Sủng Ái Cả Đời

Chương 43: Kết thúc lớp mười một

Edit: Phưn Phưn

Tâm trạng Chu Tương Tương rất tốt, đeo cặp sách, vui vẻ trở về nhà.

Không nghĩ tới, mới vừa bước vào tiểu khu, còn chưa đi được bao xa, đột nhiên nghe thấy sau lưng có người kêu cô, "Tương Tương!"

Chu Tương Tương nghe thấy giọng nói quen thuộc, sợ hãi toàn thân chấn động, sắc mặt trắng bệch.

Lâm Mai từ phía sau đi tới, Chu Tương Tương xoay người.

Cô nhìn mẹ một lát, giống như đang trông thấy Diêm Vương, đáng sợ vô cùng.

"Mẹ..." Chu Tương Tương siết chặt lòng bàn tay, giọng nói có chút run rẩy.

Sắc mặt Lâm Mai không tốt, đi đến trước mặt Chu Tương Tương, trừng mắt mắng cô, "Chu Tương Tương, con có cảm thấy là bây giờ con quá ham chơi không?! Bây giờ là lúc nào rồi? Sắp lên lớp mười hai, con suốt ngày chỉ muốn đi chơi! Trước kia mẹ nói với con thế nào, con muốn chơi, chờ con thi đậu đại học, muốn chơi thế nào thì chơi thế đó! Bây giờ là lúc đi học, chính con phải tự hiểu rõ nặng nhẹ chứ!"

Chu Tương Tương cắn môi, không dám hé răng.

Cô hiện tại chỉ lo lắng, vừa rồi mẹ có nhìn thấy Phó Tranh hay không.

Lâm Mai dạy dỗ Chu Tương Tương một lúc, tâm tình mới tốt lên, lúc này mới hỏi: "Đi với bạn coi phim gì thế? Không phải là mấy phim tình cảm gì chứ?"

Chu Tương Tương vội vàng lắc đầu, "Không... Không phải, là phim hoạt hình."

"Vậy là tốt rồi, hiện tại tuổi con còn nhỏ, ít xem mấy phim tình cảm lại, ảnh hưởng tâm trí."

Chu Tương Tương thấy mẹ không có ý tứ muốn hỏi cô nữa, lòng thấp thỏm cuối cùng cũng ổn định.

Ánh mắt rơi vào trong tay Lâm Mai mang theo đồ gì đó, thuận miệng hỏi câu, "Mẹ, mẹ đi siêu thị à?"

"Đúng vậy, mua cho con một ít sữa với đồ ăn vặt, còn mua thêm một chút món ăn, mấy ngày hôm trước có người cho ba con hai con gà mái, đợi lát nữa về nhà mẹ hầm cách thủy một con cho con, buổi tối con uống chút canh gà rồi ngủ."

"Mẹ không cần phiền thế đâu, con vừa ở bên ngoài ăn này nọ, rất no."

"Thì uống chút canh, mỗi ngày con vất vả học tập như thế, nhất định phải bổ sung dinh dưỡng."

Chu Tương Tương gật đầu, "Con biết rồi, cảm ơn mẹ."

Trong lòng Chu Tương Tương hiểu rõ, mặc dù mẹ đối với cô nghiêm khắc, nhưng mẹ rất thương cô.

Về đến nhà, Lâm Mai liền mang theo đồ ăn này nọ tiến vào phòng bếp, Chu Tương Tương lên lầu tắm rửa.

Mới vừa ngâm trong bồn tắm, điện thoại Phó Tranh gọi tới.

Chu Tương Tương vội vàng ấn xuống phím kết nối, nhỏ giọng hỏi, "Anh về tới nơi chưa?"

"Ừ, vừa tới nhà, đang chuẩn bị tắm rửa, em thì sao, đang làm gì vậy?"

"Đang... Đang nghỉ ngơi. Đúng rồi, Phó Tranh em nói với anh, vừa rồi thiếu chút nữa em bị hù chết!"

"Làm sao vậy?"

Đôi mắt Chu Tương Tương chăm chú nhìn cửa, do dự trong chốc lát, mới hạ thấp giọng nói: "Vừa rồi anh đưa em đến cửa tiểu khu, kết quả lúc em vừa đi tới chỗ ngoặt thì đụng phải mẹ em, em thật sự bị hù chết, nếu như bị mẹ em trông thấy, thì coi như xong đời!"

Đầu bên kia điện thoại, Phó Tranh cũng lập tức khẩn trương, "Vậy dì ấy có nhìn thấy không?"

"Không có không có, mẹ em chỉ vừa từ siêu thị trở về, đúng lúc đụng phải em, không có thấy anh đưa em về nhà."

Phó Tranh nghe vậy, cũng thở phào nhẹ nhõm, "Vậy là tốt rồi."

"Chỉ là em nghĩ, vì lý do an toàn, về sau anh không cần đưa em về nhà đâu, nếu không bị mẹ em phát hiện, hai chúng ta sẽ phải chia tay."

"Sao? Không phải thời gian tan học chúng ta ở chung sao? Nếu anh không đưa em về nhà, như vậy chẳng phải cơ hội gặp mặt chúng ta cũng không có?" Phó Tranh vừa nghe thấy lời này, chỉ cảm thấy ngực như bị chặn lại.

Chu Tương Tương nói: "Lúc chúng ta tan học, có thể đi chung một đoạn mà, đến đường phân lộ, anh về nhà anh, em thì về nhà em, anh không cần giống như bình thường đưa em về. Em rất sợ, nếu mẹ em phát hiện chuyện em và anh yêu đương, không chừng bà ấy sẽ chuyển trường cho em."

Phó Tranh nghe vậy, lập tức nói: "Được được được, tất cả đều nghe theo em, em nói làm thế nào thì làm thế đó, chỉ cần không chia tay, thì thế nào cũng được."

"Vậy... Cứ quyết định như vậy đi..."

"..."

"Phó Tranh? Anh vẫn đang nghe chứ?" đầu kia Phó Tranh trầm mặc, Chu Tương Tương nhỏ giọng hỏi một câu.

"Ừ, đang nghe." giọng Phó Tranh rầu rĩ, nghe ra được không hề vui vẻ.

"Phó Tranh anh đừng giận, em cũng là vì tương lai hai chúng ta, em thật sự rất sợ hãi..."

"Anh biết, anh không có giận, anh chỉ là, chỉ là nghĩ đến về sau thời gian ở cùng em ít đi, trong lòng rất đau. Em nói xem chúng ta lại không phải làm chuyện gì xấu, nhưng tại sao yêu đương lại phải lén lén lút lút như thế này?"

Giọng Phó Tranh nghe không phục lắm, ở đầu điện thoại bên này Chu Tương Tương khẽ thở dài, "Ai bảo chúng ta vẫn còn là học sinh cấp 3, học sinh cấp 3 không thể nói chuyện yêu đương."

Phó Tranh nghe giọng nói mềm mại của Chu Tương Tương, tâm tình mới hơi bình tĩnh lại, nói với Chu Tương Tương: "Vậy sau này chúng ta phải gọi điện thoại nhiều hơn."

"Ừ, còn có thể gửi tin nhắn."

Phó Tranh gật đầu, trừ lần đó ra, anh còn có thể nói cái gì đó.

"Phó Tranh, em đi nghỉ đây, hôm nay anh cũng đi ngủ sớm đi, đừng thức khuya, ngày mai dậy sớm một chút cũng được."

"Ừ, vợ, anh biết rồi."

"Vậy em cúp máy đây."

"Ừ." Giọng Phó Tranh vẫn còn có chút mất mát.

Chu Tương Tương cầm điện thoại, nhẹ nhàng nói với ống nghe: "Phó Tranh, hôn hôn anh nè."

Giọng nói vừa mềm lại vừa ngọt. Phó Tranh nhịn không được, bật cười khúc khích, "Vợ, hôn lại nè."

Chu Tương Tương che miệng cười, lưu luyến không rời cúp điện thoại.

Tắm rửa xong đi ra, Chu Tương Tương liền ngồi ở trước bàn bắt đầu học tập.

Gần đến mười giờ, Lâm Mai ở bên ngoài gõ cửa, sau đó liền đẩy cửa vào, "Tương Tương, nào, mẹ hầm canh gà cho con đây, nhân lúc còn nóng con uống đi."

Chu Tương Tương vội vàng đặt bút xuống, "Cảm ơn mẹ."

Nói xong liền đưa tay đón lấy.

"Đừng đừng, nóng lắm." Lâm Mai cầm chén cẩn thận để lên bàn, nói: "Con cứ từ từ mà uống, vừa thổi vừa uống."

"Vâng ạ, cảm ơn mẹ."

"Được rồi, con uống đi, uống xong thì để chén qua bên cạnh, sáng mai rồi rửa, mẹ về phòng trước."

"Vâng thưa mẹ."

Lâm Mai đi tới cửa, rồi nói với Chu Tương Tương một câu, "Học bài cũng đừng quá trễ, ngủ sớm một chút."

"Đã biết, mẹ."

...

Kể từ lúc ở cửa tiểu khu bắt gặp mẹ một lần, Chu Tương Tương cũng không dám để Phỏ Tranh đưa cô về nhà nữa.

Mỗi ngày tan học, hai người có thể cùng nhau đi mười phút lộ trình, sau đó ở đường phân lộ, một người hướng đông, một người hướng tây.

Bởi vì thời gian gặp mặt mỗi ngày ít nên thời gian hai người gọi điện thoại liền tăng lên.

Mỗi ngày về đến nhà, chuyện đầu tiên làm chính là tắm rửa, việc thứ hai chính là ăn cơm tối, chuyện thứ ba chính là trở về phòng khóa cửa gọi điện thoại cho Chu Tương Tương.

Nhưng bởi vì hai người đều muốn học tập, cũng không thể nào liên tục nấu cháo điện thoại, rất nhiều lúc nói xong, điện thoại liền đặt ở một bên, từng người bắt đầu học tập.

Đêm khuya yên tĩnh, nghe tiếng từ bên trong ống nghe truyền tới, tiếng ngòi bút loạt xoạt trên trang giấy, cái loại cảm giác này, cũng vô cùng hạnh phúc.

Gần mười hai giờ, bên trong ống nghe đột nhiên vang lên tiếng của Phó Tranh, "Vợ, nghe thấy anh nói chuyện không?"

"Ừ, nghe thấy, sao vậy?" Chu Tương Tương nhỏ giọng nói chuyện.

"Vợ, em biết không, đột nhiên anh cảm thấy hai chúng ta vô cùng ngu ngốc."

Chu Tương Tương ngây người, không hiểu, "Sao vậy?"

"Em nói xem hai chúng ta dù gì cũng là con người thế hệ mới, vậy mà cũng không biết gọi video?"

"..."

"Có phải rất ngu ngốc hay không?"

"Hình như là có chút."

"Hình như cái gì! Là quả thực! Căn bản không nghĩ tới vụ này! Mau lên mau lên, video video, WeChat."

Phó Tranh nói xong thì cúp điện thoại.

Một giây sau, cuộc gọi video WeChat gửi tới.

Chu Tương Tương vội vàng cắm tai nghe vào, sau đó ấn xuống nút đồng ý.

Trên màn hình điện thoại di động lập tức xuất hiện mặt của Phó Tranh.

Vẻ mặt Phó Tranh ảo não, "Trời ạ, mẹ nó trong khoảng thời gian này anh đọc sách đến ngốc luôn rồi, vậy mà lại quên mất vụ này, làm hại anh ngày nhớ đêm mong, cả người cũng không ổn."

Chu Tương Tương che miệng cười, nhỏ giọng nói: "Ai kêu anh ngốc như vậy."

"Phải phải phải, anh ngốc anh ngốc, em thông minh nhất được chưa?"

"Em vốn thông minh mà." Chu Tương Tương giương cằm, dáng vẻ rất đắc ý.

Phó Tranh bật cười, "Thật là, tiểu nha đầu này, khen em hai câu, đuôi em đã muốn vểnh lên trời rồi."

Chu Tương Tương cười khanh khách, lại sợ bị ba mẹ nghe thấy, dùng sức che miệng.

Hai người nói vài lời, Chu Tương Tương dựng thẳng di động lên bàn, nói với Phó Tranh: "Chúng ta học bài đi, không nói chuyện nữa."

"Được được được, đừng tắt video."

"Vâng, em không có tắt."

Phó Tranh gật đầu, hài lòng nở nụ cười.

Kể từ khi nghĩ đến chuyện gọi video, sau đó Phó Tranh và Chu Tương Tương cũng không gọi điện thoại, mỗi ngày buổi tối ngồi xuống trước bàn học, liền gọi video, đầu tiên là nói chuyện một lát, sau đó từng người bắt đầu học bài.

Mỗi lần Phó Tranh học đến mệt mỏi, liền ngẩng đầu nhìn Chu Tương Tương trong điện thoại một cái. Nhìn cô nghiêm túc tính toán bài tập, ngay lập tức lấy lại nhiệt tình, đụng phải đề không biết làm, còn có thể trực tiếp nhìn video hỏi.

Phương pháp học tập như này, đối với Phó Tranh mà nói, quả thực có thể dùng từ khoái trá để hình dung, một chút mệt mỏi cũng không cảm thấy, vô cùng vô cùng liều mạng.

Cũng vì khoái trá như vậy mà liều mạng học tập, lúc kiểm tra cuối kỳ cuối cùng cũng như Phó Tranh mong muốn lên được khoa chính quy, từ hơn năm trăm hạng nhảy thẳng đến hơn ba trăm hạng, trong lớp trên ba mươi hạng.

Toàn bộ ban là hơn 700 người, hai lần kiểm tra, Phó Tranh từ đếm ngược nhảy đến thành tích trung bình, lúc sau từ trung bình nhảy lên vị trí giữa, tiến bộ lớn như vậy, chính anh không nghĩ tới, bất luận ai cũng không nghĩ tới.

Ngày có thành tích, đã là kỳ nghỉ hè.

Sáng sớm Phó Tranh nhận được điện thoại của chủ nhiệm lớp.

Đầu bên kia điện thoại thầy Tôn vô cùng kích động, sau khi khen ngợi xong thì nói với Phó Tranh: "Bạn học Phó Tranh, tiếp tục cố gắng! Thầy đặc biệt xem trọng em, em đem nhiệt tình này lên lớp mười hai, thầy tin em, sang năm lúc thi tốt nghiệp trung học, trường đại học trọng điểm cũng không vấn đề."

Phó Tranh cười đến đau miệng, "Thầy Tôn, cảm ơn ạ."

"Không cần cảm ơn không cần cảm ơn, đây là chính em cố gắng nên được hồi báo. Được rồi, thầy không quấy rầy em nữa, chỉ là, hai tháng nghỉ hè cũng rất quan trọng, dù sao cũng không nên lười biếng."

"Em biết rồi, thầy Tôn."

"Ôi, được rồi, vậy cứ như thế đi."

Cúp điện thoại, tâm tình Phó Tranh vô cùng tốt.

Trước kia anh thấy Tôn mập mạp rất phiền chán, bất quá bây giờ, đột nhiên rất thích ông.

Thật là người vừa có trách nhiệm vừa lương thiện lại vừa mập mạp đáng yêu.

Phó Tranh nằm ở trên giường, vui vẻ gác chéo chân, gọi điện thoại cho vợ để cho anh hôn nhẹ.

Điện thoại rất nhanh thì chuyển được, Phó Tranh rất đắc ý, cười nói: "Vợ, em đoán xem, cuối kỳ lần này anh thi được bao nhiêu điểm."

Chu Tương Tương ôm máy tính ngồi ở trên giường, nghe thấy giọng Phó Tranh vô cùng vênh váo, nhịn không được cười, "Em đoán, ừm, đại khái... Có lẽ... 431 đi."

Phó Tranh: "Trời ạ mẹ nó! Làm thế nào mà em lại đoán chuẩn như thế! Thần a!"

Chu Tương Tương cười rộ lên, "Phó Tranh anh có bị ngốc hay không, đương nhiên là em tra ra."

"Em tra, em tra ở đâu?"

"Trên trang web trường, anh không tra sao?"

"Anh không có tra, Tôn mập mạp lớp bọn anh đặc biệt gọi điện thoại đến báo tin vui." Thái độ hài lòng của Phó Tranh, rất nhanh truyền qua điện thoại.

Chu Tương Tương cười không ngừng, "Vậy thì thật sự chúc mừng anh, bạn học Phó Tranh."

"Chao ôi, cảm ơn, tiểu đáng yêu Chu Tương Tương."

"Chẳng qua là, cách mạng còn chưa thành công, bạn học Phó Tranh còn phải thêm cố gắng, bắt đầu từ ngày mai, đi thư viện học với em."

"Tuân lệnh! Vợ đại nhân!"