Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 149: Lên tàu Nasdaq

Phi thuyền bay một cách ổn định, Diệp Trùng trong lòng dặn đi dặn lại Thương: "Thương, chú ý đường bay, còn quét hình hoàn cảnh xung quanh nữa!"

Thương lười biếng nói: "Ta đã sớm làm rồi!"

Hai người của Tông sở thể hiện tính kỷ luật cực kỳ kiệt xuất, từ khi Diệp Trùng bước vào, 2 người không nói một lời nào. Thấy vậy, Diệp Trùng dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần.

Bay chừng 30 phút, kỹ thuật của nhân viên điều khiển vô cùng xuất chúng, bay vô cùng ổn định, không hề vì là tàu vũ trụ loại nhỏ mà xuất hiện tròng trành rõ ràng.

Giọng nói lười biếng của Thương truyền tới: "Diệp tử, phía trước có 1 tàu vũ trụ loại lớn, cần số liệu cụ thể không?"

Chính ngay lúc này, Diệp Trùng rõ ràng cảm thấy tàu vũ trụ đang giảm tốc, nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Trùng nói: "Không cần đâu, giám sát chặt chẽ là được rồi, Thương, có phát hiện chỗ nào khá đặc biệt không?"

- Đặc biệt? Đừng gấp, ta đang quét hình con tàu này... Ý... Thương đột nhiên kêu lên kinh ngạc.

- Sao vậy? Diệp Trùng kinh ngạc trong lòng.

- Tàu vũ trụ này có máy gây nhiễu, ta không có cách nào thực hiện quét hình, với lại hình như kim loại tạo nên vỏ tàu cũng có chút cổ quái. Diệp tử, xem ra ngươi phải tự cầu phúc rồi, hắc hắc! Thương cố ý làm ra vẻ bó tay. Tuy rằng không nhìn thấy nét mặt của Thương, nhưng Diệp Trùng vẫn có xung động muốn đập hắn mọt trận. Đương nhiên, đây chỉ là 1 loại xung động, đừng nói hiện giờ thời gian, địa điểm không đúng, sự sai biệt thực lực giữa 2 người vẫn làm Diệp Trùng hiểu rằng điều này chẳng qua chỉ làm cho Thương có cơ hội trêu chọc mình.

- Diệp tử, chúng ta đã vào trong con tàu rồi! Đùa giỡn thì đùa giỡn, Thương vẫn mang tin tức mình thu được nói với Diệp Trùng.

Chẳng bao lâu, Diệp Trùng cảm thấy con tàu dưới người mình khe khẽ rung, hắn biết là con tàu đã dừng lại.

- Diệp tiên sinh, xin xuống tàu! Đại hán đang ngồi ở ở vị trí lái phụ lịch sự nói.

Đi xuống tàu, Diệp Trùng nhìn rõ hoàn cảnh chỗ mình đang ở.

Theo như Thương nói, đây chắc là bên trong một con tàu vũ trụ. Bản thân vừa xuống tàu chính là đang đứng ở trên một bệ đáp màu bạc, cảm giác toàn là kim loại cho người ta cảm giác an toàn rất mạnh mẽ. Ngang tầm với chỗ mình có một loạt bệ đáp giống như vậy. Mỗi 1 bệ đều nối với 1cái cầu có khung kim loại rộng 2 người. Đầu còn lại của cái cầu lại là một cái cửa đóng kín hình tròn màu xanh lá nhạt.

Diệp Trùng vừa xuống tàu liền nhìn thấy 1 người con gái đang đứng trên cầu. Mà gần như là đồng thời, Diệp Trùng liền nghe thấy tiếng hô kinh ngạc khoa trương đặc biệt đó của Thương: "Woa, người đẹp! Diệp tử, mau nhìn, người đẹp a. Không ngờ rằng trên con tàu này lại có người đẹp. Trời ơi! Đời người thật là hạnh phúc a! Chậc chậc, mặt trái xoan, mắt lấp lánh, mũi ngọc môi anh đào, tóc mượt bồng bềnh, ừm, đây chắc là một người đẹp ôn nhu, hiểu thấu lòng người. Diệp tử, ta nói với ngươi nè, loại phụ nữ thế này thích hợp nhất để cưới làm vợ đó. Woa, đường cong này..."

Lời của Thương, Diệp Trùng vừa nghe thấy câu đầu tiên đã tự động lực chọn bỏ ngoài tai. Hắn hoài nghi Thương có phải chỉ cần là phụ nữ thì liền gọi đối phương là người đẹp. Diệp Trùng chính là đang dùng ánh mắt của mình để đánh giá người con gái trước mặt.

Đây không phải là 1 nhân viên chiến đấu! Đây là kết luận đầu tiên sau khi nhìn xong!

Hai tay mịn màng không ai ngờ, Diệp Trùng cũng hoài nghi nó có thể chịu được tấn công 1 thành sức mạnh của mình hay không, với lại, không có bất kỳ vết chai nào. Bộ phận thân thể khác do đối phương mặc bộ váy rộng thùng thình nên rất khó nhìn ra. Mái tóc dài buông thõng tự nhiên tới eo, không có nhân viên chiến đấu nào lại để tóc của mình dài tới mức này, trong quá trình chiến đấu vô cùng nguy hiểm. Cực có khả năng trí mạng! Hơn nữa, tư thế đứng của nàng ta, 2 tay nắm lại để ở trước người, nếu như là nhân viên chiến đấu sẽ luôn để 2 tay mình ở bên người bất cứ lúc nào, để nó tự nhiên buông thõng, như vậy có thể ứng biến tốt hơn với tình huống đột nhiên có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Với lại, y phục rộng lớn thế này cũng vô cùng bất lợi với chiến đấu, nhân viên chiến đấu thông thường càng quen lựa chọn y phục bó sát người.

- Diệp tiên sinh, xin chào, hoan nghênh tới tàu Nasdaq, tôi là Vacy, phụ trách sắp xếp tất cả công việc của ngài trước kiểm tra cấp 5, mong nhận được sự phối hợp của ngài! Vacy hơi khom người về phía Diệp Trùng. Diệp Trùng vẫn thấy được đối phương khi vừa nhìn thấy mình, trong mắt thoáng qua sự ngạc nhiên rồi biến mất.

Diệp Trùng gật gật đầu, bình tĩnh trả lời: “Ừm! Cực khổ rồi!”

Thương đã sa vào trạng thái không còn tỉnh táo: “Trời ơi, giọng nói này…”

Vacy khe khẽ cười: “Đây là chức trách của tôi. Diệp tiên sinh, xin mời theo tôi!” Vacy xoay người đi về phía cánh cửa đóng kín màu xanh lá nhạt đó, Diệp Trùng vội theo sau nàng ta.

Sau cánh cửa đóng kín là 1 lối đi, trên trần lối đi trang bị 1 hàng đèn màu trắng, kéo suốt đến cuối lối đi, xem ra có sự vị khác lạ.

Vacy hơi bước chậm lại, làm bản thân và Diệp Trùng gần như đi ngang hàng.

Vacy hơi nghiêng đầu qua, khẽ cười nói: “Không ngờ Diệp tiên sinh lại trẻ như vậy, thật là làm tôi rất kinh ngạc đó!”

- Thật sao? Diệp Trùng lạnh nhạt trả lời, vẻ mặt nhìn không ra chút thay đổi nào.

- Ừ, người tới tham gia kiểm tra cấp 5 ngoại trừ 1 vị bác sĩ ra, còn lại đều trên 30 tuổi. Diệp tiên sinh vẫn chưa tới 20 nhỉ, lại có dũng khí tham gia kiểm tra cấp 5, thật là quá lợi hại nha! Gương mặt của Vacy bộc lộ ra vẻ sùng bái rất đúng mực.

- Ừ! Thật ư? Diệp Trùng vẫn lạnh nhạt như cũ.

Thương kêu gào: “Trời! Diệp tử, ngươi cứ thế này mà trả lời câu hỏi của người đẹp sao?”

- Diệp tiên sinh, có thể hỏi nghề nghiệp của ngài là gì không? Vacy tò mò hỏi.

Bước chân Diệp Trùng khựng lại, nghề nghiệp của mình là gì nhỉ? Sư sĩ? Thợ cải tạo quang giáp? Thợ lắp ráp quang giáp? Cốt tượng sư? Điều bồi sư? Hình như thứ mình học qua không ít a!

Dường như cảm giác được sự trù trừ của Diệp Trùng, Vacy lật đật xua tay: “Nếu như không tiện, Diệp tiên sinh không cần nói!”

- Cốt tượng sư! Diệp Trùng suy đi nghĩ lại, chọn Cốt tượng sư.

- Cốt tượng sư? Một nghề nghiệp kỳ quái! Tôi chưa từng nghe thấy qua! Chẳng qua nghe ra hình như rất lợi hại! Gương mặt Vacy lại xuất hiện dáng vẻ sùng bái.

Như vậy liền đánh giá mình rất lợi hại? Diệp Trùng kỳ quái nhìn người con gái này, thật là có điểm kỳ quái!

Cảm giác thấy ánh mắt của Diệp Trùng, Vacy vội vã cúi thấp đầu, mắt thoáng ửng hồng, giống như có thể chảy máu vậy.

Tuy rằng không hiểu đối phương rốt cuộc có chuyện gì, nhưng Diệp Trùng không có hứng thú tìm hiểu, thu hồi ánh mắt của mình, Diệp Trùng khôi phục lại tư thế nhìn thẳng đằng trước vừa rồi.

- Tiểu muội muội thật dễ thương! Ta thích! Sự hưng phấn trong lời nói của Thương làm Diệp Trùng hoài nghi Thương có nhảy ra hay không.

Hai người không nói lời nào, sánh vai bước tới trước.

Rất nhanh đã tới cuối lối đi, lại là 1 cánh cửa đóng kín, chẳng qua điểm không giống với cánh cửa đóng kín vừa rồi là trên bề mặt có thêm nghiệm chứng thân phận.

- Xin chờ chút! Giống như phát hiện ra sự thất thái của mình, Vacy vội vàng đi tới trước cửa, tiến hành nghiệm chứng thân phận.

- Mời vào! Vacy cúi thấp đầu, làm động tác mời Diệp Trùng vào.

Sau cánh cửa đóng kín là 1 gian đại sảnh, dưới trần nhà hình bán cầu đặt mấy mươi bộ bàn ghế, hơn nữa đều là bằng gỗ. Ở một bên tường có 1 quầy nước, trên quầy nước đặt rất nhiều các loại nước uống đủ loại màu sắc.

Không giống với sự vắng vẻ như Diệp Trùng tưởng tượng, nơi này có không ít người, bọn họ 2, 3 người ngồi với nhau, hoặc là 1 người uống một mình, hoặc là cúi đầu giao lưu, cho nên cả gian đại sảnh lại khá là yên tĩnh.

Diệp Trùng tới hấp dẫn ánh mắt của mọi người, gần như trong ánh mắt tất cả mọi người đều không tự chủ được lộ ra dáng vẻ có chút kinh ngạc. Chắc là vì tuổi tác của mình đây, Diệp Trùng thầm nghĩ. Quét nhìn một cái, ở chỗ này dường như đều là người già, trung niên, chẳng trách mình lại nổi bật như vậy. Nhưng Diệp Trùng vẫn chú ý có vài tráng hán khoảng chừng 30 tuổi, từ tầm vóc mà xét, chắc là nhân viên chiến đấu.

Dưới sự ra hiệu của Vacy, 2 người đi tới vị trí trong 1 góc, ngồi xuống.

Vacy nghiêm túc nói: “Diệp tiên sinh, đợi một lát tôi sẽ dẫn ngài tới phòng của ngài, chúng tôi vẫn còn 13 ngày mới có thể tới nơi. Mấy người này ở đây giống như ngài, đều là đến tham gia kiểm tra cấp 5. Nếu như ngài có cần gì thì có thể trực tiếp đề xuất với tôi, nếu như trong phạm vi điều kiện cho phép, chúng tôi sẽ tận lực đáp ứng yêu cầu của ngài. Nhưng ta không thể không nhắc nhở ngài, vì sự an toàn của ngài, xin cố gắng giữ khoảng cách và lịch sự với người xin tham gia kiểm tra khác, trong số bọn họ có 1 số người vô cùng nguy hiểm. Nếu như có người tạo thành uy hiếp đối với an toàn hoặc là gây ảnh hưởng tới sinh hoạt bình thường của ngài, xin liên hệ với chúng tôi. Nếu như ngài xảy ra xung đột với người khác, tư cách kiểm tra của ngài và đối phương đều bị tước bỏ, hơn nữa ngài cũng cực có khả năng đối mặt với sự trừng phạt nghiêm khắc của Tông sở!”

Vacy không thấp không cao, một hơi rành mạch nói hết, vẻ mặt trang trọng.

Diệp Trùng gật đầu tỏ ý đã hiểu. Trong lòng hắn phân tích tin tức trong lời nói đối phương, còn có lộ trình 13 ngày, điều này nói rõ nơi đến rất có khả năng rất xa, đương nhiên cũng có khả năng đối phương bày bố mê trận, đối phương rõ ràng không muốn bị người ta biết địa điểm cụ thể của kiểm tra cấp 5 này. Đáng tiếc tàu vũ trụ này trang bị máy làm nhiễu, ngay cả Thương cũng không cách nào thực hiện quét hình.

Chính ngay lúc này, 2 người ở không xa đột nhiên phát sinh xung đột trong lời nói, tranh cãi loạn lên.

Tiếng tranh cãi của 2 người càng lúc càng lớn, với lại hình như tính khí của 2 người đều vô cùng hung dữ, chẳng bao lâu, 2 người liền động tay động chân.

Người xung quanh đều nhốn nháo cách xa 2 người, không muốn bị liên lụy.

Lợi hại!

Diệp Trùng hứng thú nhìn 2 người vật lộn, trong lòng lại vô cùng ngạc nhiên, kỹ xảo cận chiến 2 người này thể hiện ra tuyệt đối là trình độ siêu cấp. Diệp Trùng tin chắc rằng cho dù là mình, chỉ nói tới kỷ xảo cận chiến, so với 2 người này quả thật còn thua rất xa.

Đây là trình độ của kiểm tra cấp 5 ư? Diệp Trùng lần đầu tiên bắt đầu thận trọng xem xét lại cái gọi là kiểm tra cấp 5 của Tông sở!

Vacy khẽ nhíu mày, gương mặt lạnh lùng, mở máy liên lạc, thấp giọng nói 2 câu.