Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 595

Sư sĩ truyền thuyết

Chương 595: Con đường máu

Tác giả: Phương Tưởng

Dịch giả: quocvuong

Nguồn: Tàng Thư Viện

Bắn đồng loạt, là kỹ thuật mà mấy người chỉ huy như là An Bỉ Lạc Kỳ của đội ngũ này vẫn luôn đang nghiên cứu. Cuối cùng bọn họ phát hiện, lúc bắn đồng loạt, tính thống nhất của khoảng cách giữa chùm sáng và xạ kích là quan trọng nhất. Bọn họ lợi dụng quang não, tiến hành ưu hóa kỹ thuật này từng đợt từng đợt một. Lúc này, thứ bọn họ phô bày chính là thành quả nghiên cứu của bọn họ.

Mười sáu con Xích vĩ thú trong lần bắn đồng loạt này bị đánh thành cái rây. Chiến quả này không thể nào làm An Bỉ Lạc Kỳ vừa ý, lấy một trăm đánh hai mươi tám, với lại còn là dưới tình huống đánh lén, lại không tạo được việc giết sạch, với hắn chính là tất bại. Nhưng lúc này hắn không có vì vậy mà ảo não, là một người chỉ huy, điều quan trọng nhất chính là lúc nào cũng giữ đầu óc bình tĩnh. Như vậy mới có thể giúp đỡ hắn đưa ra phán đoán chính xác đối với cục thế trước mắt, đây là kinh nghiệm quý giá nhất An Bỉ Lạc Kỳ chiến đấu nhiều lần như vậy mới có được.

- Chia tổ tấn công. An Bỉ Lạc Kỳ mau chóng đưa ra chỉ thị.

Đội ngũ dưới tay Diệp Trùng này, kết cấu hiện giờ so với lúc trước, càng thêm phức tạp. Khoảng thời gian trong căn cứ ở Darkness đó, bọn họ có đủ nhiều thời gian để tiến hành ưu hóa, với lại, mọi thứ này đều đi kèm thực chiến. Diệp Trùng đối với cải tiến của bọn họ không hề can thiệp, hắn chỉ tuân thủ một nguyên tắc, hắn chỉ xem thành quả.

Chính vì không có đủ kiểu, đủ dạng giới hạn, rất nhiều suy nghĩ kỳ diệu của mấy người An Bỉ Lạc Kỳ đều có thể được phát huy với mức độ lớn nhất. Không thể không nói, An Bỉ Lạc Kỳ là một thiên tài chiến thuật không hơn không kém. Trong mắt Diệp Trùng, hắn tuyệt đối có thực lực phân cao thấp với thiên tài chiến thuật Alvar được Hôi cốc công nhận. Hệ thống cạnh tranh nghiêm khắc và lượng lớn thực chiến, cũng làm cho An Bỉ Lạc Kỳ mau chóng lột xác từ non trẻ thành chín muồi.

Ngoài ra, hắn có năng lực học tập và tính bao dung cực mạnh, giống như suy nghĩ mấy người Đoàn Khiêm đưa ra, một khi chứng minh hữu hiệu, hắn sẽ không chút do dự mà sử dụng. Từ phương diện này mà nói, trên người hắn đã kế thừa thái độ thiết thực của Diệp Trùng.

Một trăm cái quang giáp mau chóng chia thành mười tiểu tổ.

Nhắm vào tình huống thế này, bọn họ có biện pháp ứng biến cực kỳ tường tận. Là một đội ngũ, công việc làm bình thường đều là một số chi tiết rất nhỏ, phần lớn là gặp phải tình huống gì, nên làm ứng biến gì. Nếu như mấy binh sĩ đột nhiên gặp phải tình hình chưa từng gặp qua, vậy thì bọn họ rất dễ tay chân luống cuống, mà khi phần lớn binh sĩ đều tay chân luống cuống, vậy tình huống sẽ trở nên cực kỳ tệ hại.

Mà nội dụng bọn họ họ hiện đang huấn luyện, chính là An Bỉ Lạc Kỳ chiếu theo nội dung huấn luyện Diệp Trùng cho bọn họ, lấy làm bản gốc, trải qua lượng lớn thay đổi.

Mười tiểu tổ không cần chỉ huy, bọn họ rất nhanh hoàn thành khóa chặt mục tiêu của mình.

Mười cái quang giáp làm thành một đơn vị tác chiến, như vậy có thể ở hai phương diện tính linh hoạt và tính dày đặc của hỏa lực đều có thể được thỏa mãn.

Mấy sư sĩ tiến hành bắn một cách có hệ thống. Bọn họ không hề phí tâm phí sức đi khóa chặt con Xích vĩ thú nào đó, mà là dựa theo tiết tấu bắn đã định của bọn họ. Vẫn là bắn đồng loạt, mỗi lần bắn đồng loạt, bọn họ chỉ cần làm Xích vĩ thú bao phủ trong lưới hỏa lực của bọn họ. Như vậy, độ khó xạ kích giảm thấp rất nhiều.

Sự thật chứng minh loại chiến thuật này cực kỳ hữu hiệu, ở trong bắn đồng loạt thế này, né tránh vô lực như thế đó. Số lượng Xích vĩ thú giảm thiểu nhanh chóng, đối mặt công kích thế này, chúng hoàn toàn bị đánh mê muội rồi.

Tiểu tổ có An Bỉ Lạc Kỳ vẫn luôn không khai hỏa. Chín người còn lại trong tiểu tổ đó của hắn đều là cao thủ siêu cấp có điểm bắn từ chín mươi tám trở lên. Từ sau khi bị con Xích vĩ thú sáu ngón đó chạy thoát lần trước, học viên đối với xạ kích trở nên cuồng nhiệt phi thường. Mà tiêu chuẩn đánh giá Diệp Trùng xây dựng lúc trước đã hoàn toàn được thay thế bởi tiêu chuẩn đánh giá mới. Độ khó của tiêu chuẩn đánh giá xạ kích mới cao phi thường, lúc mới bắt đầu thực hiện, cả đám học viên, người có thể đạt chuẩn chỉ có không tới mười phần trăm. Tám mươi điểm trở lên càng lác đác vài người.

Nhưng sau khi được Diệp Trùng phê chuẩn, tiêu chuẩn đánh giá mới mau chóng được mở rộng xuống. Đám học viên này cũng chịu đủ cực khổ, thậm chí có người nhìn thấy mọi thứ cử động xuất hiện trước mặt mình, đều có xung động nhắm bắn. Nhưng hiệu quả vô cùng rõ ràng, thực lực của bọn họ mau chóng tăng lên, một số phần tử cuồng nhiệt, thậm chí có thể đạt được tròn điểm.

Điểm bắn đạt tới chín mươi lăm trở lên, đã là sư sĩ bắn tỉa chân chính. Trong hơn bốn ngàn người, cao thủ thế này có hai trăm ba mươi bốn người. Tỉ lệ cao thế này, tùy tiện lấy ra cũng đủ để dọa khiếp người khác. Trong chiến đấu, mấy sư sĩ bắn tỉa này có quyền lợi bắn tự do. Mà sư sĩ bình thường một khi gặp phải kẻ địch khá gai góc, vì có thể mau chóng tiến lên, bọn họ thường chuyển mấy mục tiêu này cho sư sĩ bắn tỉa xung quanh. Đám sư sĩ bắn tỉa này còn có trách nhiệm bảo vệ quan chỉ huy trong tối. Vì để sức chiến đấu của bọn họ phát huy tới trình độ lớn nhất, Diệp Trùng chuyên môn chế tạo cho bọn họ một đống súng quang bắn tỉa. Hệ thống khóa mục tiêu bên trong quang giáp của bọn họ cũng xuất sắc hơn học viên khác nhiều.

Binh!

Một con Xích vĩ thú vừa mới may mắn thoát từ trong lần bắn đồng loạt không thể tin tưởng ôm lấy cổ họng, máu từ giữa bốn ngón của nó chảy xuống.

Một cái quang giáp bên cạnh An Bỉ Lạc Kỳ, súng quang trên tay từ từ cầm ngang. Một phát vừa rồi đó chính là hắn bắn.

Chiến đấu thực hiện rất nhanh, tới giờ, chỉ còn lại con Xích vĩ thú năm ngón đầu lĩnh đó. Trong cặp mắt của nó đầy dẫy phẫn nộ, nó trước giờ hoành hành, chưa từng nghĩ chúng sẽ có một ngày lại yếu ớt thế này. Tới tận bây giờ, kẻ địch trước mắt lại không mất lấy một.

Tại sao lại thế này? Nó có chút mù mờ, nó không hiểu, tên to đùng trước mắt này, nó đã tiêu diệt không biết bao nhiêu? Chúng lúc nào trở nên mạnh mẽ thế này chứ?

Trước mắt bỗng sáng lên, làm đau cặp mắt của nó, một giây sau, nó đã mất đi tri giác.

Trên tàu Darkness, Diệp Trùng vẫn luôn chú ý cả trận chiến.

Xích vĩ thú nơi này quả nhiên đã tiến hóa. Điểm này nằm trong ý liệu của Diệp Trùng, cho nên hắn không hề có bao nhiêu kinh ngạc. Điều Diệp Trùng kinh ngạc là sức chiến đấu của đám học viên dưới tay này, lại đã cường đại tới mức này.

Đối với đám học viên này, Diệp Trùng không hề tốn tâm tư quá lớn. Việc cần hắn lo lắng quả thật quá nhiều, nhiều thời gian của hắn hơn, thứ đảm nhiệm là nhân vật quyết sách tổng, thậm chí thời gian hắn tốn ở phương diện kỹ thuật cũng vượt xa thời gian tốn trên người đám học viên này.

An Bỉ Lạc Kỳ quả nhiên là một thiên tài!

Trước mắt lại không hề là lúc cảm khái, bọn họ cần lập tức xuất phát. Mà trên thực tế, đây cũng chỉ là bắt đầu của một chuỗi chiến đấu.

Dọc đường đều là Xích vĩ thú!

Cả thiên hà Farr, đã hoàn toàn bị Xích vĩ thú chiếm lĩnh. Diệp Trùng không hề biết mấy thiên hà khác thế nào, điều hắn hiện giờ có thể làm là dùng tốc độ nhanh nhất tiến tới phương hướng dự định. Mục tiêu, thiên hà Thiết Bối Tây Ni!

Tàu Darkness có tính ẩn mật tuyệt vời, lớp sơn bề mặt cách ly mọi cảm giác. Nhưng chính là như thế, bọn họ cũng gặp phải sức cản mạnh mẽ. Xích vĩ thú thật sự quá nhiều, Diệp Trùng cũng không biết chúng rốt cuộc đã sinh sôi bao nhiêu. Mấy đám Xích vĩ thú đều là đụng phải trong lúc vô ý, chúng tuy không thểm cảm giác được Darkness, nhưng một khi tới gần thì lại có thể nhìn thấy.

Tất cả nhân viên chiến đấu, toàn bộ đều như gặp đại địch, mỗi lần gặp phải một đám Xích vĩ thú, đều thử giết sạch. Có một lần, một con Xích vĩ thú sáu ngon sống sờ sờ thoát ra từ trong lưới hỏa lực.

Từ đây về sau, số lượng Xích vĩ thú xuất hiện dọc đường đột ngột tăng mạnh, trong sự lục soát dày đặc thế này, Darkness cũng mất đi tính ẩn mật. Lập tức rơi vào khổ chiến, đám Xích vĩ thú điên cuồng phát động công kích tàu Darkness.

Chiến đấu mau chóng nóng lên.

Tàu Darkness vẫn luôn giữ tốc độ cao mà tiến tới, sau lưng nó, mỗi ngày đều phải bỏ lại xác của vô số Xích vĩ thú. Nhưng mặc kệ Diệp Trùng hay là An Bỉ Lạc Kỳ, đều đã cảm thấy được dị dạng, ngửi ra mùi vị nguy hiểm trong này. Giống như Xích vĩ thú xung quanh đều bắt đầu tập trung về phía bọn họ bên này. Mấy ngày lại đây, chiến đấu càng đánh càng khó khăn, tàu Darkness cũng bắt đầu xuất hiện thương vong.

Diệp Trùng đang nghe báo cáo của An Bỉ Lạc Kỳ.

- Số lượng Xích vĩ thú hôm qua chúng ta gặp so với hôm trước nhiều hơn hai mươi phần trăm. Mà hôm nay, tới trước mắt, số lượng chúng ta gặp đã vượt qua số lượng ngày hôm qua. Dự tính số lượng Xích vĩ thú gặp hôm nay so với hôm qua phải nhiều hơn năm mươi phần trăm. An Bỉ Lạc Kỳ bình tĩnh báo cáo, nhưng trong mắt lại lộ ra vài phần lo lắng.

Nhìn Diệp Trùng, hắn tiếp tục bổ sung: “Khoảng thời gian này, số lượng Xích vĩ thú chúng ta gặp đang từng bước tăng lên. Tôi cho rằng, chúng đây là đánh chặn có tổ chức. Ngoài ra, tôi dự tính, thời gian kế tiếp, số lượng Xích vĩ thú sẽ tăng thêm một bước. Nếu như chúng ta không mau chóng đưa ra ứng phó, chúng ta sẽ rơi vào trong vòng vây của Xích vĩ thú. Chúng ta hôm nay đã xuất hiện thương vong, chết hai mươi tám người, bị thương sáu người.”

Diệp Trùng gật đầu, mấy tình huống này hắn đã rất rõ ràng. Chiến đấu càng dày đặc, vậy không còn nghi ngờ gì, càng thảm liệt. Mấy học viên thương vong này chính là vì chiến đấu quá kịch liệt, không có đủ thời gian nghỉ ngơi. Thần kinh của bọn họ vẫn luôn căng thẳng. Thời gian mà dài, thì sẽ phạm một số sai lầm cấp thấp, mà trong trận chiến này, là điều cực kỳ trí mạng.

Nếu như vẫn luôn cứ thế này, Diệp Trùng tin tưởng, có lẽ không quá vài ngày, tàu Darkness sẽ xuất hiện thương vong với diện tích lớn.

Mà hiện giờ, cách điểm bước nhảy không gian thông tới thiên hà Thiết Bối Tây Ni vẫn còn lộ trình ba ngày. Ba ngày này, cũng là ba ngày quan trọng nhất!

Diệp Trùng đắn đo một hồi, nói: “Thu hẹp phạm vi phòng thủ, từ giờ bắt đầu, tất cả sư sĩ lập tức nghỉ ngơi.” Hắn lại quay đầu lại: “Nhiệm vụ phòng thủ giao cho xạ thủ, mặc kệ thế nào, phải kiên trì được một ngày. Sa Á, nhiệm vụ này giao cho cô.”

- Ừ. Sa Á thần sắc bình tĩnh gật đầu, nàng xoay người rời đi.

An Bỉ Lạc Kỳ lập tức thở phào.

Nhìn đám sư sĩ đang rơi vào khổ chiến ở bên ngoài, Diệp Trùng lãnh đạm nói: “Ra lệnh bọn họ về tàu, toàn thể nghỉ ngơi một ngày.”

- Vâng! An Bỉ Lạc Kỳ thần sắc nghiêm túc, cao giọng trả lời.

Quang giáp tàu Darkness bắt đầu rút lui có trật tự, bọn họ yểm hộ lẫn nhau. Sự rút lui của quang giáp ở trong mắt đám Xích vĩ thú này, không còn nghi ngờ gì, là một cơ hội tốt tới mức không thể tốt hơn.

Chúng giống bầy ông vò vẽ đen kịt, điên cuồng lao về phía tàu Darkness!