Chim của Lạc Duẫn Trần, đặt ở giới Tu Chân, dù
không tính là đức cao vọng trọng ít nhất cũng có uy tín danh dự, chỉ cần hắn mở miệng, người chịu giúp hắn nuôi chim có thể xếp thành biển
người.
Đừng nói ba tên đồ đệ tôn thờ hắn.
Cho nên khi nghe được hắn muốn dưỡng, hai người mới vừa trở về không nghỉ
một lát liền kéo Quý Quy Hàn chạy tới, trong đó hưng phấn nhất không gì
hơn Lâm Quy Nhạc. Rốt cuộc nguyên nhân hắn bái Lạc Duẫn Trần làm thầy,
là xuất phát từ sự sùng bái, thắng cả thiên phú, nhưng…… đây là khát
vọng vô bờ trong cuộc sống của hắn.
Lâm Quy Nhạc người
này, nói hắn tu luyện gà mờ đi, nghĩ lại cũng không đúng, rốt cuộc bởi
vì Lạc Duẫn Trần khích lệ hắn, bất luận hắn làm việc gì đều cố gắng hoàn mỹ.
Nhưng cũng sẽ không làm chuyện thừa.
Nếu có thời gian nhàn rỗi, nói chuyện cùng đệ tử khác, chiêu miêu đậu cẩu gì đó không đứng đắn hắn cũng không làm.
Mà hiện tại, có một chuyện không đứng đắn nằm dài ở trước mặt hắn, lại hắn nghĩ tốt vấn đề phải như thế nào làm nũng lăn lộn cùng sư huynh để bọn
họ đem cơ hội nhường cho chính mình.
Bạch Phượng Hoàn
cũng biết đây là tình huống tìm bảo mẫu cho mình, vui vẻ mà ngồi xổm
trên vai Lạc Duẫn Trần nhìn bốn người đang ngồi trước mắt.
Kỳ thật nhìn sơ, Lạc Duẫn Trần cũng cảm thấy Lâm Quy Nhạc hẳn là người
thích hợp nhất được chọn, rốt cuộc người này vừa nhìn chính là người chủ sẽ yêu quý động vật, người có chuyện gì cũng không nói như Quy Dạ cứng nhắc trầm mặc, ai biết sau lưng hắn có trộm nuôi nấng động vật lưu lạc
hay không!
Mà Vũ Quy Thanh nhìn đứng đứng đắn đắn cũng ra dáng chủ nhân, nhưng Lạc Duẫn Trần trong lòng hiểu rõ, người này làm
những việc đẹp đẽ tinh tế lại không xong, là nhân trung long phượng bởi
vì nhiều lần luyện ra đạo cụ quỷ dị mà bị Linh Khí phong kéo vào sổ đen.
Quý Quy Hàn tại đây phương diện này thật ra cùng Vũ Quy Thanh tương phản,
hắn am hiểu đồ vật tinh tế, Linh Khí phong phong chủ cũng thực thích
hắn, nhưng Lạc Duẫn Trần cũng không biết Bạch Phượng Hoàn có thể lớn lên hay không, nếu là có thể nói thì Quý Quy Hàn đại khái là loại người sẽ
ảnh hưởng đến thể xác và sự trưởng thành về tinh thần của trẻ nhỏ.
Tuy rằng Bạch Phượng Hoàn đến nay cũng không có công dụng gì, nhưng Lạc
Duẫn Trần cảm thấy chính mình bốn bỏ năm lên còn xem như có điểm lương
tâm, cho nên là sẽ không đem Bạch Phượng Hoàn giao vào trong tay Quý Quy Hàn.
Bằng không Bạch Phượng Hoàn khẳng định sẽ đợi lúc hắn ngủ mổ hắn.
Xem bốn người cùng đứng trước mặt mình như chờ xin kẹo, Lạc Duẫn Trần liền
nhịn không được muốn cười, nhưng là hắn không thể, bởi vì hắn còn muốn
duy trì hình tượng.
Kỳ thật việc này nói đến cùng là
chuyện của Bạch Phượng Hoàn, bảo mẫu của nó chính nó chọn là được, Lạc
Duẫn Trần cũng mừng vì được thanh nhàn,đến bên cạnh bàn bưng linh quả
ngồi yên.
Bạch Phượng Hoàn cũng thấy bản thân rất quan
trọng, bước chân ngắn nhỏ ở trước mặt bốn người từng bước một qua lại đi tới, dường như đang duyệt binh, cuối cùng ngừng ở trước mặt Quý Quy Hàn, vươn chân nhỏ đá hắn một chút.
“Ngươi xem lại đào thải một cái.” Lạc Duẫn Trần vẫy tay phía Quý Quy Hàn, “Ngươi chỉ là chân chạy thôi, lại đây.”
Nhìn động tác như gọi cho con của hắn, Quý Quy Hàn cũng không giận, bước ra
hai bước đi đến bên cạnh Lạc Duẫn Trần ngồi xuống, ánh mắt nhịn không
được nhìn chằm chằm y nhếch khóe miệng lên.
Tuy rằng Lạc
Duẫn Trần cao lãnh có tiếng, nhưng cũng không phải y sẽ không cười, thời điểm đồ đệ làm chuyện gì thực tốt hắn ngẫu nhiên cũng sẽ lộ ratươi cười khen thưởng, bọn họ thấy cũng đều thực vui vẻ.
Trừ bỏ Quý Quy Hàn.
Nghiêm khắc tới nói Lạc Duẫn Trần không cười với Quý Quy Hàn lần nào, mới đầu
hắn cho rằng chỉ là chính mình cái gì đều làm không tốt, sau đó mới phát hiện Lạc Duẫn Trần đối với hắn so với đối sư huynh đệ nghiêm khắc quá
nhiều, vô luận hắn làm tốt như thế nào, đổi lấy vĩnh viễn đều chỉ có
trách cứ.
Ngươi không thể làm như vậy.
Ngươi làm được không tốt.
Ngươi làm được còn chưa đủ.
Quý Quy Hàn đối với tươi cười của Lạc Duẫn Trần cũng từ khát vọng, hâm mộ,
dần dần biến thành cảm xúc đối lập, hắn là không nghĩ tới đời này chính
mình lại có cơ hội nhìn thấy Lạc Duẫn Trần nhìn hắn nở nụ cười.
mấy ngày nay đại khái đem tưởng tượng của hắn về việc Lạc Duẫn Trần cười từng ấy ấy năm thỏa mãn.
“Nhạ, cho ngươi.” Lạc Duẫn Trần đem linh quả trong tay đưa cho Quý Quy Hàn,đồ chơi này hiện đại không có, với hắn mà nói nó kết hợp của bốn loại quả
—— một chuỗi giống như chùm nho, màu sắc lại là màu cam tươi đẹp, cắn
vào thịt là màu trắng, giòn giòn không có hạt, rất ngọt.
“Cho ta?” Quý Quy Hàn có điểm kinh ngạc.
“Đúng vậy, không thì sao?” Lạc Duẫn Trần có điểm không rõ ý hắn, nhìn một
chút lại tự đưa qua tưởng Quy Hàn ghét bỏ chùm này bị ăn qua không còn
hoàn chỉnh, liền đổi chùm khác, “Cho.”
Quý Quy Hàn lúc này mới tiếp nhận tới, ngắt một quả ném vào trong miệng.
Hắn vẫn luôn thử đem Lạc Duẫn Trần trở thành một người khác, cũng cơ hồ
sắp thành công, nhưng gương mặt kia đối nhìn hắn thái độ lại tốt với hắn một chút khiến hắn thực sự không quen, luôn có loại ảo giác chính mình
đang nằm mơ.
cho dù hắn đã không nhớ rõ chính mình bao lâu chưa mơ qua giấc mơ như vậy.
Người thứ hai bị loại là Vũ Quy Thanh, việc này Lạc Duẫn Trần đã đoán trước nếu là hắn hắn cũng sẽ chọn như vậy.
Nhưng bản nhân Vũ Quy Thanh rõ ràng rất không rõ, hắn làm đại sư huynh, Linh
Kiếm Phong vô luận là thực lực hay là mặt tri thứcđại khái đều là đệ
nhất, không đlý nào lại không chọn hắn a?
Lạc Duẫn Trần biết tâm tư của hắn, tiếc hận mà thở dài sau đó cũng cho hắn một chùm trái cây, nhưng cái gì cũng chưa nói.
Rốt cuộc nói nhiều sai nhiều, thương tổn người không thế nào nuôi dưỡng bé con cũng không tốt lắm.
Quý Quy Hàn ngồi ở một bên nhìn Vũ Quy Thanh rối rắm mà ăn trái cây, cũng
phi rất rối rắm, nhưng không phải bởi vì chim, mà là bởi vì chủ nhân.
Kỳ thật ở trong lòng Quý Quy Hàn, hắn cảm thấy chính mình ở trong lòng Lạc Duẫn Trần vẫn là thực đặc biệt, dù sao cũng là quan hệ đã ngủ cùng
nhau, cho nên hắn cũng đương nhiên mà cảm thấy Lạc Duẫn Trần sẽ đối đãi
hắn khác với mọi người.
Tỷ như đem trái cây phân cho hắn.
Sự thật chứng minh hắn chỉ là tự mình đa tình.
Có cảm giác trong nháy mắt, Quý Quy Hàn thậm chí cảm thấy kỳ thật người bị làm chính là chính mình, bằng không nào có người nào tùy tiện như Lạc
Duẫn Trần vậy, ngày hôm sau lên vỗ vỗ mông xem như không có chuyện gì,
quả thực giống khách làng chơi dạo nhà thổ.
“Bạch Phượng Hoàn.” Lạc Duẫn Trần lại ném hai quả vào miệng, lúc này mới buông mâm, “Ngươi xem nửa ngày xem xong chưa.”
Bạch Phượng Hoàn nghe vậy quay đầu lại nhìn về phía Lạc Duẫn Trần, có điểm vô tội, nói: “rất rối rắm.”
“Tùy tiện điểm đi.” Lạc Duẫn Trần nói, “Nuôi như thế nào cũng tốt hơn ta nuôi đến tàn?”
Bạch Phượng Hoàn: “……” Rất có đạo lý.
Thấy nó lại quay lại đầu đi xem hai người, Lạc Duẫn Trần chống tay trên bàn, lười biếng mà quét liếc mắt liếchai cái đồ đệ một cái, bộ dáng Lâm Quy Nhạc đầy mặt chờ khiến hắn muốn cười, do dự một chút, mở miệng nói:
“Bằng không hai người các ngươi nỗ lực một chút, biểu diễn tài nghệ
tranh thủ một chút hảo cảm với Bạch Phượng Hoàn?”
“Tài nghệ, biểu diễn?” Lâm Quy Nhạc vừa nghe loại việc không đứng đắn này có điểm hưng phấn, “Tỷ như?”
“Ách……” Lạc Duẫn Trần suy nghĩ một chút i gameshow hiện đạ, “Tỷ như ca hát nhảy khiêu vũ gì đó?”
khi hắn nói chuyện thời điểm lại không chú ý tới Vũ Quy Thanh bên cạnh sắc
mặt đều thay đổi, mặt hơi hơi trở nên trắng sau đó lập tức thở một ngụm
khí may mắn, còn tốt hắn bị đào thải sớm.
Lâm Quy Nhạc
nhưng thật ra cảm thấy không có gì, há mồm liền hát một bài hát, hát cái gì Lạc Duẫn Trần cũng nghe không ra, chỉ biết điệu quái quái, cũng
không biết là nguyên bản bài này hát như thế, hay là người này hát thành như thế.
Chờ hắn hát xong rồi Lạc Duẫn Trần mới hỏi nói: “Ngươi hát bài gì thế?”
“Bài hát mà, là khi còn nhỏ ta học cùng với ca ca nhà hàng xóm.” Lâm Quy Nhạc nói, “Chúng ta hay dùng bài này dỗ bé gái.”
Lạc Duẫn Trần: “……” Thật sự dỗ được đến tay sao?
Nhưng hiện tại không có thời gian đến thực nghiệm, hắn liền nhìn về phía Nam Cung Quy Dại đang ngơ ngẩn, hỏi: “Ngươi đâu?”