Chẳng lẽ đàn ông có tình yêu vào rồi đều sẽ như vậy sao?
Tuy rằng Lục Sâm cậu hẹn hò với rất nhiều cô gái nhưng đều là vui chơi qua đường mà thôi, cậu chưa bao giờ thật sự quan tâm, đương nhiên là cũng không thấy ngọt ngào hạnh phúc gì.


Tối qua lúc ở quán bar, Lục Sâm nghe được một tin, cậu tính là hôm sau đến công ty sẽ nói ngay cho Tạ Ly biết.


“Tên bạn trai cũ của Diệp Ngưng dạo này nói xấu em ấy khắp nơi, tên đó hiện tại không có công việc nghiêm túc, ngày nào cũng uống rượu, tớ còn nghe đâu hình như là tên này đang tính cưa cẩm một phú bà nữa…”
“Nói trọng điểm.”


Tạ Ly không có hứng thú nghe mấy chuyện vớ vẩn của Cố Dịch Thần, anh chỉ muốn biết tên đó nói xấu gì về Diệp Ngưng mà thôi.


“À… Cố Dịch Thần nói với đám bạn của mình là người như cậu sao có thể thực sự nhìn trúng Diệp Ngưng chứ? Chẳng qua là thấy cô ấy xinh đẹp muốn chơi đùa chút mà thôi, còn nói em ấy là cây gỗ mục, vừa cứng nhắc lại không thú vị, ai ở bên em ấy đúng là đều gặp xui xẻo.”


Lục Sâm vừa dứt lời, liền thấy sắc mặt Tạ Ly trầm xuống.
Hai tay anh đang để trên bàn nắm chặt lại, cười lạnh một tiếng: “Cũng đến lúc dọn dẹp tên đó rồi.”


Trước đây anh chỉ tập trung vào Diệp Ngưng, không chú ý đến Cố Dịch Thần, nhưng hiện tại Diệp Ngưng đã là người của anh rồi, anh đương nhiên muốn bảo vệ cô gắt gao, không cho phép bất cứ kẻ nào nói ra nói vào không hay về cô.


“Cậu tìm người theo dõi tên đó giúp tớ, xem buổi tối tên này hay đi đến chỗ nào.”
“Cậu muốn tìm Cố Dịch Thần lý luận à?”
“Ha.”
Tạ Ly cười lạnh một tiếng: “Đàn ông chỉ động thủ không động khẩu.”
“Vậy tớ đi chung với cậu, tớ cũng muốn hóng chuyện.”


Lục Sâm hưng phấn không kìm được.
Tuy rằng cậu cho rằng mình cũng là một tên tra nam chính hiệu, nhưng ít nhất cậu sẽ không tệ đến nỗi sau khi chia tay lại vác mồm khắp nơi nói xấu bạn gái cũ, loại chuyện thất đức này cậu làm không nổi.


Cố Dịch Thần đêm nay không đến quán bar, cậu ta về căn nhà mới thuê gần đây, ở một khu dân cư đổ nát, thuê nó cũng vì giá tiền rẻ.
Đến cổng khu, Cố Dịch Thần đang tính đi vào, phía sau vang lên một giọng nam lạnh lùng: “Nói chuyện chút đi.”


Nghe giọng nói này, sau lưng cậu chợt lạnh ngắt, sống lưng tưởng như có vô số sâu bọ đang bám lấy.
Chậm rãi xoay người lại, cậu ta nhìn thấy Tạ Ly đứng ngay phía sau, bên cạnh còn có thêm một người đàn ông nữa.


Người này Cố Dịch Thần cũng biết, cậu ta hình như là bạn tốt kiêm đối tác của Tạ Ly, tên Lục Sâm.
Đêm khuya, hai người đàn ông tìm tới cửa, tất nhiên không có chuyện gì tốt.
Cố Dịch Thần giả vờ bình tĩnh lên tiếng hỏi: “Hai vị giám đốc có chuyện gì ở đây sao?”


“Chẳng có gì đâu, chỉ là đột nhiên muốn tâm sự với mày thôi.”
Lục Sâm cười nửa miệng, lại nói: “Nơi này không tiện lắm, chúng ta ra chỗ khác đi.”
Tạ Ly không thích nói chuyện, Lục Sâm đi cùng vừa hay trở thành người phát ngôn cho anh.


Cố Dịch Thần cứ cảm thấy hai người này tìm mình nhất định không có chuyện tốt gì, vẻ mặt tràn ngập cảnh giác.
“Có chuyện gì lại không thể nói ở đây à?”
“Sao mày cứ hỏi linh tinh vô nghĩa thế nhở thằng ngáo đá kia? Nhanh cái chân lại đây cho tao.”
Lục Sâm mất kiên nhẫn.


Cố Dịch Thần nhát gan, chỉ dám ngoan ngoãn theo sau hai người, không nghĩ tới Lục Sâm lại kéo hắn tới một góc đường tối đen không bóng người.
Nơi này là một con phố cũ, chỗ này cũng không có giám sát, bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?


Trước khi não bộ kịp phản ứng, Cố Dịch Thần đã bị đá ngã xuống nền đất, một bàn chân dẫm lên ngực anh ta.
“Cấm mày nói linh tinh về Diệp Ngưng nữa, càng không được dây dưa bám lấy em ấy, nếu để tao biết được thì tao đánh chết mày đó thằng chó.”


Tạ Ly trước mặt người khác luôn ưu nhã tôn quý, hiếm khi thấy anh lộ ra dáng vẻ lạnh lùng thô bạo như lúc này.
Cố Dịch Thần nghe mấy lời cảnh cáo của anh, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ đáy lòng lan ra khắp người, cậu ta sợ tới mức vô thức gật đầu không ngừng.


Cứ nghĩ Tạ Ly buông tha mình, không nghĩ tới anh lại nắm áo kéo Cố Dịch Thần đứng lên.
Cố Dịch Thần nơm nớp lo sợ loạng choạng đứng dậy, Tạ Ly liền đấm một phát vào bụng cậu, đau đến mức làm cậu kêu lên thành tiếng, vô thức lùi lại vài bước.


Lục Sâm ở bên cạnh xem Tạ Ly đánh người, trong lòng cảm thấy thật sảng khoái, cậu quen biết anh nhiều năm vậy rồi cũng chưa từng thấy anh động tay đánh người bao giờ, lần này quả nhiên là được mở mang tầm mắt.


Tạ Ly cứ một đấm rồi lại một đấm nữa, đánh đến mức Cố Dịch Thần quỳ rạp trên đất không đứng dậy nổi mới ngừng tay.
Anh từ trên cao nhìn xuống cậu ta, như nhìn một con kiến hôi.
“Đi thôi.”
Không thèm nói lời vô nghĩa với tên đó, Tạ Ly xoay người rời đi.


Lục Sâm trước khi đi không quên đứng lên đá thêm một phát vào người Cố Dịch Thần, cảnh cáo anh ta: “Mày dám động đến người của Tạ Ly thì đừng mong sống yên ổn.”
Cố Dịch Thần chống tay xuống đất, phun ra một ngụm máu.
Giờ phút này, trong mắt cậu ta tràn ngập oán hận và không cam lòng.


……………..
Lục Sâm vừa leo lên xe Tạ Ly liền bật chế độ lảm nhảm không ngừng.
“Cậu luyện võ từ khi nào vậy? Sao lực đạo mạnh như vậy? Hôm nào chỉ dạy tớ học chút đi?”


“Hồi đi học tớ có thấy cậu đánh nhau bao giờ đâu nhỉ, nếu lúc đó mà có cái năng lực này thì nhất định làm trùm trường được luôn.”


“Vừa nãy mà cậu đứng xem như tớ thì kiểu gì cũng phản ứng giống tớ thôi. Á chít tịt! Lúc nãy cậu đẹp trai vãi chưởng luôn. Tớ mà là con gái thì tớ yêu cậu luôn rồi. Nếu Diệp Ngưng mà biết thì cảm động phát khóc mất, cậu vậy mà lại động thủ vì người yêu nha.”


“Đừng để em ấy biết.”
Tạ Ly vẫn luôn không có phản ứng gì, cho đến khi nghe thấy câu này mới quay sang cảnh cáo Lục Sâm.
Cậu khó hiểu, nhíu mày hỏi tại sao, Tạ Ly không trả lời, đưa tay khởi động xe, lao như bay về phía trước.
Thật là không hiểu nổi anh nghĩ gì mà.


Lục Sâm rất bất đắc dĩ mà lắc đầu.
“Đi một đoạn tìm ven đường nào hợp lý thì thả tớ xuống với.”
Đi một lúc, Lục Sâm lên tiếng.
“Trễ thế này rồi mà cậu không định về nhà à? Tớ vừa hay tiện đường đưa về luôn.”


“Về nhà có mình tớ chán lắm, vẫn là nên đến quán bar tìm mấy chị gái xinh đẹp chơi vui hơn.”
Nghe vậy, Tạ Ly nheo mắt: “Nếu cậu vẫn còn dây dưa không rõ với mấy người đó thì đừng có mập mờ với bạn của Diệp Ngưng nữa.”


“Cậu thấy tớ mập mờ với cô ấy khi nào? Tớ chỉ là cảm thấy cô bé đó thú vị, muốn chơi đùa chút thôi.”
Lục Sâm nói, khịt mũi khinh thường: “Tớ không giống cậu, sẽ treo cổ chết trên một cái cây đâu.”


Dứt lời, chỉ nghe “Két” một tiếng, xe của Tạ Ly đột ngột dừng lại ở ven đường.
Anh nhìn cậu ta với vẻ mặt ghét bỏ, nói: “Cậu nhanh xuống đi, đừng ngồi thêm làm ô nhiễm xe tớ.”
“….” Còn có người chơi kiểu qua cầu rút ván như vậy nữa hả?


Lục Sâm khịt mũi khinh thường lần nữa, mở cửa xe bước xuống.
Nhìn xe Tạ Ly ngay lập tức phóng đi, cậu tức giận thầm mắng anh một câu.
Bắt taxi đi đến quán bar, Lục Sâm vừa nhấc chân vào liền có mỹ nữ xông tới.
“Anh Sâm, hai ngày nay người ta không thấy anh đâu nha?”
“Ăn thịt nhiều quá ngán đó.”


Lục Sâm hết hứng thú với cô ả, cũng không muốn bị cô ta dính lên mình, liền giơ tay đẩy ra, ngăn cô ả lại gần mình.
Cậu đến bên quầy bar, yêu cầu phục vụ pha cho mình một ly rượu.
Nhìn cảnh vật xung quanh đầy màu sắc hỗn loạn, Lục Sâm đột nhiên cảm thấy thực phiền.


Không lẽ cậu thật sự ăn quá nhiều thịt đến ngán rồi sao?
Nghĩ vậy, cậu lấy điện thoại ra, gọi video cho người nào đó.
Điện thoại vừa đổ chuông, vừa kết nối được thì bị dập máy ngay.
Lục Sâm khó chịu sờ cằm, gửi sang cho cô ấy một câu: 
[Anh uống nhiều quá, em đến quán bar đón anh đi.]


Chu Mạt bên kia nhìn thấy tin nhắn của cậu, trợn tròn mắt.
Uống nhiều mà còn có thể tỉnh táo đánh chữ à, nói cho quỷ nghe chắc?
Cô phớt lờ cậu, tiếp tục với trò chơi đang dở của mình.
Lục Sâm gửi tin nhắn nửa ngày vẫn không thấy hồi âm, cảm thấy càng khó chịu.


Rau xanh có gì hay chứ, vẫn là thịt thơm hơn.
Nghĩ thế, cậu xoay người bước lên sàn nhảy, không cần cậu phải tìm, phụ nữ xung quanh cũng tự dính gần cậu.
Lục Sâm vòng tay ôm eo một người phụ nữ, giơ điện thoại lên chụp ảnh, gửi cho Chu Mạt.


Cũng không biết vì sao, chỉ là cố tình muốn kích thích cô nàng thôi.
Chỉ một phút sau khi gửi ảnh, cậu liền thấy hối hận, lập tức ấn thu hồi.
Sau đó, bàn tay đang để trên eo người đẹp cũng buông xuống.
“Anh đẹp trai, không nhảy nữa à? Sao vừa lên đã đi rồi?”


Người phụ nữ đó nhìn Lục Sâm bỏ đi, vô cùng kinh ngạc hỏi với theo nhưng cậu không thèm trả lời cô ả.
Tuy Lục Sâm đã nhanh tay thu hồi tin nhắn nhưng Chu Mạt đã kịp thấy rồi.


Mặt cậu dán sát vào người phụ nữ kia, cười đến phóng đãng, ngông cuồng như vậy, sự thân mật của hai người họ như kim châm đâm vào mắt cô.
Lực nắm con chuột máy tính vô thức tăng lên, Chu Mạt cảm thấy ghê tởm như vừa nuốt phải ruồi bọ vậy.
Đột nhiên màn hình nhấp nháy, bức ảnh bị thu hồi.


Chu Mạt cười lạnh một tiếng, thật may mình đã kịp xem rồi.
Cô nàng không chút do dự mà trực tiếp đem Lục Sâm kéo vào danh sách đen. 
Thích anh ta thật đúng là kiếp nạn đầu tiên trong cuộc đời này mà.
Chưa từng thấy tên tra nam như cậu ta, lại quang minh chính đại đem mấy thứ này mà tự hào cơ chứ.


Lục Sâm cho rằng Chu Mạt chưa thấy được, nhưng khi cậu gửi tin nhắn cho cô lại thấy tin nhắn bị từ chối, cậu biết ngay là cô đã thấy.
Ồ, còn chặn nữa?
Thế này tức là cô ấy đang giận đúng không?
Nếu không quan tâm đến cậu, sao cô ấy lại có phản ứng này?


Cậu thật muốn nhìn xem ai sẽ là người không kìm lòng được trước.
Đến lúc đó chẳng phải cô sẽ phải tự tay kéo cậu ra khỏi danh sách đen à? 
…………..


Sang năm ba, Diệp Ngưng cũng nên đi thực tập rồi, trước đó giáo sư Tần có đưa ra nhiệm vụ thứ hai, nhưng cô không hoàn thành được, danh sách thực tập được thông qua chỉ có ba người, gồm Khương Viễn Triết, Hoàng Thụy Ân và Quách Thiến. 


Lúc Diệp Ngưng nghe được tin này, không biết mình nên vui hay nên buồn nữa.
Hiện tại cô đang có loại quan hệ như này với Tạ Ly, vào công ty anh làm thì hơi xấu hổ, nếu người khác biết sẽ đàm tiếu qua lại, vì vậy không được chọn cũng hợp ý cô.


Nhưng mặt khác, cô vì sự kém cỏi của mình mà cảm thấy ảo não không thôi.
Giáo sư Tần là người công bằng công chính, khẳng định ngài ấy căn cứ vào biểu hiện của bọn họ để đánh giá, cô chắc chắn đã làm ông ấy cảm thấy không hài lòng.


Sau khi Diệp Ngưng than thở chuyện này với Tạ Ly, anh an ủi cô một hồi, nói cô không cần quá áp lực đâu.


Xã hội này đều là lấy thực lực để nói chuyện, khi năng lực cá nhân của bạn ở mức cao thì người khác có nói gì thì bạn cũng không cần để trong lòng, bởi vì một khi trình độ tốt, đủ tự tin thì sẽ chẳng dễ dàng bị ảnh hưởng bởi dư luận nữa. 


Chu Mạt và Hứa Xán Xán đương nhiên cũng giống Diệp Ngưng, học chuyên ngành tâm lý học, hai cô ấy cũng đang chuẩn bị tìm chỗ thực tập.


Trong trường học kì thật đã có sắp xếp sẵn một vài cơ hội thực tập, không cần các cô phải tự đi tìm, Chu Mạt và Hứa Xán Xán khuyên Diệp Ngưng cùng đi phỏng vấn với các cô ấy thử xem.
Quyết định thế nên sáng thứ bảy này, ba người cùng đi tới công ty tư vấn tâm lý lớn nhất Ngu Thành.


Ba người bọn họ bình thường trang điểm đều tùy ý đơn giản, nhưng hôm nay ai nấy đều sửa soạn kĩ càng.
Đặc biệt là Chu Mạt, cô ấy nói đây là lần đầu mang tất chân kiểu này, cảm giác phiền phức khó chịu muốn chết.


Mấy người tiến vào, từng người lên rút thăm quyết định thứ tự phỏng vấn, Diệp Ngưng bốc trúng số 6, Chu Mạt số 10, còn Hứa Xán Xán là số 15.


Hôm nay có rất nhiều người cũng đến phỏng vấn, bởi vì kỳ tốt nghiệp vừa qua, rồi mùa tuyển dụng mùa thu cũng vừa đến, các sinh viên đều bận rộn chạy đi kiếm việc.


Công ty này đợt này chỉ còn tuyển thêm ít người, danh sách trúng tuyển có tám người, bọn cô đương nhiên hy vọng cả ba người đều có thể cùng đậu.
Diệp Ngưng vào phỏng vấn trước, hai người kia vào sau không ngừng cổ vũ cô.


Đứng trước cửa, Diệp Ngưng hít một hơi thật sâu rồi mới đẩy cửa bước vào.
Nhìn thấy người phỏng vấn, trong lòng cô càng hồi hộp, hai chân run run nhưng trên mặt vẫn giả vờ bình tĩnh, người tuyển dụng không nhận ra được.


“Xin chào các vị giám khảo, tôi tên là Diệp Ngưng, là nghiên cứu sinh chuyên ngành tâm lý học Đại học Ngu Thành, hiện tại là sinh viên năm ba, đến phỏng vấn thực tập ạ.”
“Chuyên ngành tâm lý học ngoài xã hội bây giờ không phải là chuyên ngành phổ biến nhất, do đâu mà bạn lại chọn ngành này?”


Một vị giám khảo hỏi, khuôn mặt ông hòa ái, cũng không quá sắc bén. 


“Dạ là vì sự yêu thích, hơn nữa tính cách của tôi cũng hợp với công việc kiểu này. Trước đó tôi chưa từng tiếp xúc qua, chỉ là cảm giác chuyên ngành tâm lý học này rất thần bí, sau đó tôi lại nhận ra rằng nó không giống như người ngoài nhận xét, nên tôi mới thật sự muốn nghiên cứu thật nhiều…”


Diệp Ngưng đương nhiên đã chuẩn bị sẵn câu trả lời cho những câu hỏi kiểu này từ trước khi đến, vì vậy nên cô hoàn toàn thoải mái, vẻ mặt của những người tuyển dụng đều tỏ ra hài lòng.