Sủng Ái Cả Đời

Chương 41: Đối với em thật tốt

Edit: Phưn Phưn

Beta: Đại Bàng

Lục Quýnh nhìn cơm hộp tình yêu của Phó Tranh, có chút xúc động, "Ca, em cảm thấy chị dâu là một cô gái rất tốt."

Phó Tranh vô cùng kiêu ngạo, "Đương nhiên, Tương Tương nhà chúng tôi là tốt nhất thiện hạ, ai cũng không sánh bằng."

Lục Quýnh thở dài, "Chao ôi, anh nói cô gái tốt như thế, tại sao lại thích anh nhỉ."

Phó Tranh híp mắt một cái, "Cái tên đầu chó này, cậu có ý gì hả?"

Lục Quýnh nói: "Ca, em nói thật, anh đừng nóng giận. Em cảm thấy, Chu Tương Tương tựa như tiên nữ trên trời, chúng ta là bùn dưới mặt đất, không xứng với nhau."

"Cậu cút ra chỗ khác! Cậu là bùn, lão tử mới không phải."

"Vậy anh là cái gì?"

Phó Tranh suy nghĩ một chút, vuốt cằm, "Ừm, có thể là vật để tiên nữ cưỡi."

Lục Quýnh trợn to hai mắt, "Trời ạ, ta đi, súc sinh."

Phó Tranh tức giận đạp một cước lên ghế của Lục Quýnh, "Đi đi đi, lão tử trông thấy cậu là phiền!"

Phó Tranh một cước đạp lật ghế Lục Quýnh, cái mông Lục Quýnh té xuống đất, hoàn toàn không tức giận, còn cười hì hì, "Chao ôi, Tranh ca, anh nói một chút, anh là vật cưỡi gì vậy."

"Ngựa trắng."

Lục Quýnh nghe vậy, ngẩn ra hai giây, đột nhiên cười ha ha, "Trời ơi ngựa trắng? Ca! Anh thật sự coi mình là bạch mã hoàng tử?! Anh có từng nghe qua câu nói này chưa, cưỡi ngựa trắng có thể là hoàng tử, cũng có thể là Đường Tăng a!!! Ha ha ha ha!!"

"..."

Lục Quýnh đang cười lớn, đột nhiên Phó Tranh nháy mắt với cậu.

Lục Quýnh trừng mắt, "Ca, anh sao vậy? Mắt rút gân?"

"Tôi thấy em là đầu óc rút gân!" Sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng nói nghiêm túc.

Toàn thân Lục Quýnh chấn động, ngẩn ra hồi lâu mới rốt cục xoay người, nhìn lão Tôn đứng ngay trước mặt, gượng cười, "Hì hì, thầy Tôn... Thầy tới sao không lên tiếng... Hì hì..."

Thầy Tôn trừng mắt nhìn cậu, "Lục Quýnh à Lục Quýnh, em bảo tôi nên nói với em cái gì đây? Tôi vừa mới bước vào phòng học, toàn bộ phòng học đều là tiếng em gào khóc thảm thiết..."

"Ôi chao, thầy Tôn, đấy không phải là gào khóc thảm thiết, em là đang cười, chỉ là... chỉ là cười có chút khoa trương..."

"Em còn dám mạnh miệng! Em xem một chút này là lúc nào? Sắp lên lớp mười hai, em có thể có chút khẩn trương được hay không? Em xem Phó Tranh người ta, đều là người giống nhau, Phó Tranh người ta còn biết rõ hăng hái cố gắng, các em ngày ngày ở cùng nhau, tại sao em lại không biết đi theo học hỏi một chút?"

Lục Quýnh cúi thấp đầu, không lên tiếng.

Thầy Tôn than thở, "Tôi cũng không phải là muốn mắng em, ở đây là lớp học, mọi người, bất luận là học giỏi, hay học không giỏi, tôi đều hy vọng các em có thể siêng năng học tập, ở cái tuổi này nên nỗ lực học tập, tương lai còn dài, ra ngoài xã hội, mới phát hiện mình học không đủ, đến lúc đó, hối hận cũng đã muộn."

Ông nhìn Lục Quýnh, lại tiếp tục nói: "Tôi cũng không phải cố ý mắng em, tôi là hy vọng học sinh ban 7 chúng ta, mỗi người lúc thi tốt nghiệp trung học cũng có thể thi được một trường đại học mà mình hài lòng. Đừng nghĩ bản thân không liên quan, nhìn Phó Tranh một chút, cả năm đều là đếm ngược, chỉ cần nghiêm túc học tập, thì sẽ có tiến bộ, đã rõ chưa?"

Lục Quýnh gật đầu, nhỏ giọng đáp, "Đã rõ."

"Được rồi, ngồi xuống đi."

Thầy Tôn nói xong, thì bước đến bục giảng, "Tốt lắm, tất cả mọi người ngồi xuống, thành thích của kỳ thi lần này, tôi có mấy lời muốn nói với mọi người một chút."

Tất cả học sinh đều ngồi ngay ngắn, ngay cả Lục Quýnh bình thường hay ồn ào cũng ngồi ngay ngắn.

"Kỳ thi tháng lần này, là kỳ thi tháng cuối cùng của năm lớp mười một chúng ta, kế tiếp, chính là nghênh đón kiểm tra cuối kỳ, sau đó, là kiếp sống học tập, giai đoạn khẩn trương nhất của lớp mười hai. Trong lúc mấu chốt này, mọi người cũng nên chậm rãi hồi tâm, toàn lực ứng phó nghênh đón lớp mười hai.

Một năm lớp mười hai, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, mặc kệ thành tích mọi người bây giờ như thế nào, chỉ cần bắt đầu từ giờ khắc này, quyết định cố gắng, như vậy một năm lớp mười hai, hoàn toàn có khả năng phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, nói khoa trương một chút, thi đại học thậm chí có thể thay đổi vận mệnh cả đời người, cho nên hy vọng mọi người có thể nghiêm túc đối mặt.

Lần này có kết quả kỳ thi tháng, có bạn học thi rất tốt, cũng có bạn học thi không được tốt lắm, nhưng không cần gấp gáp, nếu đã thi xong, cũng không cần phải để ở trong lòng. Bạn học nào thi tốt, không nên kiêu ngạo, bạn học nào thi không được tốt, cũng không nên nản chí, tóm lại, tiếp tục ngẩng đầu ưỡn ngực, cố gắng đi về phía trước, một ngày nào đó, chất lượng sẽ thay đổi.

Mỗi một vị bạn học đang ngồi ở đây, tôi đối với các em đều tràn ngập lòng tin, cũng hy vọng mọi người cũng có lòng tin với chính mình, chưa đến cuối cùng, tuyệt đối không thể trước buông tha cho chính mình, đã rõ chưa?"

"Đã rõ."

"Lớn tiếng hơn!"

"Đã rõ!"

"Tốt, mọi người cố gắng, lấy ra khí thế, tôi tin tưởng mỗi người các em đang ngồi đây, đều vô cùng ưu tú. Mặt khác, hôm nay tôi muốn đặc biệt khen ngợi bạn học Phó Tranh một chút."

Thầy Tôn nói, từ trên bục giảng đi xuống, đi đến hàng cuối cùng của phòng học.

Tất cả mọi người xoay đầu lại, nhìn về phía Phó Tranh.

Thầy Tôn chỉ Phó Tranh, nói với mọi người: "Trong khoảng thời gian này bạn học Phó Tranh luôn cố gắng, tin tưởng mọi người đều biết rõ, lần này cậu ấy thi được thành tích rất tốt, mặc dù còn thiếu một chút mới lên được khoa chính quy, nhưng từ trình độ thi không được tổng điểm 100, thi đến 397 điểm, đây không thể nghi ngờ là tiến bộ vô cùng lớn. bạn học Phó Tranh từ một học sinh không thích học tập, hoàn toàn tỉnh ngộ thay đổi chăm chỉ cố gắng, tinh thần như vậy đáng giá để mỗi vị bạn học đều học tập theo. Hy vọng mọi người noi gương bạn học Phó Tranh, học tập tinh thần của cậu ấy, cố gắng tiến lên, cũng xin mọi người cùng vỗ tay cho bạn học Phó Tranh, chúc mừng cậu ấy có được tiến bộ lớn như vậy!"

Tiếng nói thấy Tôn vừa dứt, phòng học lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

Phó Tranh cười gượng. Có chút co quắp, lần đầu tiên được khen ngợi, lỗ tai không khỏi hơi đỏ lên.

Chao ôi, rất thẹn thùng a.

Nhưng không thể không nói, lời khen ngợi này của thầy Tôn, đối với Phó Tranh mà nói, thật sự là khích lệ rất lớn.

Buổi tối tan học, Phó Tranh đi tới chỗ cũ chờ Chu Tương Tương.

Còn chưa đi tới, đã thấy Chu Tương Tương đứng ở chỗ cũ chờ anh.

Phó Tranh vội vàng chạy qua, "Hôm nay tại sao đến sớm vậy?"

Phó Tranh vừa nói, theo bản năng giúp Chu Tương Tương lấy balo xuống, đeo lên vai mình.

Chu Tương Tương cười nói: "Không phải em đến sớm, là anh đến muộn."

"Vậy à? Chao ôi, tại vì phải ở lại làm hoa văn trang trí nên có chút lâu." Phó Tranh vừa nói vừa duỗi tay nắm lấy tay Chu Tương Tương, "Vợ, nói cho em chuyện này, hôm nay chủ nhiệm lớp anh kêu bạn học cả lớp tuyên dương anh, còn kêu mọi người vô tay cho anh nữa. Chao ôi, lần đầu tiên trong cuộc đời được thầy giáo khen ngợi, lúc đó rất khẩn trương."

Chu Tương Tương cong mắt, nghiêng đầu qua nhìn anh, "Chỉ có khẩn trương thôi sao? Ngoại trừ khẩn trương thì còn gì không?"

"Ngoại trừ khẩn trương? Ừ, còn rất vui vẻ rất hưng phấn, hơn nữa cảm thấy động lực học tập càng lớn."

Mặt mày Chu Tương Tương tươi cười, kéo tay Phó Tranh, lùi lại, nhìn Phó Tranh nói: "Vui vẻ hưng phấn là được rồi, con người đều luôn muốn có cảm giác tán thành và thành tựu, trận chiến mở màn giành thắng lợi, về sau tiến bộ sẽ càng lúc càng lớn."

Hai người dọc theo đèn đường mờ vàng đi về phía trước.

Phó Tranh gật đầu, "Anh cũng hiểu được. Hơn nữa hôm nay thầy giáo còn nói, chỉ cần chịu cố gắng, năm lớp mười hai này rất có thể phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.",

"Đúng vậy nha."

Phó Tranh mím môi, đột nhiên có chút khẩn trương nhìn Chu Tương Tương, "Vợ, em nói, anh cố gắng một năm, có thể thi đậu một trường với em không?"

Chu Tương Tương lập tức gật đầu, "Có thể, đương nhiên có thể! Phó Tranh anh thông minh như vậy, lại cố gắng như thế, nhất định có thể thi đậu một trường với em, không chừng về sau còn có thể vượt qua em."

Phó Tranh cười ha ha, "Thôi đi, anh không muốn vượt qua em, anh chỉ muốn đậu chung một trường đại học với em, về sau lên đại học chúng ta có thể ngày ngày ở chung một chỗ."

Chu Tương Tương cong môi cười, "Có thể, nhất định có thể."

Chu Tương Tương vừa nói, vừa nắm tay thành quả đấm nhỏ, cười tủm tỉm động viên Phó Tranh, "Cố gắng lên, Phó Tranh ca ca, em vĩnh viễn là hậu thuẫn kiên cường nhất của anh."

Chu Tương Tương cười rộ lên, đôi mắt cong như trăng lưỡi liềm, vô cùng đáng yêu.

Phó Tranh cười xoa đầu cô, "Tiểu đáng yêu, lời này anh chỉ nói cho em, cũng chỉ có em sẽ tin tưởng anh, anh mà nói với người ta, anh muốn thi Thanh Hoa, có lẽ bị người ta cười chết."

"Không cần quan tâm người khác nghĩ như thế nào, về sau thi đậu, tất cả mọi người sẽ nhìn anh với cặp mắt khác xưa."

Phó Tranh tiến lên hai bước, nắm lấy vai Chu Tương Tương, than thở nói: "Vợ à, tại sao em lại tốt như thế. Em nói trên đời này tại sao lại có thế có cô gái tốt như em, kiếp trước không biết anh đã làm bao nhiêu việc tốt, cuộc đời này mới có thể có được em. Tương Tương, thật sự, anh cảm thấy em tốt như vậy, bất luận anh làm thế nào, cũng không đủ báo đáp."

Tương Tương ngẩng đầu nhìn anh cười, "Em không cần anh báo đáp, anh chỉ cần đối xử tốt với em là được, về sau nếu anh đối với em không tốt, hoặc là không cần em nữa, em sẽ hận anh, Phó Tranh."

Phó Tranh nghe vậy, lập tức nhấc tay biểu thị trung thành, "Phó Tranh anh thề với trời, cuộc đời này nếu anh dám phụ lòng Chu Tương Tương, sẽ bị trời đánh, ra cửa..."

Chu Tương Tương vội vàng che miệng anh, mất hứng trừng anh, "Anh nói bậy bạ gì đó, ai muốn anh thề độc như này!"

Phó Tranh cười nói: "Không nói, không nói."

Chu Tương Tương mím môi, lúc này mới buông anh ra.

Phó Tranh cười đùa tiến đến trước mặt Chu Tương Tương, "Vợ, hôn một cái."

Hai người đã đi vào một con hẻm nhỏ, xung quanh không có người nào.

Phó Tranh vừa dứt lời, trực tiếp ấn Chu Tương Tương lên tường, cúi đầu nặng nề hôn xuống.

Đã lâu rồi chưa được hôn vợ, Phó Tranh lỗ mãng như vừa được khai trai, hôn vô cùng điên cuồng.

Môi sít sao đè nặng môi Chu Tương Tương, trằn trọc mút không ngừng, ngậm một cái cắn một cái.

Tay trái giữ đầu Chu Tương Tương, tay phải ôm lấy eo cô, ấn cô thật chặt về phía mình.

Thân thể dính sát vào nhau, Phó Tranh hô hấp ngày càng nặng nề, khí nóng nghẹn lại đã lâu không chịu nổi, tay trái để ở đầu Chu Tương Tương vô ý thức đi xuống, từ dưới vạt áo sơ mi của Chu Tương Tương chui vào.

Đầu ngón tay nóng hổi chạm vào làn da ở bụng của Chu Tương Tương, cô bỗng nhiên lấy lại tinh thần, phản xạ có điều kiện đẩy Phó Tranh ra.

Phó Tranh sững sờ, "Vợ..."

"Không... Không nên như vậy..." Thân thể Chu Tương Tương có chút run, khẽ cắn nhẹ môi.

"Tương Tương, xin lỗi, anh không cố ý..." Cổ họng Phó Tranh vô cùng khàn đặc, hôn nồng nhiệt như vậy, suýt nữa thì không khống chế được.

Phó Tranh bước lên một bước, nhẹ nhàng ôm lấy Chu Tương Tương, "Thật xin lỗi, Tương Tương, đừng sợ, anh không chạm vào em."

Chu Tương Tương gật đầu, đôi mắt nhẹ nhàng nhắm lại.

Cô tin tưởng anh.

Phó Tranh đưa Chu Tương Tương đến dưới một cây đại thụ bên ngoài cư xá.

Chu Tương Tương vô ý thức muốn rút tay mình khỏi tay Phó Tranh, nhưng anh vẫn nắm cực kỳ chặt, không chịu buông.

Chu Tương Tương: "Phó Tranh, em về nhà, anh cũng mau trở về đi thôi."

"Chao ôi, không bỏ được."

Chu Tương Tương cũng không bỏ được, có thể do bây giờ bọn họ không thể quang minh chính đại ở bên nhau.

Cô hơi dùng sức, rút tay ra, "Phó Tranh, anh nghe lời, nhanh về nhà, chờ ngày kia nghỉ, em dẫn anh đi đến chỗ tốt."

Phó Tranh chau mày, "Chỗ tốt? Là chỗ nào?"

Vẻ mặt Chu Tương Tương thần bí cười, "Đến lúc đó anh sẽ biết."

Phó Tranh thấy cô cố làm ra vẻ thần bí, nhịn không được cười, "Được rồi, Chu Tương Tương, lại thừa nước đục thả câu với anh."

Chu Tương Tương cười, đẩy anh về phía lề đường, "Đi nhanh đi, gọi xe, nhanh chóng về nhà."

"Đã biết, đã biết..." Phó Tranh than thở, "Chao ôi, lão tử thật muốn kết hôn quá đi."