Sư Tôn Tổng Tưởng Tái Bổ Cứu Hạ

Chương 15: Sư tôn không vui

Một khắc rơi xuống vách đá kia, Quân Mặc cả người đều mông muội.

Trên vách đá khắp nơi đều là đá tảng bén nhọn, bụi cây nhô ra, thậm chí là thân cây to vắt ngang, nện trên người rất đau, thời điểm thân thể đụng tới càng làm người đau đến lục phủ ngũ tạng đều thắt lại.

Nhưng Quân Mặc hiện giờ lại không có tâm tư chú ý những thứ này, thậm chí xương cốt gãy mấy cái cũng không cảm thấy, hắn có một số việc không nghĩ ra, càng không rõ.

Thời điểm ở vách đá, hắn vốn có thể không cần ngã xuống, nhưng hắn muốn giả chết, không thể không làm như vậy, về phần kế tiếp ném cho Lâm Tiêu cục diện rối rắm, hắn cảm thấy đều là Lâm Tiêu xứng đáng.

Nhưng khi người này bên môi mang theo vết máu, vọt tới trước mặt của hắn, thậm chí không chút do dự giúp hắn chắn phi đao có độc, hắn bỗng nhiên cảm thấy cả người đều không ổn.

Hắn không ngu, tự nhiên nhìn ra được, một thân trang phục của Lâm Tiêu là mặc ở đại hội thu đồ đệ ngày đó, trước ngực dính máu tươi, vết máu bên môi chưa khô.

Hết thảy đều có thể nói rõ —— Lâm Tiêu bế quan suốt một tháng, còn vừa mới bế quan ra, phun máu, không chút để ý, liền hướng tới bên này. Lâm Tiêu lo lắng cho mình, không muốn để mình chết.

Thời điểm hắn giẫm lên khoảng không rơi xuống, Lâm Tiêu căn bản không cần thiết đi theo, nhưng Lâm Tiêu không chút do dự liền nhảy xuống theo hắn, còn vọt tới đem hắn bảo hộ trong ngực.

Đau?

Rất đau đi?

Nhưng tại sao Lâm Tiêu liên tục kêu rên, lại vẫn gắt gao che chở hắn?

Chẳng lẽ là hắn sai? Nếu người này thật sự cùng hắn trọng sinh, thật có thể vì công pháp làm đến nước này? Nếu Lâm Tiêu muốn công pháp của hắn, cũng không liên quan an nguy của hắn, vậy Lâm Tiêu căn bản không cần làm vậy.

Nhưng nếu Lâm Tiêu không phải vì toan tính mình, rốt cuộc hắn là ai? Thiên hạ này, lại vẫn có người có thể vì mình làm đến nước này sao?

Hắn không phải là phụ thân, nếu phải, lần đầu tiên nhìn thấy, Quân Mặc sẽ nhận ra.

Như vậy, hắn là ai, hắn rốt cuộc là ai?

Vấn đề này không có đáp án, hiển nhiên Quân Mặc cũng sẽ không nhanh như vậy tìm ra đáp án.

Hai người hung hăng ngã ở đáy cốc, cú ngã này, cơ hồ cắt đứt tất cả xương cốt.

Cảnh sắc chung quanh hoang vu nguy hiểm, giống đời trước, chẳng qua lúc này ngã đến bán thân bất toại không phải Quân Mặc, mà là Lâm Tiêu.


Nhìn người bị mình đặt dưới thân, Quân Mặc nhịn không được run rẩy, tay chân có chút lạnh.

Người này, từ đầu đến cuối đều che chở hắn, mặc dù trên đường hắn cố ý né tránh chệch hướng, thực tế lại hướng tảng đá phía trên va chạm, người này cũng cứng rắn thay hắn va trúng.

Đường đường tu sĩ kim đan, thế nhưng bị té thành bộ dáng này, trong này có bảy phần là công lao của hắn.

Chẳng qua giờ phút này, người này nằm trên mặt đất im hơi lặng tiếng, thậm chí ngay cả hô hấp cũng suy yếu giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ không còn, Quân Mặc nhịn không được run lên, lại sinh ra một loại sợ hãi, giống như là hắn làm việc không nên làm, lại như có thứ hắn vốn có thể bắt lấy lại bị hắn tự tay ném đi, vả lại còn hung hăng giày xéo.

Quân Mặc đưa tay bắt cánh tay Lâm Tiêu, muốn nâng hắn dậy, nhưng tay vừa mới đụng phải ống tay áo, chỉ thấy người này phút chốc mở mắt.

Đôi mắt kia, đúng là lãnh đến dọa người, làm cho người ta lập tức đóng băng, tâm cuồng nhiệt chăng nữa cũng có thể bị cái nhìn này đông lạnh.

“Sư, sư tôn.” Quân Mặc có chút chột dạ, không dám nhìn tới ánh mắt kia, nhưng hắn lảng tránh cúi đầu, lại nhìn đến trường bào tuyết sắc của người nọ, dưới tốc độ mắt thường có thể thấy được bị huyết sắc dính đầy.

Tay hắn lại nhịn không được run rẩy một chút, nhìn thân mình đơn bạc kia, nhìn dáng vẻ người này vẫn ngồi trên đất không nhúc nhích, trong lòng có chút khó chịu.

“Sư tôn, ta…” Toàn bộ lời nói của hắn đều nói không nên lời, bởi vì tình trạng người trước mắt không đúng lắm, giống như đột nhiên tâm liền như tro tàn.

Ánh mắt lãnh như vậy, đáng sợ như vậy, rõ ràng hẳn nên cảm thấy sợ hãi, nhưng chẳng biết tại sao, hốc mắt có chút ê ẩm, một cảm giác nóng rực xông lên hốc mắt, làm hắn theo bản năng bắt lấy cổ tay Lâm Tiêu.

“Sư tôn, thực xin lỗi.” Hắn nói.

Nhưng Lâm Tiêu cũng không để ý gì tới hắn, mặt không đổi sắc, bộ dáng không có bất luận cảm xúc gì, thậm chí làm người khác hoài nghi người nọ không phải là còn sống.

“…” Cổ họng Lâm Tiêu một trận mấp máy, phát ra một âm thanh tối nghĩa đến cực điểm, nhưng âm thanh này thật sự mơ hồ, mơ hồ đến nỗi Quân Mặc nghe không rõ.

“Sư tôn.” Trong lòng Quân Mặc dâng lên một nỗi bất an, từ lúc Lâm Tiêu bắt đầu không chút do dự nhảy xuống theo hắn, lại chỉ lo che chở hắn, hắn liền minh bạch, Lâm Tiêu đúng là che chở hắn, bất kể là trọng sinh hay đoạt xá, người này cũng không có ý tổn hại hắn, thậm chí đối với hắn vô cùng tốt, tốt đến nỗi hắn cảm giác được sợ hãi.

“…Cút.” Lâm Tiêu nhắm chặt mắt, rốt cuộc chậm rãi hộc ra một chữ như vậy.

Quân Mặc hơi cứng đờ, miễn cưỡng lộ ra một tia tươi cười: “Sư tôn, không, không nên như vậy. Ta…”

“Cút.” Nhưng Lâm Tiêu cũng không muốn nghe hắn nói, thậm chí không muốn nhìn thấy Quân Mặc.

Cả người Lâm Tiêu gần như suy sụp, tinh thần từ đầu đến cuối đều bị xé rách, đầu hắn đau đến sắp nổ tung, đau tận xương cốt như vậy, hắn lại căn bản không thèm để ý, hắn thậm chí hy vọng càng đau hơn, chỉ cần để cho hắn có thể cảm giác được nửa người dưới của mình, đau chết cũng được.


Nhưng mà, chung quy lại chỉ là nửa người trên thôi.

Cảm giác chết lặng quen thuộc theo hắn suốt mười năm kia, cảm giác trống rỗng tra tấn hắn mười năm, làm cả người hắn đều sôi trào.

Thứ cả đời kỳ vọng cũng không lấy được, lấy được lại mất đi, thật sự là chuyện tàn nhẫn nhất trên thế gian.

Mà người khởi xướng hết thảy cứ như vậy đứng trước mặt hắn.

Đúng vậy, người kia đứng, hắn nằm.

“Sư tôn, ta… ta không phải cố ý.” Quân Mặc thấp giọng nói, vươn tay đem Lâm Tiêu nhẹ nhàng ôm vào ngực, cúi đầu nhìn máu trong lòng bàn tay mình, sắc môi trắng bệch.

Lâm Tiêu đột nhiên cười, người cho tới bây giờ đều không tươi cười, thời điểm lộ ra nụ cười không phải là lịch sự tao nhã, cũng không phải ôn hòa điềm đạm, mà là lạnh nhạt, thị huyết và hắc ám khôn cùng.

“Ta… ngu ngốc sao?” Hắn khàn giọng cười, nhìn ngạc nhiên chợt lóe rồi biến mất trong mắt Quân Mặc, chậm rãi nhắm hai mắt lại: “Ngươi cố ý té xuống…”

Thanh âm của hắn dừng một chút, chứng tắt tiếng chết tiệt lại vào lúc này phát tác.

Nhưng không để cho hắn nói? Hắn có lẽ thật sự sẽ nghẹn chết đi.

Hắn cắn chặt răng, thậm chí hung hăng cắn đầu lưỡi, thời điểm mở mắt, trong ánh mắt mang theo trào phúng và lạnh nhạt giống như Quân Mặc trước khi té xuống: “Là ta ngu ngốc, xứng đáng bị ngươi lừa, xứng đáng… biến thành tàn phế.”

Một câu nói kia, giống như dùng hết khí lực của hắn, làm hắn không còn chút năng lực nói chuyện nào nữa. Hắn chẳng qua là lạnh lùng nghiêm mặt, lạnh lùng rũ mắt, lạnh lùng mím môi.

Ngu ngốc, rất ngu ngốc.

Ngu ngốc đến thế nào mới có thể không để ý hai chân mình quý trọng đến cực điểm?

Ngu ngốc đến thế nào mới có thể rõ ràng hoài nghi hắn cố ý té xuống, vẫn vì che chở hắn mà nhảy xuống?

Thật sự là…

Tức cười.

“Sư tôn, sói đến! Chúng ta đi trước!” Quân Mặc hét to một tiếng, giống như bị bầy sói chung quanh dọa sợ.

Hắn thật cẩn thận đem Lâm Tiêu ôm vào lòng, nghe âm thanh xương cốt va chạm, sắc mặt trắng xanh một mảnh.

Hắn đông cứng mà nói sang chuyện khác cũng không được Lâm Tiêu đáp lại, nhưng Quân Mặc ngoại trừ cẩn thận, còn là thật cẩn thận.

Nghe câu hỏi vừa rồi của Lâm Tiêu, cả người hắn đều ngây dại.

Loại cảm giác đó, giống như là chợt bị hạnh phúc đập đến hôn mê.

Sư tôn biết rất rõ hắn cố ý, vẫn nhảy xuống theo, chính là vì… bảo vệ hắn!

Nguyên lai thế gian này lại còn có người nguyện ý mà đối tốt với hắn không giới hạn!